Một câu ‘hoa đã có
chủ’ của Tạ Sáng vô hình chung đã tác động đến Tịnh Ái. Vãn Tình không
muốn đoán mục đích của anh ta khi nói lời này, cô chỉ nhìn ánh mắt Tịnh
Ái, rồi lạnh nhạt đáp:
“Tôi thích người đàn ông si tình, dứt khoát, người như anh Tạ đây, tôi không quản nổi, anh ta giấu nhiều em gái khác lắm.”
Cô dùng bốn chữ ‘si tình, dứt khoát’ cho những sự quan tâm, săn sóc của
Kiều Tân Phàm từ khi anh xuất hiện đến nay là toàn toàn chính xác, không hề quá mức.
“Ồ, si tình, dứt khoát sao? Vãn Tình, cô thật sự tin rằng có người đàn ông như vậy à? Tôi nói này, phụ nữ nhất định phải tin tưởng chính mình, lòng của người đàn ông giống như ánh trăng trên bầu
trời, như nham thạch nóng rực trong lòng đất. Cho nên hoặc là không nắm
lấy được, hoặc sẽ làm người ta bị thương đấy.”
Tịnh Ái vẫn mỉm
cười tươi như hoa, thậm chí lời cô nói cũng bất quả chỉ là một câu vui
đùa. Nhưng Vãn Tình vẫn cảm giác được sự thay đổi của cô ấy, những ngón
tay đang cầm đũa của cô ấy để lộ rõ cô ấy đang ẩn nhẫn.
“Chồng
tôi không giống như thế, anh ấy dịu dàng, chăm sóc, làm việc gì cũng
nghĩ đến lâu dài. Nếu anh ấy không thường xuyên nhắc nhở thì tôi luôn mơ hồ, cuối cùng hại tôi bị anh ấy trêu chọc.”
Vãn Tình thản nhiên ca ngợi Kiều Tân Phàm, rốt cuộc Tịnh Ái vốn đang tự đè nén cũng mỉm cười, mở miệng nói:
“Vậy đây thật sự là may mắn của cô, chúc mừng cô! Nào, tôi mời cô một ly!”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt sáng trong như ngọc của Tịnh Ái, cô rất khảng
khái nâng ly. Bên cạnh, Tạ Sáng nghe xong lời hai người nói, anh không
khỏi nhíu mày:
“Được rồi, được rồi, Hạ Vãn Tình, em đừng việc gì
cũng khoe mình gả được cho một người đàn ông tốt đi, cẩn thận người phụ
nữ khác hâm mộ, đến lúc đó đi đào góc tường nhà em thì đừng có khóc.”
Xin lượng thứ cho lời nói vụng về, dường như họ trời sinh không giống nhau, nhưng Vãn Tình vẫn mẫn cảm nhận ra rằng Tạ Sáng đang nói giúp cho cô.
Nhưng lời Tạ Sáng nói lại khiến Tịnh Ái thoáng bất mãn hừ một tiếng:
“Phụ nữ là người biết nguyên tắc hơn đàn ông, sao có thể tùy tiện đào góc
tường nhà người khác chứ. Vãn Tình cô nói có phải không?”
Vãn Tình lần thứ hai nhìn thấy gương mặt sáng ngời của Tịnh Ái, như thể sự ẩn nhẫn vừa rồi đã không còn.
“Đương nhiên rồi, hôn nhân không phải trò đùa, sao có thể tùy tiện chia rẽ
chứ, đó là không có đạo đức. Người phụ nữ có tự tôn thì sẽ không đi làm
tiểu tam xem vào gia đình người khác.”
Thái độ nói chuyện của Vãn Tình khiến Tịnh Ái không khỏi nhìn thẳng cô, rồi mím môi, không còn lời nào để nói. Còn Tạ Sáng như thể mặc kệ hai cô gái đối đáp với nhau, anh nhìn một bàn đầy món ăn, thúc giục hai người kia ăn nhiều một chút.
Tịnh Ái lại quay sang nhìn anh:
“Tạ Sáng, liệu anh có cưới một cô gái mà anh yêu không làm vợ được không? Tỷ như cưới một cô gái làm ấm giường chẳng hạn?”
Giọng điệu của Tịnh Ái hết sức vô tội, làm cho Tạ Sáng cũng phải nheo mắt nhìn cô, anh ngả ngớn nói:
“Nếu là mỹ nữ như Tiểu Ái thì tôi sẽ suy nghĩ.”
