Nơi này là một quán
ăn nhỏ không xa nơi mà Kiều Tân Phàm đang tìm kiếm, ngoài mấy món ăn vặt thì còn có các món mì và dimsum. Khi Vãn Tình kéo Kiều Tân Phàm đến thì chỗ này đã rất đông người, chỉ còn một vị trí trong góc.
“A, mời hai vị vào trong!”
Hiển nhiên là bà chủ quán có quen biết Vãn Tinh, tuy rằng không biết tên
nhưng cô cũng là khách quen, còn Vãn Tình chỉ tỏ ra vô tư trước sự
nhiệt tình và ánh mắt hiếu kì của bà chủ, cô kéo Kiều Tân Phàm đến một
góc.
Phía trước cửa hàng hơi đông đúc, cách bài trí hơi cổ, bàn
ghế trong quán cũng đã mòn đi nhiều, hơn nữa khách khứa rất đông nên có
hơi không đủ lịch sự tao nhã, lại càng có vẻ không sạch sẽ cho lắm.
“Thức ăn ở đây khá ngon, tuy cửa hàng hơi nhỏ nhưng làm ăn vẫn luôn rất tốt,
hơn nữa bà chủ cũng rất nhiệt tình, lại rất rành nấu các món đặc sản
đông bắc.”
Vãn Tình hứng thú giới thiệu các món ăn đặc sắc của cửa hàng với Kiều Tân Phàm, nhưng cô thấy anh hơi cau mày.
“Cái này, có phải hơi luộm thuộm không?”
Kiều Tân Phàm thấy Vãn Tình đang nói thì dừng lại nhìn mình, anh thoáng xấu
hổ, ánh mắt xẹt qua mấy con kiến đang bò trên tường, trong mắt vẫn lộ ra sự khó chịu.
Đúng là không gì vô duyên bằng, Vãn Tình không ngờ
anh lại soi mói như thế, cô cũng hơi xấu hổ định đứng dậy, mắt nhìn về
hướng mấy món ăn, cô nói:
“Cái này tương đối thanh đạm.”
Nhưng lúc đó cô đầu bếp đi ngang qua, quần áo dính đầy dầu mỡ, biểu cảm của
Kiều Tân Phàm có vẻ nghiêm túc, Vãn Tình cũng dần dần trở nên ngượng
ngập.
Cô hẳn nên biết rằng người đàn ông như Kiều Tân Phàm thì sẽ rất để ý đến vệ sinh, chỉ cần nhìn khí chất không nhiễm một hạt bụi của anh cũng đủ biết anh ưa sạch sẽ. Chính là cô đã sơ sẩy quên mất việc cơ bản này.
Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm đang không biết phải nói
gì, cô hơi xấu hổ đỏ mặt, chỉ còn biết miễn cưỡng xem như không có gì
rồi nói:
“Nếu không thì chúng ta đổi chỗ khác đi!”
Nói xong, Vãn Tình đã định đứng lên, còn Kiều Tân Phàm thấy dáng vẻ vội vã của cô, anh vội vàng đuổi theo, bắt lấy tay cô:
“Thật xin lỗi, phí phạm ý tốt của cô rồi.”
Vãn Tình nghe được sự chân thành của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó
chịu, nhớ lại lần trước, mẹ gắp thức ăn cho anh, anh cũng không đụng
đến. Thì ra không phải vì không quen, mà là anh quá ưa sạch sẽ.
Một người đàn ông ưa sạch sẽ như anh, hiển nhiên sẽ luôn xem xét mọi việc
cẩn trọng, hơn thế nữa, anh là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, vậy
đối với hôn nhân thì sao?
Nghĩ đến điều này, trong lòng Vãn Tình sa sút đi rất nhiều.
Vãn Tình im lặng bước đi, càng đi càng nhanh, còn Kiều Tân Phàm thì lại bắt lấy tay cô, đi theo bước chân cô, trong phút chốc hai người đều trầm
mặc, cho đến khi Kiều Tân Phàm chủ động phá vỡ sự im lặng.
“Tôi mắc bệnh ưa sạch sẽ!”
Lời thú nhận của Kiều Tân Phàm khiến Vãn Tình sửng sốt, cô dừng bước, vẻ
mặt cô cũng thoáng kinh ngạc và mất mát, cô miễn cưỡng tươi cười, cảm
giác rất cô đơn.
“Là tôi không đủ chu đáo.”
Khi Vãn Tình
nói như vậy, cô đã thầm nhủ trong lòng, cuộc hôn nhân của cô và Kiều Tân Phàm không dựa trên tình yêu, không cần quá để ý.