“Xin cô đấy, hãy giúp tôi đi mà!”
Vãn Tình chăm chú nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô gái, hai tay cô ta chắp lại với nhau, vội vàng xin giúp đỡ.
Vãn Tình không nhiều lời, cô cầm chìa khóa xe đứng dậy bước đến chỗ cửa
hàng giày, mua một đôi giày vải màu hồng nhạt rồi bước nhanh quay lại
xe.
“Cô gái à, cô thật là tốt, vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện. Hôm nay tôi thật sự gặp được Bồ Tát sống a.”
Cô gái cúi đầu mang giày vào, sau đó vui vẻ ca ngợi cô, nhưng khi thấy Vãn Tình chăm chú nhìn mình thì cô ta hơi xấu hổ lè lưỡi:
“Hiện tôi không mang tiền theo, cô đã giúp thì giúp cho trót đi, xin hãy để tôi xuống ở bên kia đường được không?”
Vãn Tình nghe xong thì thấy vừa vặn tiện đường, cô không nói gì, liền để cô gái xuống, quả nhiên cô ta vui vẻ, cảm kích ra mặt:
“Xin hỏi cô tên gì, giầy bao nhiêu tiền vậy? Cho tôi biết cách liên lạc với
cô có được không, sau này tôi sẽ trả tiền lại cho cô.”
Giày cũng
không đắt, tuy Vãn Tình không phải là tầng lớp giàu có gì, tiền lương
cũng là tích góp, nhưng thật ra cô không cần số tiền này. Nhưng mà nhìn
vẻ mặt thành khẩn của cô gái, cô cũng không đành lòng từ chối, nên liền
đưa danh thiếp cho cô ta.
“Hạ Vãn Tình!”
Mặc dù cô gái đeo kính râm, nhưng Vãn Tình vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt của cô ta
qua cặp kính, đột nhiên mặt cô hơi nóng lên.
“Có vấn đề gì sao?”
Vì ánh mắt của cô ta nên Vãn Tình không thể không hỏi, vừa nãy cô gái còn
đang tươi cười như hoa, bây giờ đột nhiên lại trở nên lạnh lùng khiến
Vãn Tình theo bản năng cảm giác hơi lo lắng.
“Cô và Kiều Tân Phàm không đến đâu đâu! Nếu cô không muốn bản thân gặp khó khăn thì hãy buông tay đi.”
Lời cô ta nói khi đóng cửa xe bỏ đi khiến Vãn Tình rất hiếu kỳ, cô cũng đột nhiên nhận ra là cô gái này trông giống ai.
Khuôn mặt trông rất giống Kiều Tân Phàm, ngũ quan hoàn mỹ, trong đầu cô
thoáng xuất hiện hình ảnh một cô gái, là Kiều Minh Kiều sao?
Vãn
Tình ngộ ra mối quan hệ của Kiều Tân Phàm và Kiều Minh Kiều là gì, cô
nhớ ra ngày hôm đó cô không nghĩ nhiều vì sao Kiều Tân Phàm lại mượn
Kiều Minh Kiều để giúp cô một phen. Cô thầm nghĩ về câu mà Kiều Minh
Kiều vừa nói, đột nhiên cô ý thức được hôn sự giữa cô và Kiều Tân Phàm
có thể sẽ gặp phải sự phản đối kịch liệt từ nhà họ Kiều. Trên thực tế là do Kiều Tân Phàm cố chấp mà thôi.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều Tân Phàm, một lúc lâu sau anh mới bắt máy, giọng anh vẫn du dương, dịu dàng như trước:
“Có việc gì sao?”
Vãn Tình nghe thấy giọng của anh, đột nhiên cô cảm thấy rất buồn cười, vì
sao cô lại đột nhiên lo được lo mất, bất giác xem cuộc hôn nhân này là
một cuộc hôn nhân bình thường cơ chứ.
Đơn giản là vì cô lưu luyến sự dịu dàng, ấm áp mà Kiều Tân Phàm mang lại, giống như một ngọn hải
đăng vĩnh viễn không tắt, có thể chiếu sáng cho cô bằng sự ôn nhu của
anh?
“Không có, chỉ là…. đột nhiên nhớ anh!”
Vãn Tình nói
xong, mặt cô lại nóng lên, cô có thể nói với Mạc Lăng Thiên những lời
yêu đương, nhưng với Kiều Tân Phàm thì một nửa là dối trá, một nửa là
xấu hổ.
“A~”
Nhưng người bên kia đầu dây nghe xong lời cô
nói cũng dịu dàng bật cười, nụ cười của anh giống như âu yếm cô làm
nũng, có cảm giác cưng chiều, khiến cho Vãn Tình cảm giác mất tự nhiên.
“Nếu không có chuyện gì, tôi cúp điện thoại trước đây.”
Cô nói vậy, nhưng Kiều Tân Phàm cũng không muốn đến gặp cô, hiển nhiên là
có chuyện quan trọng. Vì vậy, Vãn Tình cũng không muốn tiếp tục tình
trạng xấu hổ và dối trá này quá lâu.
“Ừ. Hạ Vãn Tình ~ mấy ngày tiếp theo có thể tôi không có nhiều thời gian gặp cô, nhưng xin hãy tin tưởng tôi, hãy chờ tôi!”
Kiều Tân Phàm đột nhiên mở miệng nói, Vãn Tình còn chưa kịp hiểu rõ thì anh
đã định cúp điện thoại, cô nghe phía bên kia đầu dây có người gọi anh,
chắc hẳn là đang bề bộn nhiều việc.