Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 143: Chương 143: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 1)




May mà ngày hôm sau Tạ Sáng không tiếp tục mời cơm cô, rõ ràng Tịnh Ái không phải là một cô gái ngu ngốc, cô ấy biết cách tiến lùi đúng lúc. Vãn Tình cũng sẽ không chủ động đi tìm. Cô chỉ nghĩ đến nếu Tịnh Ái đến tìm Kiều Tân Phàm thì sẽ ra sao đây. Nhưng cô lập tức lắc đầu để xua đi ý nghĩ này, cô cũng còn chưa muốn tự làm khổ mình.

Sau khi tan tầm cô liền về nhà họ Kiều, bởi vì buổi sáng bà Kiều đã dặn dò cô buổi tối về nhà ăn thức ăn bổ dưỡng.

Ngoại trừ Kiều Quý Vân còn chưa về thì chỉ có bà Kiều và Lai Phượng Nghi đã sớm ngồi vào bàn cơm. Cũng khó trách khi bà Kiều chấp nhận Lai Phượng Nghi cũng như hy vọng cô sớm sinh chắt cho bà.

Một căn biệt thự lớn như vậy, tuy rằng có không ít người giúp việc, nhưng vẫn luôn khiến người ta cảm thấy cô quạnh. Nhất là nhà ăn vừa lớn vừa xa hoa kia, nếu chỉ có hai người ngồi ở đó thì cảm giác rất lạnh lẽo.

Vãn Tình trở về đúng ngay vào giờ cơm, bà Kiều thấy cô về, liền bảo chị Dương bưng canh rong biển đặc biệt nấu cho cô lên.

“Sau này tan tầm thì cháu về nhà sớm một chút, Tân Phàm có sự nghiệp, cho nên thường xuyên bận rộn. Bà nội cũng không ăn thịt cháu đâu, cháu cứ về nhà ăn cơm cùng bà.”

Bà Kiều vừa nói xong, nhất thời Vãn Tình hơi bối rối, sao lại thành ra như cô phải dựa vào Kiều Tân Phàm thì mới dám về căn nhà này vậy.

“Dạ vâng thưa bà.”

Vãn Tình vui vẻ đồng ý, sau đó cô lại nghe thấy bà Kiều khẽ nói:

“Tân Phàm luôn không nghỉ ngơi nhiều, gần đây lại rất bận rộn. Đến tối thì cũng phải kiềm chế một chút, đừng để cho nó quá mệt mỏi, cháu hiểu chứ?”

Vãn Tình đông cứng, cô không khỏi đỏ mặt, tối hôm qua bị Kiều Tân Phàm bế lên từ hồ bơi, không biết là có bị ai nhìn thấy hay không. Nhất thời cô xấu hổ vô cùng, chỉ cúi đầu ăn canh, không nói gì nữa.

“Bà nội, cháu về rồi ạ?

Bà Kiều còn đang muốn nói gì nữa thì đột nhiên giọng Lai Tuyết vang lên, vẻ mặt cô ta sáng lạn, vui vẻ hơn bình thường, giọng nói cũng hết sức ngọt ngào.

Vãn Tình phớt lờ, xem như không thấy, tiếp tục ăn canh. Chỉ nghe thấy bà Kiều ừ một tiếng, còn bên cạnh, chị Dương đã đi về phía nhà bếp.

“Tiểu Tuyết, mau đi rưa tay rồi ra ăn cơm.”

Lai Phượng Nghi mở miệng gọi con gái, Vãn Tình không khỏi nghĩ đến lúc này, Lai Tuyết chẳng khác gì khách trong nhà này.

“Mẹ, tối nay con không ăn cơm ở nhà. Chị Dương, canh kia chị nấu xong chưa?”

Lai Tuyết tỏ ra thờ ơ, không để ý đến vẻ mặt thoáng kinh ngạc của Lai Phượng Nghi, cứ thế đi về phía nhà bếp. Sau đó, bà Kiều lại nói:

“Cả ngày cả đêm chạy tới chạy lui bên ngoài còn thành ra cái gì nữa. Lăng Thiên có tay có chân, cháu cứ ân cần như vậy, nó sẽ không cảm kích đâu.”

Vãn Tình không khỏi ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt không đồng tình của bà Kiều. Bên cạnh, Lai Phượng Nghi cũng thoáng xấu hổ. Còn Lai Tuyết đứng ở cửa bếp, cô ta quay lại, nói bằng giọng phủ quyết:

“Bà nội, gần đây Lăng Thiên rất bận rộn, lại thêm một hạng mục gây áp lực xuống vai anh ấy, cả ngày hối hả ngược xuôi, căn bản là không có thời gian ăn cơm. Đi xã giao thì chỉ có uống rượu, dạ dày sắp bị phá nát rồi. Nếu cháu mà không quản anh ấy thì thật anh ấy sẽ tàn phá cơ thể mình mất.”

