Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 47: Chương 47: Tiệc đính hôn (phần 8)




Lời Kiều Tân Phàm nói nghe rất an tâm, nhưng cũng không thể xóa đi được thái độ biến hóa rất nhanh vừa rồi của Kiều Minh Kiều.

Người nhà họ Kiều phản đối cuộc hôn nhân này, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức này, vậy mà lúc trước cô lại không để ý, Vãn Tình lắc đầu vì chính sự sơ xuất của bản thân, sau lại nhíu mày vì sự giấu diếm của Kiều Tân Phàm.

Trong mắt Kiều Tân Phàm, cô là một người không đáng tin đến vậy sao? Hay là sợ cô sẽ đau lòng khi biết người nhà anh phản đối?

Vãn Tình cảm thấy vế trước thì hợp lý hơn, dù sao thì họ cũng biết nhau chưa lâu.

Nhưng trực giác của cô thì lại tin tưởng rằng Kiều Tân Phàm không muốn tổn thương cô, một người đàn ông tao nhã như anh, dường như làm gì cũng đều có chừng mực. Sự xuất hiện của anh như một người hùng, cứu lại tất cả sự tự tôn và yếu đuối của cô. Chẳng lẽ cô vừa mới đứng vững trở lại mà anh lại ném cho cô một quả bom hay sao?

Vãn Tình cười khẽ, cô nên tin tưởng Kiều Tân Phàm, ít nhất thì trước mắt sự tin tưởng sẽ khiến cô an tâm hơn là cứ hoài nghi.

Mà Vãn Tình trời sinh là một người lạc quan, cô luôn cho rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Tuy nhiên, Mạc Lăng Thiên là ngoại lệ.

Nếu lúc này mà về nhà thì sẽ bị mẹ hỏi đến cùng, Vãn Tình suy nghĩ một lát, cô quyết định đi dạo bên ngoài một vòng.

Đi dạo một mình chẳng có gì thú vị cả, vì vậy đến trước mấy cửa hàng, Vãn Tình quyết định ăn gì đó.

Đến một cửa hàng ăn tương đối tốt, rất sạch sẽ, khách khứa bên trong rất đông, ít nhất sẽ không khiến người ta cảm thấy mình đang đi ăn một mình. Đương nhiên là giá cả ở đây cũng không quá đắt. Vãn Tình nhớ đến bữa cơm hôm qua ăn cùng Kiều Tân Phàm, cô cười khổ, một người đàn ông ưa sạch sẽ như anh, không biết cuộc sống sau này có khủng hoảng như thế không.

Ăn xong, cô cũng không vội đi về mà đi dạo thêm vài ngả đường. Thành phố vào ban đêm giống như đại dương náo nhiệt, đèn đước đủ màu, giống như những cành hoa xinh đẹp nở rộ rực sáng.

Quần áo trong các cửa hàng được bài trí gọn gang, hấp dẫn ánh mắt người qua đường.

Vãn Tình vừa đi vừa ngắm, cho đến khi cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc, bất thình lình cô dừng bước.

Vãn Tình nhìn chằm chằm vào cánh tay Kiều Tân Phàm đang được một cô gái xinh đẹp khoác lấy, giống như một bức trang hoàn hảo, tuyệt đẹp, điều này khiến Vãn Tình bất giác cắn chặt môi.

Vãn Tình đứng cứng đờ như thế, cô chỉ biết trong lòng có một cảm giác phức tạp đang cuộn lên.

Kiều Tân Phàm lừa cô, hơn nữa còn lừa một cách thoải mái đến thế.

Anh nói có việc, cô nghĩ rằng anh vội thật, nhưng mà anh lại đi hẹn hò cùng giai nhân.

Vãn Tình rất muốn xông lên cho anh một cái tát, nhưng cô phát hiện mình không thể nhấc chân lên được, mà sườn mặt mỉm cười thản nhiên của anh, bên cạnh là cô gái xinh đẹp khí chất đó, họ đi ngang qua cô, so với khi anh đi cùng cô, có gì khác biệt đâu?

Một cảm giác nhục nhã khiến Vãn Tình nắm chặt tay, cô chỉ cảm thấy mặt nóng lên, lòng cũng nóng như lửa đốt, cảm giác đau đớn khiến Vãn Tình rất muốn phát tiết sự tức giận này.

Nhưng mà cô chỉ lấy điện thoại di động ra nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của anh, Vãn Tình nhanh nhẹn xóa số điện thoại của Kiều Tân Phàm rồi dứt khoát xoay người bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.