Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 161: Chương 161: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 19)




Nếu trong ba năm trước khi ly hôn kia, Mạc Lăng Thiên từng một lần nhìn cô bằng ánh mắt như thế này, nói với cô bằng giọng dịu dàng thế này, Vãn Tình nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, sẽ cố gắng hết sức để duy trì cuộc hôn nhân ấy, tìm cách có được tình yêu của Mạc Lăng Thiên.

Đáng tiếc bây giờ đã không còn là ba năm đó nữa, mà là sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện trào phúng, cô và anh ta tỉnh lại sau một hồi tai nạn, Mạc Lăng Thiên dùng ánh mắt này, giọng điệu này nói chuyện với cô, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Cho nên, khuôn mặt Vãn Tình vẫn xa cách, lạnh lùng, hơn nữa còn cả cảm giác tự giễu.

“Anh không cần cảm ơn tôi, người tôi muốn cứu không phải là anh. Nếu như biết rằng là anh ở bên trong, tôi nhất định sẽ không đi vào.”

Vãn Tình vô tình nói ra lời ích kỷ này. Đúng vậy, nếu như khi đó biết người bên trong kia là Mạc Lăng Thiên, Hạ Vãn Tình cô sẽ không có dũng khí và quyết tâm như vậy. Nếu như cô biết người mà cô muốn cứu không ở bên trong, cô sẽ không có tâm tình chạy vào trong như thế.

Cho nên, sự lạnh lùng và tự giễu của Vãn Tình là đáp lễ lại sẽ vô tình nhiều năm của Mạc Lăng Thiên, lại cũng chính là một sự cười nhạo với cuộc hôn nhân lằng nhằng của chính cô.

Nhưng đối mặt với sự lạnh lùng, xa cách của Vãn Tình, Mạc Lăng Thiên cũng không bỏ đi, mà vừa đẩy xe lăn vừa nói với y tá đang đẩy phía sau:

“Mang giúp tôi máy tính lại đây.”

Mặc dù bị thương ngồi một chỗ, nhưng Mạc Lăng Thiên vẫn mang một khí thế người trên cao nhìn xuống khiến người y tá hơi sửng sốt, nhưng vẫn thức thời chạy đi.

Trên mặt Vãn Tình chỉ còn nụ cười trào phúng, cô bất giác nói:

“Chẳng lẽ anh Mạc không biết rằng cô nam quả nữ thế này rất dễ khiến người khác hiểu lầm sao?”

Lời cô nói không phải là cố ý gây sự, trên thực tế thì sự thật là như vậy. Hẳn là Mạc Lăng Thiên cũng sẽ hiểu điều này chứ.

Nhưng Mạc Lăng Thiên chỉ nhìn Vãn Tình, rồi bình tĩnh, cố chấp nói:

“Dù có ra sao thì cũng cảm ơn!”

Ánh mắt của Mạc Lăng Thiên rất chân thành, dù cho có vì lý do gì thì nếu không có Hạ Vãn Tình, thì chậm một chút thôi là có lẽ anh sẽ chết cháy bên trong rồi.

“Tôi nói rồi, không cần. Người tôi muốn cứu là Kều Tân Phàm, chứ không phải là anh.”

Vãn Tình càng kiên quyết hơn, lạnh lùng hơn. Cô nhìn Mạc Lăng Thiên, dường như ba năm qua lần đầu tiên cô có thể kiêu hãnh dẫm đạp anh ta dưới chân. Thì ra chỉ có khi không còn yêu nữa thì mới có thể tìm lại được sự tự tôn từng đánh mất sao?

Vãn Tình cảm thấy ảm đạm, trong hôn nhân, cô luôn cố gắng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vì sao mọi sự cố gắng, chân thành của cô đều luôn trở nên thật buồn cười như thế?

“Hạ Vãn Tình, đừng mỗi lần đều cố chấp với sự lựa chọn của mình, trả thù sẽ không mang lại cho cô hạnh phúc. Người đàn ông Kiều Tân Phàm không hợp với cô! Anh ta sẽ chỉ làm tổn thương cô mà thôi!”

Lúc này lời Mạc Lăng Thiên nói không hề có sự châm chọc, cũng không thành kiến, mà chỉ đang nói lên một chuyện mà Vãn Tình không muốn thừa nhận.

“Mạc Lăng Thiên, anh đang quan tâm tôi sao?”

Vãn Tình không khỏi cong môi cười khổ.

“Tôi chỉ là nhắc nhở, nếu không muốn giẫm lên vết xe đổ, thì đừng mù quáng, cố chấp như vậy.”