Xùy, câu trả lời của Tạ Sáng bị Tịnh Ái cười nhạo xem thường, sau đó cô đáp lại:
“Anh quả là hoa hoa công tử không đứng đắn, hỏi anh thật giống như đàn gảy
tai trâu. Vãn Tình, cô giúp tôi hỏi chồng cô xem, một người đàn ông tốt
như chồng cô khẳng định là sẽ trả lời vấn đề này một cách thành thật.”
Vừa nghe xong, Vãn Tình bỗng khựng lại, cô nhìn đôi mắt ánh lên vẻ tò mò
như một học sinh tiểu học của Tịnh Ái, miệng cô cũng khẽ mỉm cười vô
tội:
“Khẳng định là chồng tôi sẽ nói, đàn ông tốt không phải là
người đàn ông thành thật. Có đôi khi anh ấy rất bí ẩn, dù làm nhiều thứ
cho tôi thì cũng sẽ không nói ra miệng.”
Lúc này hai người phụ nữ chưa từng biết gì về nhau, lại như đã sớm hiểu nhau. Nếu không phải là
Vãn Tình đã sớm chuẩn bị tinh thần thì thật lo lắng cô sẽ bị cô gái này
đánh cho bại trận mất.
“Được, tôi hiểu rồi, xem ra có vài vấn đề vẫn là nên tự hỏi mình thì hơn.”
Tịnh Ái chợt thôi tò mò mà chuyên tâm ăn cơm. Vãn Tình cũng đã hiểu ý qua
lời cô ấy nói, tay cô nhanh chóng cầm đũa lên, không nhiều lời nữa.
Sau khi ăn xong, Vãn Tình thấy Tạ sáng mở cửa xe, cô cúi người nói với Tịnh Ái đã thong dong ngồi vào băng ghế sau:
“Tối nay chồng tôi có xã giao, có lẽ phải khuya mới về. Tôi cũng lười về nhà sớm cho nên muốn đi mua sắm một chút. Anh Tạ, cho hai người cơ hội tốt
để ở một mình bên nhau nha.”
Vãn Tình nói xong, Tạ Sáng chỉ gật đầu cười, anh cũng không bắt buộc cô.
Vãn Tình nhìn Tịnh Ái đang ngồi trên xe, cô giơ tay chào tạm biệt.
Đến khi chiếc xe biến mất ở ngã tư, Vãn Tình mới xoay người đi về phía khu
phố đi bộ. Trên thực tế, Vãn Tình không hề nói dối, cô cũng không muốn
về nhà họ Kiều, nơi đó khi không có Kiều Tân Phàm, thật sự khiến cô
không biết phải làm sao.
Hiện tại, cô chỉ muốn một mình yên tĩnh.
Tịnh Ái hiển nhiên không phải là Lai Tuyết, cô ấy sẽ không thể hiện ra mặt
với cô, mà giả vờ dò hỏi cô. Người phụ nữ như thế càng thông minh, càng
biết cách lợi dụng lòng người, điểm này thì cô ấy rất giống Kiều Tân
Phàm.
Nếu không phải trước đó anh đã cho cô dũng khí thì có lẽ cô sẽ không nhịn được mà lùi bước, cũng có thể sẽ chưa đánh đã bại.
Hai người giống nhau như thế ở bên nhau, cuộc sống nhất định rất là đặc sắc nhỉ!
Vãn Tình cười khổ, Mạc Lăng Thiên dạy cô một bài học, còn Kiều Tân Phàm lại cho cô một bài thực hành về hôn nhân. Chuyện đời thật sự là biết trêu
đùa người ta.
“Anh Mạc, xin anh từ bi, cho con tôi một cơ hội, xin đừng khai trừ nó, nó chỉ là nhất thời nảy sinh lòng tham mà thôi ~”
Một giọng địa phương của người đàn ông trung niên vang lên, dường như sắp
bật khóc thành tiếng, ông ấy đang trốn vài tên thuộc hạ, chạy về phía
người đàn ông đang đi về phía nhà hàng.
“Anh Mạc, anh Mạc!”
Nhìn thấy người đàn ông kia sẽ đuổi theo Mạc Lăng Thiên, không biết anh ta
trầm giọng nói gì đó, ông ấy độ nhiên đứng lại, yên lặng lau nước mắt,
sau đó xoay mặt bỏ đi.
“Ai ~”
Người đàn ông hung hăng thở
dài, cúi đầu thất bại bỏ đi. Vãn Tình nhìn cánh cửa lớn của nhà hàng
kia, rồi lại nhìn dáng hình người đàn ông nhòa đi trong ánh đèn, nhất
thời cô hiểu ra.
Trong công việc, Mạc Lăng Thiên vĩnh viễn đều công tư phân minh như vậy, tìm anh ta để cầu xin hoàn toàn là vô vọng mà thôi.