Lời Lai Tuyết nói rất chân thành, lọt vào tai Vãn Tình bất giác trở thành tự giễu. Ngày đó Mạc Lăng Thiên trên cơ bản là chưa từng trở về nhà ăn cơm cô nấu. Nhưng cô cũng không ân cần đưa cơm đến trước mặt anh ta được như cô ta. Xem ra cô ta thật đúng là có lòng với Mạc Lăng Thiên.

Yêu đến vì đoạt được anh ta mà không tiếc làm mình sẩy thai để khiến anh ta chán ghét cô đến cực điểm. Lai Tuyết thật đúng là điên vì tình.

Lai Tuyết nói xong, bà Kiều không nói gì thêm nữa, cô ta đi vào nhà bếp không lâu, sau đó mang một cặp lồng thật to bước ra ngoài. Cặp lồng được trang trí hoa văn rất tao nhã, thoáng nhìn qua liền cảm thấy như phảng phất khí chất của Lai Tuyết, khiến người ngoài nhìn vào đều có thể cảm nhận được sự chu đáo của cô ta.

“Tiểu Tuyết, dù sao thì con cũng ăn chút gì đi.”

Lai Phượng Nghi không khỏi giữ cô ta lại, cứ đi như vậy thì hiển nhiên sẽ khiến bà Kiều mất hứng.

“Quả nhiên là con gái lớn thì không thể giữ ở nhà được. Cháu nhìn anh trai cháu đi, cả ngày cũng bận rộn nhưng vẫn luôn chú ý chăm sóc Vãn Tình. Cháu cứ nhiệt tình như vậy, cẩn thận sẽ chiều hư cậu ta.”

Bà Kiều vừa nói xong, nhất thời Lai Tuyết đứng bên cạnh bàn ăn, kiêu ngạo mà kiên định nói:

“Bà nội, Lăng Thiên cũng không phải là anh trai, cháu cũng không phải nữ cường nhân. Cháu chỉ muốn giống như mẹ cháu vậy, làm một người phụ nữ dịu dàng, chỉ có như vậy thì mới có thể trói chặt trái tim anh ấy ạ. Huống chi Lăng Thiên cũng không hề không thích cháu như thế này. Hơn nữa, cháu cũng không muốn để người mà mỗi ngày đã phải tranh đấu bên ngoài, về nhà còn phải chiều chuộng cháu, như vậy thì người đàn ông đó sớm hay muộn rồi sẽ mệt.”

Vãn Tình đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Lai Tuyết. Sao cô lại không nghe ra cô ta đang nói móc cơ chứ.

Nghe như thể cô là một người phụ nữ ích kỷ, vừa không săn sóc chu đáo, lại vừa muốn chồng phải chiều chuộng.

Chẳng qua tính cách cô vốn độc lập, không quen can thiệp vào cuộc sống của chồng mà thôi.

Cô không để ý đến lời nói của Lai Tuyết nữa mà quay sang nhìn bà Kiều, sắc mặt bà đã không còn nghiêm khắc như vừa rồi nữa mà để Lai Tuyết tùy ý đi.

“Con bé này thật đúng là có lòng với Mạc Lăng Thiên!”

Bà Kiều nhíu mày như đang xúc động. Lại nghe thấy Lai Phượng Nghi nói:

“Dù cho Tiểu Tuyết có khi ngang bướng, nhưng con bé thật lòng hích Mạc Lăng Thiên ạ.”

Vãn Tình biết rõ ý của Lai Phượng Nghi, bà ta đang nói đỡ con gái. Bà Kiều nghe xong, cũng gật đầu nói:

“Tôi biết, tôi cũng không phải là không hiểu sự đời, chẳng phải là đã đồng ý cho hai đứa qua lại rồi hay sao?”

Vãn Tình nghĩ đến lời Kiều Tân Phàm nói, rằng phỏng chừng thỉ Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên chỉ khoảng nửa năm mà thôi. Nhưng cứ theo đà phát triển như thế này thì sao có thể rời xa nhau được.

“Mẹ, Tiểu Tuyết làm như vậy cũng là một cách hay, tuy rằng Lăng Thiên trầm mặc ít nói, nhưng bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ có lúc mệt mỏi, khi đó cần có người dịu dàng chăm sóc.”

Lai Phượng Nghi khẽ mỉm cười khi nói tốt cho con gái mình. Nhưng Vãn Tình thì lại cảm giác như bà ta đang nói cô vậy. Quả nhiên, bà Kiều gật đầu, quay sang nói với cô:

“Ừ, Vãn Tình cũng nên học hỏi.”

Vãn Tình giật đầu, bất giác cô bật cười, muốn cô học hỏi Lai Tuyết sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.