Mạc Lăng Thiên nói xong, liền tự mình đẩy xe lăn đi.

“Mạc Lăng Thiên, nếu bởi vì trả ơn cứu mạng mà cố ý quan tâm và nhắc nhở như vậy thì cũng không cần đâu.”

Vãn Tình nhướng mày, cô tỏ ra kiêu hãnh, ánh mắt trào phúng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên, thấy anh ta đang kinh ngạc nhìn mình, ý cười của cô càng sâu, lời nói càng ác liệt.

“Anh hẳn là phải biết rõ rằng trên đời này điều mà Hạ Vãn Tình không cần nhất chính là sự quan tâm của Mạc Lăng Thiên anh, tôi lại càng không cần anh nhắc nhở. Tuy rằng tôi hận anh, nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu được, đây là do anh may mắn. Anh hãy thu lại lòng biết ơn của mình đi, Hạ Vãn Tình tôi không cần.”

Vãn Tình nói xong, liền xoay người đi ra cửa thì lập tức đụng phải Lai Tuyết đang tay xách nách mang quay lại. Cô ta sửng sốt, rồi nhận ra phía sau cách đó không xa là Mạc Lăng Thiên đang đẩy xe lăn.

Khi Vãn Tình bước ngang qua Lai Tuyết, chỉ thấy cô ta mím môi, đôi mắt hoài nghi nhìn cô, nhưng cô vẫn thản nhiên bước đi, trên môi vẫn còn nở nụ cười.

Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót và giọng Lai Tuyết duyên dáng gọi:

“Lăng Thiên, sao anh lại ra đây?”

Vãn Tình rẽ về phía thang máy, khi vào trong, cô thôi không mỉm cười nữa mà lập tức mím môi, cắn răng đến mức đau nhói, ánh mắt trở nên buồn bã và lạnh lùng.

Ngay cả Mạc Lăng Thiên cũng nhìn ra vấn đề sao? Vì thế mới không nhịn được mà phải khuyên cô buông tay sao?

Có người nói, hiểu đàn ông nhất chính là họ, hiểu phụ nữ nhất cũng chỉ là phụ nữ với nhau. Chẳng lẽ Mạc Lăng Thiên đã sớm nhìn thấu việc cô có hiểu Kiều Tân Phàm hay không.

Kiều Tân Phàm, ý anh là muốn tôi chủ động rời khỏi anh sao? Hay là anh muốn nhất định khiến tôi bị tra tấn trong tình yêu và hôn nhân đây?

Vãn Tình ngồi trên chiếc ghế dài ở bệnh viện, rất lâu cô cũng không cử động, cô không hề cảm thấy đói, dường như tâm tình cô vô cùng bình tĩnh, nhưng lại như sóng tràn mênh mông. Cô hy vọng bản thân mình có thể quên hết mọi thứ, trở nên vô tình, để lòng mình thanh tỉnh.

Hai chữ ly hôn này giống như một mũi dao nhọn đâm vào tim. Lời hứa với anh bên nhau trọn đời thật giống như một trò đùa.

Đối với ba năm van cầu tình yêu, đối mặt với sự sỉ nhục đến máu chảy đầm đìa của Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên, cô còn có thể rút dao ra, xoay người đi.

Nhưng đối mặt với sự dịu dàng mà Kiều Tân Phàm dành cho mình, Vãn Tình cảm thấy cô như con ếch trong giếng, muốn giãy dụa, nhưng không có sức lực. Cô thà tình nguyện nhắm mắt để cho mình tự sinh tự diệt.

Khi Vãn Tình cảm thấy đói bụng thì trời đã sẩm tối, khắp nơi đã lên đèn.

Khi cô quay về bệnh viện, cô vẫn đang cố gắng làm cho mình bình tĩnh. Hạ Vãn Tình, cô phải bảo vệ lòng mình, dù bị thương cũng phải kiên cường.

“Ai ya, cô chủ, cô đi đâu mà bây giờ mới về, cậu chủ lo cho vết thương của cô đã ra ngoài tìm cô rồi, đến bây giờ còn chưa quay về.”

Chị Dương ở trong phòng bệnh đang do dự không biết có nên dọn bàn ăn đi hay không thì nhìn thấy Vãn Tình, lập tức vui vẻ nói với cô.

Sự quan tâm của Kiều Tân Phàm dành cho cô là thật lòng, hay là chỉ cho có lệ?

Cô muốn tin tưởng, nhưng lại sợ bị tổn thương. Muốn không tin tưởng thì lại không thể tự dối lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.