Vãn Tình tỉnh giấc là do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô xoay mặt nhìn người đang
ngủ say bên cạnh, cả nửa người anh sát bên cạnh cô, vùi mặt trong lòng
cô. Vãn Tình không khỏi bối rối, tim đập rất nhanh vì hình ảnh quá mức
thân mật này.
Anh khẽ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú thoáng bất mãn, Vãn Tình giật mình, vội vàng nhắm mắt lại.
Khi cơ thể anh tách khỏi cô, anh khẽ hôn lên mặt cô. Vãn Tình dường như còn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, nếu như lúc này mà cô mở mắt thì hẳn là nhìn thấy anh đang ‘thưởng thức’ mình.
“Ha ~”
Khóe môi Kiều Tân Phàm bất giác cong lên, cười thỏa mãn.
Chuông điện thoại lại vang lên, rốt cuộc Kiều Tân Phàm cũng phải dời mắt, tay anh rất tự nhiên kéo chăn lên đắp lại cho cô.
Vãn Tình nằm cuộn tròn lại như con mèo, sợ Kiều Tân Phàm phát hiện ra vừa rồi là cô giả vờ ngủ.
“A lô ~”
Giọng Kiều Tân Phàm rất nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô, điều này khiến Vãn Tình không khỏi mỉm cười.
Sự quan tâm mà Kiều Tân Phàm dành cho cô, mặc dù không phải là toàn bộ sự
dịu dàng và săn sóc của anh, nhưng đã khiến cô không muốn xa rời.
Trầm mặc kéo dài khoảng một phút, Kiều Tân Phàm không nói lời nào, Vãn Tình
còn tưởng anh đã gác máy rồi, nhưng ngay sau đó lòng cô lại trở nên hồi
hộp vì câu trả lời bình tĩnh của anh.
“Anh đã kết hôn, quá khứ đã qua rồi!”
Giọng Kiều Tân Phàm nhẹ như lông hồng, không hề có chút cáu gắt hay nghiêm
trọng nào, nhưng lại chính là giọng nói khiến cô gái kia tuyệt vọng
nhất.
Đúng vậy, khi một người đàn ông bình tĩnh nói câu này với
bạn, thì anh ta đã không còn cần bạn nữa rồi. Đương nhiên cũng có một
khả năng khác chính là anh đang cực lực che giấu tâm tình của mình.
Vãn Tình không khỏi chăm chú hết sức, tai cô nghe rõ ràng hơn bao giờ hết,
như thể mọi tế bào trên người cô đều kịch liệt kêu gào, cô rất muốn nghe rõ nội dung của cuộc điện thoại này.
“Kiều, dừng lại đi! Em đã
từ bỏ sự trừng phạt dành cho anh rồi, anh cũng đừng trừng phạt em nữa.
Chúng ta yêu nhau, đừng tiếp tục tra tấn nhau nữa!”
Đột nhiên
Tịnh Ái hét to lên, tim của vãn Tình cũng suýt chút nữa nhảy ra khỏi
lồng ngực. Cách cô ta xưng hô với Kiều Tân Phàm thật thân thiết, đặc
biệt biết bao.
Trừng phạt gì chứ? Tịnh Ái trừng phạt Kiều Tân Phàm thế nào? Là lấy cái chết ra làm lý do sao?
Còn Kiều Tân Phàm trừng phạt Tịnh Ái bằng cách kết hôn với cô sao?
Đáy lòng Vãn Tình như thể bị ai dùng cọ vẽ nguệch ngoạc, hết sức hỗn độn, cô rất hiếu kỳ muốn nghe đáp án của Kiều Tân Phàm.
Bàn tay nhỏ bé của cô bất giác nắm chặt mép chăn. Khi Kiều Tân Phàm dứng
dậy làm cho phần nệm bên cạnh cô không còn lún xuống nữa, cũng đồng thời tác động đến dây thần kinh của cô một cảm giác trống trải, sắc bén đâm
vào tim cô.
“Tịnh Tịnh, đây không phải là trừng phạt, mà là vận mệnh an bài.”
Giọng Kiều Tân Phàm trong trẻo nhưng lạnh lùng, có thể thấy rõ anh đang dùng
hết lý trí để áp chế bản thân mình, điều này khiến Vãn Tình không vui
nổi.
