Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 150: Chương 150: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 8)




Trên thực tế, ngữ điệu và ánh mắt của Vãn Tình đã thể hiện rõ thái độ khát khao tích cực, nhưng lại thoáng qua cảm giác tiêu cực khó nói. Sự dịu dàng và bao dung của cô là tích cực, sự rộng rãi và lạnh nhạt của cô là tiêu cực. Cô càng như thế này, anh càng đáp lại cô bằng một nụ hôn rất triền miên như thể muốn hai người hòa làm một. Vãn Tình rất vất vả mới thoát khỏi được vòng tay Kiều Tân Phàm.

Hôn nhân và tình yêu dường như chỉ toàn một màu đen, không phải muốn níu giữ là có thể giữ lấy được, cũng không phải nói muốn từ bỏ thì có thể từ bỏ.

Đối diện với ánh mắt nóng rực của Kiều Tân Phàm, tim Vãn Tình chợt nhói lên một nhịp. Lúc này đây dường như trong mắt anh, trong lòng anh đều là hình ảnh của cô.

“Em có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”

Nụ hôn vừa dừng lại, Kiều Tân Phàm cũng không chịu buông tay mà vòng ngang thắt lưng cô, cúi đầu tựa lên trán cô, dáng vẻ thân thiết đến mức không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung. Kiều Tân Phàm như thể này chỉ có dịu dàng, dường như theo bản năng không muốn xa rời cô, thật sự có chút không ăn nhập với dáng vẻ tao nhã, lạnh nhạt của anh.

“Không muốn!”

Vãn Tình kiên định trả lời, xoay người chuẩn bị quay về phòng, nhưng lại Kiều Tân Phàm một lần nữa dùng sức ôm lấy, anh cố chấp hỏi:

“Ngâm ngước nóng có thể giảm bớt mệt nhọc, anh muốn đưa em đi.”

Ánh mắt anh tràn đầy chờ mong, nhưng Vãn Tình lại nghiêng đầu, thoáng tự hỏi:

“Suối nước nóng, ảnh cưới, không có gì là quan trọng cả. Kiều Tân Phàm, không cần xem đây là trách nghiệm. Em không cần anh lấy lòng, lại càng không muốn anh vì sự xuất hiện của Tịnh Ái mà cảm thấy chột dạ ~”

Ngón tay thon dài chặn môi cô lại, Vãn Tình rõ ràng nhìn thấy Kiều Tân Phàm lập tức cau mày, ánh mắt cũng bừng bừng tức giận. Tình huống này thật sự rất hiếm thấy, hiển nhiên là lời cô nói đã chọc giận anh.

“Đây không phải là chột dạ hay lấy lòng, lại càng không phải là trách nhiệm. Anh chỉ muốn tận lực làm cho em hạnh phúc mà thôi.”

Dáng vẻ Kiều Tân Phàm rất nghiêm túc, lời anh nói cũng rất chân thành khiến Vãn Tình chấp nhận tin tưởng tất cả mọi thứ đều là anh cam tâm tình nguyện làm vì cô. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, Vãn Tình bất giác không biết trả lời anh thế nào, vừa rồi cô chỉ là quá mức cẩn thận, nhịn không được nhắc nhở anh mà thôi.

Mà phản ứng của Kiều Tân Phàm khiến lòng Vãn Tình cảm thấy ngọt ngào. Là một người vợ, nhận được sự chân thành của chồng mình, cô đã rất thỏa mãn rồi.

Vãn Tình mím môi, cô không khỏi mỉm cười, nhón chân hôn lên khuôn mặt anh. Quả nhiên gương mặt tuấn tú vốn đang rất nghiêm túc bất đắc dĩ giãn ra thành một nụ cười cưng chiều.

“Còn nói không sao, cả nhà họ Kiều đều toàn là mùi dấm chua rồi đây này.”

“Nói bừa, sao lại có mùi dấm chua chứ!”

Dường như trong khoảnh khắc, khoảng thời gian hạnh phúc đã quay trở lại, Kiều Tân Phàm cười đùa, nắm tay cô cùng đi về nhà chính.

“Rõ ràng trong lòng đã có người khác, lại còn giả vờ ân ái. Mẹ, sao bà nội và cha lại dung túng bọn họ như thế chứ?”

Còn chưa đi đến đại sảnh thì chợt nghe thấy lời Lai Tuyết nói với Lai Phượng Nghi, không rõ có phải là cố ý nói cho Vãn Tình và Kiều Tân Phàm nghe hay không.

“Nói bậy bạ gì đó? Hôn nhân không chỉ là chuyện yêu đương, lâu ngày sinh tình cũng là bình thường.”

Giọng Lai Phượng Nghi dịu dàng, không hề có chút thành kiến nào. Điều này khiến Vãn Tình không khỏi suy nghĩ về người phụ nữ này. Còn Lai Tuyết lại đang bất bình không cam lòng.

