Khi Vãn Tình quay về
nhà họ Kiều đã là mười giờ mười lăm phút, không còn sớm nữa, nhưng cũng
không tính là quá muộn, cô không biết là Kiều Tân Phàm đã về nhà chưa,
đang định gọi điện thoại cho anh thì dáng người đang bơi qua bơi lại
trong hồ bơi đã thu hút ánh nhìn của cô.
Kiều Tân Phàm dường như
rất vui vẻ, lại như đang phát tiết, bơi qua bơi lại như một con cá. Anh
không đội nón bơi, mái tóc đen ướt đẫm, thắt lưng săn chắc của anh lộ ra không khỏi khiến người khác mê muội.
Đột nhiên như ý thức được
tiếng bước chân, Kiều tân Phàm bỗng nổi lên mặt nước, khuôn mặt anh vốn
lạnh lùng, xa cách nháy mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, Vãn
Tình đang dừng chân đứng bên thành hồ, dáng người cô cao gầy dưới ánh
đèn, lộ ra khuôn mặt lỏ nhắn, tinh xảo mà dịu dàng.
“Vãn Tình, em về rồi!”
Kiều Tân Phàm không để ý đến cơ thể anh lộ ra nam tính, mê người đến thế nào, anh nhanh chóng bơi lại gần cô.
Da anh cũng không quá đen, nhưng cũng không phải kiểu trắng bệch thiếu sức sống, mà ngược lại mang một màu nâu bóng loáng, mạnh khỏe.
“Ừm, anh về bao giờ vậy?”
Vãn Tình đứng bên cạnh hồ nhìn anh bơi lại gần. Trên mặt Kiều Tân Phàm vẫn
còn dính bọt nươc, làm cho anh thoạt nhìn rất gợi cảm, khỏe mạnh, dáng
người anh tuấn của anh tỏa ra khí chất trưởng thành, mà không thiếu sự
dịu dàng khiến Vãn Tình không khỏi ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm
anh.
“Về được nửa tiếng rồi, lại phát hiện bà xã còn về trễ hơn anh, cho nên anh chờ ở đây để bắt người!”
Kiều Tân Phàm vươn một tay kéo túi xách của cô để bên cạnh hồ, sau đó bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lên tiếng trêu chọc.
“Bơi chuyên tâm như vậy, ai tin anh đang chờ bắt người chứ?”
Giọng Vãn Tình thoáng chế nhạo, cô có chút oán niệm với anh, ngẫm lại bữa cơm hôm nay với Tịnh Ái, cô liền cảm thấy không vui. Không có bất cứ người
vợ nào đối mặt với người phụ nữ mà chồng mình từng yêu mà có thể nhẹ
nhàng, vui vẻ được.
“Về nhà thấy không có em, anh liền ra ngoài
hóng gió. Được rồi, anh thừa nhận, vừa rồi chỉ là chờ em mà thôi. Còn
bây giờ, là chính thức bắt người ~”
Vãn Tình còn chưa kịp hiểu vẻ mặt mỉm cười xấu xa của Kiều Tân Phàm thì bỗng cảm thấy mất thăng bằng, bị anh kéo vào trong hồ.
“A ~ Tân Phàm, quần áo của em ~”
Vãn Tình không khỏi dựa vào người Kiều Tân Phàm, khi còn nhỏ cô từng xuống
nước, nhưng bơi lội thật sự không phải thế mạnh của cô. Lúc này cả người chìm trong nước, vừa thoải mái, nhưng theo bản năng cô lại khẩn trương. Khi cả người cô quấn lấy anh giống như bạch tuộc, cô không khỏi bất mãn kêu lên vì quần áo mình bị ướt hết.
“Ha ha, ướt hết rồi.”
Lời Kiều Tân Phàm nói rất mờ ám, khi cả người cô được anh ôm vào lòng, anh
nhìn thấy rõ ràng làn da cô qua lớp quần áo, lại thêm hơi thở thân mật
lúc này nhất thời khiến hai người tim đập nhanh, miệng khô lưỡi khô.
“Anh ~”
Vãn Tình thật sự không ngờ Kiều Tân Phàm đột nhiên lại tùy ý làm bậy như
vậy, cô mở to mắt, khuôn mặt đầy bọt nước của cô vừa xấu hổ, vừa tức
giận hấp dẫn ánh mắt anh.
Bàn tay anh gỡ chiếc kẹp trên tóc cô
xuống, thuận tay để bên cạnh hồ, tóc cô xõa tung trên mặt hồ, lập tức cô trở nên gợi cảm mà đáng yêu trong lòng Kiều Tân Phàm như mị hoặc anh.
Vãn Tình đối diện với ánh mắt nam tính tràn đầy khát vọng của Kiều Tân
Phàm, cô không khỏi căng thẳng, nói không nên lời, chỉ nhìn thấy anh khẽ mỉm cười.
Bàn tay anh kéo Vãn Tình xuống thấp hơn, lập tức cô
giống như mỹ nhân ngư, quần áo mỏng manh dính sát trên người, khi áp sát vào anh, càng thêm phần mờ ám.
“Bà xã, em như thế này thật xinh đẹp.”
Giọng anh đã trở nên khàn khàn, dịu dàng, chân thành ca ngợi cô, ánh mắt anh
nóng bỏng, cơ thể anh ôm lấy cô cũng đã gần nóng rực. Vãn Tình chỉ cảm
thấy quá mờ ám, cô hít thở khẩn trương.
“Quần áo ướt hết rồi, anh thật là!”
Giọng Vãn Tình trầm trầm mê người, bỗng nhiên cô trừng lớn mắt, qua làn nước, cô đã có thể cảm giác được cơ thể anh có phản ứng, lòng cô đột nhiên
khẩn trương như muốn vỡ tung, mặt cô đỏ như tôm luộc, không biết nên làm thế nào.
“Hạ Vãn Tình, a, anh vốn chỉ muốn kéo em xuống nước mà thôi ~”
Anh cười, giọng anh thành khẩn. Khi Vãn Tình muốn nói chuyện, anh che miệng cô lại bằng một nụ hôn.
Chân Vãn Tình lơ lửng, giày của cô đã sớm rơi xuống đáy hồ, cô vòng chân
ngang người Kiều Tân Phàm. Nụ hôn sâu của anh nhen lên khát vọng nữ tính nhất của cô, cô đáp lại anh, cho đên khi lửa nóng như thiêu đốt ngực và eo cô.
“Tân Phàm ~”
Khi nụ hôn thật dài chấm dứt, Vãn
Tình liền cảm giác cả người lạnh toát, Kiều Tân Phàm đã bế cô ra khỏi hồ hơi. Nút áo trước ngực không biết đã bị mở tung từ khi nào, vì được anh ôm, che đi cảnh xuân trước ngực. Mặt cô đỏ ửng đối diện với ánh mắt của nóng rực của anh, tự nhiên hiểu tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô không khỏi khẽ giãy dụa.
Vãn Tình muốn hỏi khi anh cùng cô, Tịnh Ái là gì? Còn khi anh ở cùng Tịnh Ái, cô là gì?
Nhưng khi Kiều Tân Phàm vừa nhặt túi của cô lên , vừa bế cô, ánh mắt anh hoàn tòa dịu dàng mà nóng bỏng nhìn đôi mắt mê man của cô, hôn rồi lại hôn.
Bóng đêm mê ly, xinh đẹp động lòng người, sự nghi hoặc của Vãn Tình dần trở
nên mơ hồ dưới sự mạnh mẽ cả Kiều Tân Phàm, đến khi cả người cô mềm nhũn trong lòng anh, nặng nề đi vào giấc ngủ.