Mí mắt Vãn Tình nặng
trĩu, nhưng tiếng chuông báo thức vang lên ầm ý, cô cố gắng mở mắt, vừa
cử động thì cô liền cảm thấy cánh tay của Kiều Tân Phàm vòng bên hông,
khóa cô trong lòng anh, khuôn mặt đang ngủ say của anh rõ ràng trước mắt cô giống như sáng ngày hôm qua.
Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Tân Phàm bất mãn khi bị tiếng chuông báo thức làm phiền, lông mày anh khẽ nhíu lại, môi cũng mím nhẹ.
Vãn Tình vội vàng tắt báo thức, đã là bảy giờ hai mươi sáng, cô chậm rãi
đẩy tay Kiều Tân Phàm ra, cố gắng làm cho mình tỉnh ngủ. Cảm giác đau
xót trên người đã hoàn toàn nói lên sự nhiệt tình đêm qua. Vãn Tình
không khỏi xấu hổ, vì sao cô không thể ngăn cản hành động của anh, mà
chỉ có thể để anh tùy ý chiếm đoạt chứ.
Đúng vậy, hễ nghĩ đến
Tịnh Ái là cô lại không vui, còn Kiều Tân Phàm khi ôm cô triền miên như
vậy, rốt cuộc lòng anh nghĩ gì? Là bởi vì anh đang đánh cược với Tịnh
Ái, hay là thật sự vì thích cô mà động tình như thế?
Cảm giác ở
hồ bơi tối hôm qua rõ ràng như thế, thậm chí cô có thể cảm nhận được cơ
thể Kiều Tân Phàm lập tức có phản ứng ngay khi ôm cô. Đó là phản ứng tự
nhiên của cơ thể, hay là bởi vì thích mà có phản ứng?
Có nhiều lúc, đây chính là bản năng tự nhiên của đàn ông. Còn Kiều Tân Phàm thật lòng với cô được bao nhiêu?
Nếu không thích thì liệu có thể triền miên, nhiệt tình đến thế không? Vãn
Tình nhìn mình trong gương, trên người khắp nơi đều lưu lại dấu vết, cô
không khỏi đỏ mặt nén giận. Kiều Tân Phàm, anh thật khiến em nhìn không
thấu.
“Dậy sớm vậy?”
Sau khi Vãn Tình tắm rửa xong, ra
ngoài thì liền thấy đôi mắt nhập nhèm của người trên giường, mặt anh đầy vẻ mệt mỏi và lười biếng. Từ sau khi cô và anh phát sinh quan hệ thì cô mới được nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
“Mau đứng lên đi, sắp tám giờ rồi.”
Vãn Tình đã sửa soạn chỉnh tề xong, quần áo đêm qua bị anh làm ướt cô cũng
đã giặt sạch hết. Sự nhiệt tình tối hôm qua của Kiều Tân Phàm khiến Vãn
Tình rất thích, đồng lời lại hơi bất an. Một người luôn dịu dàng như anh tối hôm qua lại như một đứa trẻ đòi hỏi. Sau khi vào phòng, anh ném túi của cô sang một bên, sau đó liền bắt đầu cởi quần áo của cô, từng nụ
hôn liên tiếp của anh khiến cô không còn sức chống đỡ nữa. Bây giờ nhớ
lại, Vãn Tình vẫn còn đỏ mặt, tim đập nhanh.
“Thật muốn ôm em ngủ tiếp một lát!”
Dường như anh cũng không vội vàng, khóe môi xong lên đầy thỏa mãn, anh tiến
đến ôm lấy Vãn Tình, rồi hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn đã tô son của cô.
Cô ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy ánh mắt của anh đang nhìn cô, nụ cười trên môi cô ngày càng sâu.
“Kiều Tân Phàm, anh ~ rốt cuộc thì suy nghĩ của anh là gì?”
Dù anh dịu dàng, thắm thiết nhưng cô lại hơi tức giận và bối rối. Cô đã
nói là phải tin tưởng anh, nhưng khi anh càng lúc càng dịu dàng, triền
miên thì cô lại cảm thấy bất an.
“Cô ấy là một người phụ nữ thông minh, sớm hay muộn thì cũng sẽ hiểu sự lựa chọn của anh. Còn Hạ Vãn
Tình là cô gái xứng đáng được yêu thương, lại là một người vợ tốt 100%!”
Kiều Tân Phàm ôm lấy lưng cô, đáp án của anh rất thành thật, là anh trân
trọng cô, chiều chuộng cô. Nhưng vẫn chưa đủ để yêu, còn người anh từng
yêu thì anh còn chưa quên được.
Cho nên, Hạ Vãn Tình, làm vợ của Kiều Tân Phàm chính là kiếp nạn của cô.