Lời Kiều Tân Phàm nói tuy rằng hợp lý, nhưng lại không thích hợp lắm. Vãn Tình không tin Kiều Tân Phàm là một người cam tâm chấp
nhận số phận, cho nên lý do này của anh không dáng tin cậy.
Tịnh Ái sẽ không tin tưởng.
Cuối cùng Vãn Tình không còn nghe thấy nội dung trong điện thoại nữa, mà
khoảng một lúc lâu sau thì nghe thấy Kiều Tân Phàm cất giọng khàn khàn
mà thoáng dịu dàng nói:
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ đến thăm em.”
Vãn Tình hơi hé mắt nhìn thấy thân hình cao lớn của Kiều Tân Phàm nghiêm
túc, im lặng đứng đó, cho đến anh như ý thức được điều gì, quay về phía
cô, cô vội vàng nhắm mắt lại.
Lòng cô như có hàng vạn con kiến bò tới bò lui, không phải là quá đau đớn, nhưng lại vô cùng hỗn loạn. Kiều Tân Phàm nói anh sẽ đi thăm Tịnh Ái, anh vẫn luôn quan tâm cô ta, đây
như đã là thói quen rồi, cô phải làm gì để ngăn cản đây.
Kiều Tân Phàm lại gọi một cuộc điện thoại khác, chỉ nghe thấy giọng anh lạnh lùng, nhưng lại thoáng trêu chọc:
“Xin lỗi nhé, quên mất cậu thích nhất là vận động buổi sáng ~”
“Cùng nhau đi đánh golf đi, đã lâu không chơi rồi. Ừ, mười giờ rưỡi trên sân golf, không gặp không về.”
Giọng Kiều Tân Phàm nửa như hỏi, nửa lại như quyết định không cho phép từ
chối. Vãn Tình cảm thấy phần nệm bên cạnh mình lún xuống, lòng cô cũng
trầm xuống theo, như cảm giác được anh đang muốn làm gì đó.
Ngay
khi Vãn Tình cảm giác được Kiều Tân Phàm vòng tay ngang thắt lưng cô như muốn ôm cô ngủ tiếp, cô cũng theo bản năng xoay lưng lại phía anh.
Nhưng Kiều Tân Phàm không cảm giác được điều gì, mà vẫn ôm lấy lưng cô, thậm
chí còn hôn lên vành tai cô. Đây là sự dịu dàng nhiệt tình và thân thiết mà cô đã rất quen thuộc. Nếu để anh tiếp tục thì không cần nghĩ đã biết tiếp theo là chuyện gì.
“Ưm ~”
Vãn Tình mơ màng mở mắt, đẩy bàn tay Kiều Tân Phàm, né tránh nụ hôn của anh, cô liền nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh.
“Dậy rồi?”
Kiều Tân Phàm thản nhiên nở nụ cười cưng chiều, không thể nhìn thấy được
chút dấu vết nào cho thấy anh từng nói chuyện điện thoại với Tịnh Ái,
anh chỉ say đắm nhìn cô.
“Ừm, anh dậy sớm thế?”
Vãn Tình
than nhẹ, cô cũng không muốn cố ý thăm dò gì ở anh, cho dù chỉ là ánh
mắt dịu dàng mà Kiều Tân Phàm dành cho cô cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Nhưng nguyên nhân chính là niềm hạnh phúc này đồng thời lại trở
thành một nỗi sợ hãi mất mát khi đối mặt với tình cảm mà anh dành cho
Tịnh Ái.
“Đã chín giờ rồi!”
Anh cười nhạt, nhìn lướt qua đồng hồ, thấy Vãn Tình đã tỉnh ngủ, anh mới nói thêm:
“Hôm nay anh hẹn bạn bè đi đánh golf, phải dậy thôi.”
Vẻ mặt anh thong dong, bình tĩnh, hơn nữa lúc đứng dậy, anh còn hôn lên
môi cô, giống như một cặp vợ chồng ân ái. Khi anh đứng dậy, lòng cô như
bị kích thích, cô lặng thing không nói gì, nhưng trong lòng lại đang
dâng tràn một cảm giác hạnh phúc.
“Ngoài đánh golf, anh còn có việc gì khác không?”
Vãn Tình mở to mắt, Kiều Tân Phàm nhìn về phía cô, thoáng chần chừ, sau đó anh mỉm cười:
“Không có, anh sẽ về sớm với em.”