Có lẽ do dáng vẻ
không thèm để ý của Vãn Tình rất vụng về, cho nên bữa cơm sau đó hoàn
toàn làm trầm mặc, sau khi dùng cơm xong, hai người lập tức liền tạm
biệt.
“Nếu cô cảm thấy ngày đính hôn không tốt thì có thể đổi lại.”
Trước khi chia tay ra về, đột nhiên Kiều Tân Phàm mở miệng nói, bất chợt khiến Vãn Tình hơi kinh ngạc, anh còn nhớ vệc này sao?
“Không sao, trừ phi ngày đó không tốt, còn không thì tôi không cảm thấy cần phải thay đổi gì cả.”
Vãn Tình tự tin cười, bỏ đi mọi sự cô đơn, cô xoay người rời khỏi, thậm chí còn có thể cảm thấy một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa vời từ đôi mắt
anh, khiến cho lòng cô mơ hồ hơi chua xót.
Cô bất đắc dĩ cười, tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, lý trí.
“Hẹn hò với Kiều Tâm Phàm sao?”
Ánh mắt của mẹ cô rất sắc bén, như thể có thể nhìn thấu mọi hành động của cô. Vãn Tình hơi xấu hổ nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.
“Xem ra rất ăn ý, cũng không tệ lắm, thời gian chín muồi hãy nhắc cậu ta đưa cha mẹ đến đây gặp mặt mẹ và cha con.”
Cát Mi Xảo vừa nói thế, Vãn Tình đột nhiên tỉnh ngộ, bởi vì thái độ chủ
động của Kiều Tân Phàm khiến cô suýt chút nữa thì quên mất người nhà
anh. Trong bữa cơm hôm trước, anh đã giới thiệu sơ qua về gia đình mình, ngoài bà nội và cha anh thì còn một em gái mà thôi.
Kiều Tân Phàm không nhắc đến mẹ anh, còn Vãn Tình cũng ngại chuyện riêng tư của anh nên cũng không hỏi đến cùng.
Hiện tại nghĩ đến, cô thấy bản thân thật đúng là qua loa, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, trừ Mạc Lăng Thiên là trường hợp đặc biệt, còn Kiều Tân Phàm không phải như thế, anh có gia thế hiển hách, một người
cha lừng lẫy, địa vị xã hội của hai người họ không hề giống nhau.
Một gia đình như vậy chắc ẳn sẽ có những quan niệm theo truyền thống. Làm
thế nào lại có thể đồng ý để anh kết hôn với một người phụ nữ từng ly
hôn chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Vãn Tình trở nên gấp gáp, cô đang chuẩn bị đứng dậy lên lầu gọi cho Kiều Tân Phàm thì lại nghe mẹ nói:
“Nếu đây chính là quyết định cố chấp của Kiều Tân Phàm thì chỉ sợ sau này con sẽ rất vất vả.”
Vãn Tình nhìn vẻ chân thành của mẹ, thoáng như nghiêm túc, thoáng như quan tâm, lại như đang nhắc nhở.
Hoặc là mẹ cô đã sớm nghĩ đến tình huống này, nhưng lại vẫn ngầm đồng ý Kiều Tân Phàm. Đơn giản vì anh là người thích hợp để chọn làm chồng sao?
“Con hiểu rồi thưa mẹ.”
Vãn Tình nói xong, vội vàng lên lầu, lòng cô như bị tạt một gáo nước lạnh,
gả cho Kiều Tân Phàm là một bước đi có lợi, cha cô cần một người hợp
tác, mà mẹ cô lại là một người phụ nữ sĩ diện, cho nên họ mới cực lực
thúc đẩy sao?
Họ biết rõ con đường này có thể sẽ vô cùng gian khổ nhưng vẫn ủng hộ cô làm vậy. Vãn Tình vỗ vỗ mặt, tự an ủi chính mình:
mọi người đều có lòng ích kỷ, không nên trách cha mẹ, ngay cả chính cô
cũng đều vì sợ phải gả cho một người đàn ông ngốc nghếch mà lựa chọn như vậy, huống chi cha mẹ cô đã sớm hiểu thấu đáo đạo lý đối nhân xử thế
rồi.
Hơn nữa, như thế này còn hơn là gả cho Mạc Lăng Thiên, một cuộc hôn nhân chỉ toàn thất vọng và châm biếm.
Nghĩ đến điều này, lòng Vãn Tình lại càng kiên định, mặc dù con đường phía trước rất gian khổ, cô cũng sẽ kiêu hãnh bước qua.