Khi trong mắt cô chỉ có Mạc Lăng Thiên, Kiều Tân Phàm chưa từng bỏ đi, vậy
cô cũng không có lý do để rời khỏi anh. Chỉ là cảm giác đau xót này vượt ngoài dự đoán của cô.
Cô từng hao hết dũng khí vì Mạc Lăng Thiên, còn chưa đủ niềm tin để lại tiếp nhận thách thức mới.
Sự nghiệp tôi luyện ý chí chiến đấu của người đàn ông, còn tình yêu lại
thường thử thách sự khát khao của người phụ nữ. Hôn nhân giống như mê
cung, một khi đã đi vào, dù có ra được thì sẽ không còn là chính mình
nữa.
“Kiều Tân Phàm, em không muốn thua, cũng không được phép thua!”
Ánh mắt cô rất kiên định, nhưng đây chỉ là một phần nào mà thôi, cô gấu đi
sự đau buồn trong lòng, chỉ có mình cô là biết rõ. Bởi vì cô đã tỉnh táo hơn xưa rồi. Mà vấn đề mà tối hôm qua Tịnh Ái hỏi cô, cô vẫn không quên được, Kiều Tân Phàm liệu có bị lay động hay không, cô không dám tin
tưởng hoàn toàn.
“Anh sẽ không để em thua.”
Anh thu lại vẻ tươi cười lúc nãy, tay anh ôm lấy đầu cô, đặt trước ngực mình, nhẹ
nhàng vỗ vỗ. Lời hứa của Kiều Tân Phàm giống như thuốc phiện, làm cho
người ta không khỏi đắm chìm.
“Ừm!”
Kiều Tân Phàm, anh
không thể cứ luôn như thế này. Cứ như vậy thì em không biết khi ra đi
rồi, em còn có thể ỷ lại và tin tưởng ai nhiều như vậy.
Cô đưa ngón tay cào lên ấn đường khẽ nhíu của anh.
“Bà xã, em muốn mưu sát chồng à?”
Kiều Tân Phàm trêu chọc cô, Vãn Tình không khỏi ngẩn ra, cô lại không dám
cãi lại, thật sự là ngày càng nhát gan, không còn giống cô nữa rồi.
“Nếu muốn mưu sát chồng thì phải bóp ở đây cơ.”
Vãn Tình mỉm cười sáng lạn, che dấu đi tâm tình của mình, tay cô giả vờ dùng sức bóp cổ anh khiến anh khẽ cười:
“Nếu em lại quyến rũ anh ~”
Vãn Tình nghe được giọng anh khàn khàn, đôi mắt cũng hơi mờ đi, cô không khỏi rút tay về, đẩy anh ra, đỏ mặt liếc anh một cái.
“Không đứng đắn!”
Cô mắng một tiếng, sau đó sửa lại tóc tai, Kiều Tân Phàm cười khẽ một tiếng, rồi lại nói:
“Tối hôm qua em chơi ở đâu mà về muộn vậy?”
Vãn Tình không ngờ đột nhiên Kiều Tân Phàm lại hỏi như thế, không khỏi ngẩn ra. Cô không muốn nói là Tịnh Ái, cũng không muốn nói là Tạ Sáng, nhưng cô vẫn thành thật trả lời anh.
“Ăn cơm xong em đi dạo một vòng, vốn nghĩ muốn mua vài thứ, nhưng chẳng có cái nào vừa mắt cả.”
Phải nói là cô không có tâm tình mua, căn bản là cô chẳng để ý đến thứ gì cả.
“Ồ, mấy ngày này anh hơi bận, bên kia Mạc Lăng Thiên đã chuyển trọng tâm
khu nghi dưỡng sang cho anh, có thể buổi chiều là anh phải đến công
trường giám sát, không thể cùng em ăn cơm tối.”
Kiều Tân Phàm áy náy giải thích, Vãn Tình nghe xong, cô mỉm cười:
“Ừ, em biết rồi, anh đương nhiên là bận rộn, em cũng không phải là đứa bé, em có thể tự chăm sóc cho mình.”
Đúng vậy, Kiều Tân Phàm thấy cô ở nhà họ Kiều, mọi thứ anh đều nghĩ cho cô, tấm lòng này của anh khiến cô cảm động.
“Buổi tối em đừng về quá muộn, nếu mà buồn chán thì có thể ở nhà xem TV, hay lên mạng.”
Cô hiểu anh không muốn để cô một mình bên ngoài, lại không muốn cô cảm thấy buồn chán.
“Biết rồi, em cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi. Anh rất bận, còn em sẽ từ từ thích ứng với nơi này mà. Anh nhanh đi tắm rửa đi.”
Vãn Tình tươi cười thúc giục anh. Kiều Tân Phàm như thế này hoàn toàn là một người chồng tốt 100%.
So với việc một mình đi lại ở bên ngoài, chi bằng cứ về nhà đợi anh về, Vãn Tình đã hạ quyết tâm như thế.