“Lâu ngày sinh tình? Mẹ, Tịnh Ái người ta đã tìm đến cửa rồi, mẹ cũng không phải là không nhìn thấy một màn kia ở cửa suối nước nóng ~”

Lai Tuyết còn muốn nói tiếp nhưng bị Lai Phượng Nghi ngăn lại. Vãn Tình rõ ràng nhìn thấy Lai Tuyết muốn nói lại thôi, sau đó thoáng xoay mặt ra vẻ người xem kịch vui.

Kiều Tân Phàm càng nắm chặt tay cô hơn, Vãn Tình cũng không thể hiện gì cả, cô tự nói với chính mình rằng thứ cô muốn có được chính là trái tim của Kiều Tân Phàm, cho nên nhất định phải nhịn mấy lời đồn nhảm này, bằng không thì cô sẽ tự đánh bại mình.

Bữa cơm tối cũng tương đối thoải mái hơn so với ban trưa. Nhưng bà Kiều vẫn còn lo lắng về chuyện chụp ảnh cưới.

“Ngày mai hãy gọi thợ chụp ảnh đến đây, chụp cho xong ảnh cưới đi!”

Kiều Tân Phàm buông đũa xuống, anh nhìn thoáng qua nét mặt Vãn Tình, dường như đã hiểu được ý của cô.

“Bà nội, thợ chụp ảnh mỗi ngày đều phải hẹn trước, khách quá nhiều nên ngày mai không có thời gian đến đây ạ!”

Bà Kiều vừa nghe xong có hơi thất vọng, nhưng lại quyết tâm nói:

“Vậy đổi ngày khác, hoặc là tìm thợ chụp ảnh khác.”

Kiều Tân Phàm thoáng trầm ngâm, sau lại kiên định nói:

“Cuối tuần ở công ty có nhiều việc, có lẽ là không dành thời gian được ạ.”

Bà Kiều vừa nghe xong không khỏi sửng sốt, sau đó bà nhìn Vãn Tình, rồi lại xoay mặt về phía Kiều Quý Vân, đang định mở miệng thì Vãn Tình đã cản bà lại:

“Thưa bà nội, ảnh cưới không quan trọng, chỉ cần chúng cháu hạnh phúc bên nhau là tốt rồi, đến ngày hôn lễ long trọng một chút thì cũng được rồi ạ. Hiện tại Tân Phàm anh ấy tương đối bận rộn, đợi sau này có thời gian, chúng cháu bổ sung cũng không sao.”

Vãn Tình hiển nhiên nhìn ra được tấm lòng của bà Kiều qua ánh mắt của bà. Chuyện hôm nay ai cũng nhìn ra được chân tướng, nhưng cô không ngờ người lo lắng, quan tâm đến cảm nhận của cô lại là bà Kiều. Vãn Tình cũng tin tưởng bà nội là một người phụ nữ có tấm lòng thiện lương, rộng lượng.

“Con bé này ~”

Ánh mắt bà Kiều dịu lại rất nhiều, thậm chí ngay cả Kiều Quý Vân cũng nhìn Vãn Tình bằng con mắt khác. Kiều Tân Phàm cùng lúc lại nói thêm:

“Bà nội, hình thức cũng không quan trọng, chỉ cần chúng cháu thật sự hạnh phúc là tốt rồi ạ!”

Bên cạnh, Lai Phượng Nghi im lặng dùng cơm, nhưng Lai Tuyết lại cười nhạt đứng dậy đi lên lầu. Vãn Tình cũng không thèm để ý đến cô ta, mối quan hệ ba năm sau của cô và cô ta chính là lửa và nước không thể dung hòa.

“Vậy cũng tốt, đến khi đó thì tổ chức hôn lễ long trọng một chút.”

Bà Kiều nói như thế nhưng thật ra trong lòng cũng có chút chờ mong, tấm lòng của các bậc trưởng bối luôn chân thành như thế. Còn Kiều Tân Phàm vẫn nghi hoặc, anh đợi Vãn Tình ra khỏi phòng tắm liền hỏi cô:

“Thật sự không chụp ảnh cưới sao? Hôm nay căn bản là chưa chụp gì cả.”

Vãn Tình được Kiều Tân Phàm ôm trong lòng, cô nhìn ánh mắt sắc bén mà khôn khéo của anh, không khỏi khẽ trốn tránh, thoáng trêu chọc nói:

“Em càng mong chờ đám cưới bạc, đám cưới vàng kìa, khi chúng ta trở thành hai ông bà lão tóc trắng xóa, lúc đó chụp ảnh kỉ niệm.”

Điều Vãn Tình không nói ra miệng chính là cô lo lắng cuộc hôn nhân của họ sẽ không được lâu dài như vậy. Đến lúc đó thì tất cả mọi sự ngọt ngào bất quá chỉ là châm chọc mà thôi. Hơn nữa sự quấy rầy của Tịnh Ái cũng khiến cô không có tâm trạng chụp ảnh nữa.

“Được, vậy khi đó chúng ta chụp ảnh kỉ niệm đám cưới vàng.”

Ánh mắt Kiều Tân Phàm thâm trầm như nhìn thấu tâm tư của cô. Anh cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn rất sâu, dùng hành động để chứng minh sự quyết tâm của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.