Dáng vẻ của Kiều Tân Phàm không hề che dấu hay hoảng hốt, đôi mắt anh trong suốt đối diện với cô.
“Vậy đi sớm về sớm!”
Vãn Tình cố ý ngáp một cái thật lớn, sau đó lại cuộn mình trong chăn không
nhúc nhích, như thể cô rất mệt mỏi vậy. Cô nhắm mắt lại, không muốn tự
hỏi, cô không nên suy nghĩ nhiều, Kiều Tân Phàm sẽ không làm chuyện có
lỗi với cô.
Nhưng cô lại không nhịn được mà hy vọng rằng Kiều Tân Phàm sẽ không thèm liếc mắt đến những cô gái nhắm vào anh, ý tưởng này
của cô có vẻ buồn cười và thiếu thực tế quá.
“Còn ngủ nữa, thế này thì bà nội lại phải bảo chị Dương đến gọi em. Mèo lười mau dậy đi!”
Kiều Tân Phàm thay một bộ quần áo thoải mái, cảm giác sạch sẽ, nhẹ nhàng,
khoan khoái này rất giống lần đầu tiên khi cô gặp anh, nhìn anh rất
thanh nhã, không nghiễm bụi trần. Từ một người đàn ông xa lạ khi ấy, chỉ chớp mắt giờ đây đã đứng trước mặt cô, lại còn mỉm cười dịu dàng, cưng
chiều với cô.
“Ừm, dậy ngay đây! Không phải anh đã hẹn với bạn rồi sao? Mau đi đi!”
Vãn Tình mỉm cười, cô cũng chưa động đậy, mà thúc giục Kiều Tân Phàm mau đi đi.
“Xem ra tối hôm qua đã làm bà xã mệt chết rồi.”
Anh cười khẽ, ánh mắt sáng ngời anh tuấn mở to đầy vẻ bỡn cợt. Khi Vãn Tình hiểu ra ý của Kiều Tân Phàm thì anh đã đứng dậy bỏ đi.
“Đáng ghét ghê ~ Kiều Tân Phàm!”
Vãn Tình nhìn lom lom cánh cửa Kiều Tân Phàm vừa đóng lại, nhịn không được
bĩu môi, mặt cô ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ mất mát. Thật đáng ghét! Sự dịu dàng của anh thật đáng ghét! Dáng vẻ anh chiếm lấy cô như
thể anh yêu cô thật đáng ghét! Cả việc anh tìm cớ để đến thăm Tịnh Ái
cũng thật là đáng ghét. Đáng ghét nhất là anh khiến cõi lòng cô nửa như
được tiếp thêm dũng khí, nhưng lại như yêu hận không thể rạch ròi.
Cuối tuần tuy rằng không chụp ảnh cưới, nhưng cô cũng không hề nhàn rỗi, Vãn Tình thật sự bội phục sự nhiệt tình của bà Kiều trong việc chuẩn bị hôn lễ. Bà đặc biệt sắp xếp nhưng chai rượu vang đỏ mà bạn bè gửi đến, sau
đó lại mang quyển sổ bìa đỏ thẫm có ghi tên những vị khách cần mời trong hôn lễ ra.
“Đây đều là những vị khách đã đến vào ngày cha của hai cháu kết hôn ~”
Vãn Tình được bà Kiều phân công viết tên lên thiệp mời, bất giác cô cũng bị sự nhiệt tình của bà cuốn theo. Hai người cùng nhau nghiên cứu mấy con
chữ phiền phức này.
“Mẹ, việc này có thể giao cho Tân Phàm và Vãn Tình làm, mẹ cũng nên nghỉ ngơi một lát, uống chút trà đi ạ!”
Lai Phượng Nghi nhìn thấy bà Kiều vừa cầm kính lão, vừa lắc đầu khi gặp
phải chữ mà bà không nhìn ra, bà ta không khỏi dịu dàng nhắc nhở. Bà
Kiều cũng ngẩng đầu, rồi liếc nhìn Vãn Tình, nói:
“Cái thằng bé Tân Phàm này, sao lại đi đánh golf chứ? Sao cháu không giữ nó ở nhà với nháu nhiều một chút?”
Vãn Tình nhìn thấy sự trách móc trong mắt bà Kiều, cô khẽ cười nói:
“Tân Phàm có không gian của riêng anh ấy ạ, anh ấy ở nhà cũng không có việc
gì để làm cả. Khó lắm mới có được một ngày nghỉ, cứ để anh ấy ra ngoài
thư giãn cũng tốt ạ.”
Có vài vấn đề nếu không giải quyết thì sẽ vẫn bị gác lại. Cô hy vọng Kiều Tân Phàm có thể sớm giải quyết vấn đề của anh đi.
Lời cô nói khiến Lai Phượng Nghi nhìn chăm chú, còn bà Kiều nghe xong thì gật đầu nói:
“Khó có được người nghĩ thoáng như cháu. Thật ra thì phụ nữ không cần cứ
quấn lấy đàn ông, chỉ cần phụ nữ tự tin, tự làm việc của mình, cùng lúc
đó vẫn dịu dàng săn sóc, như vậy là đủ rồi.”
Khi bà Kiều nói lời
này, bà liếc nhìn Lai Phượng Nghi một cái, nếu không phải ngoài ý muốn
thì Lai Tuyết cũng sẽ không có mặt ở nhà họ Kiều. Còn về Mạc Lăng Thiên, đến bây giờ Vãn Tình mới nghĩ đến, phàm là nơi mà Mạc Lăng Thiên từng
xuất hiện thì sẽ có bóng dáng của Lai Tuyết. Vào lúc đó, cô luôn cho
rằng là trùng hợp, bây giờ nghĩ lại thì là cho chính cô phản ứng quá
chậm chạp rồi.
Mạc Lăng Thiên ở bên Lai Tuyết, Kiều Tân Phàm đến
với Tịnh Ái, còn cô thì sao, chẳng phải là dư thừa, luôn xuất hiện, xâm
nhập vào thế giới của người khác sao?
Ý nghĩ này lóe lên trong
đầu cô, cô cảm thấy không cam lòng, quyết định tiếp tục cùng bà Kiều
chuẩn bị thiệp mời. Khi Vãn Tình sắp viết xong thiệp mời thì Kiều Tân
Phàm về nhà, lúc này đã là ba giờ chiều, thật là sớm quá.
“Mọi người nghỉ ngơi đi ạ, việc này cứ giao cho cháu là được rồi.”
Dáng vẻ Kiều Tân Phàm như thể vừa vận động thể lực, mang lại một cảm giác
vừa nam tính, vừa gợi cảm, khiến anh càng thêm tuấn tú bức người.
“Bà nội nghỉ ngơi đi ạ, cứ để chúng cháu làm là được rồi.”
Vãn Tình nhìn thấy bà Kiều mệt mỏi, cô không thể không khuyên bà nghỉ ngơi. Bà Kiều nhìn thấy Kiều Tân Phàm đã về thì rốt cuộc cũng an tâm ngồi
nghỉ.
“Em cũng nghỉ ngơi, sang kia xem TV đi, cái này cứ để anh làm.”
Giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng mà nghiêm túc, anh đặt Vãn Tình lên sô pha, sau
đó chăm chú sao chép tên khách khứa lên thiệp mời. Cả phòng khách yên
lặng nhưng tràn ngập không khí ấm áp, ánh mắt Vãn Tình bất giác chăm chú nhìn sườn mặt Kiều Tân Phàm, một cuộc sống như thế này quả thật chính
là một cuộc hôn nhân chân chính, nếu như không có sự xuất hiện của Tịnh
Ái thì thật tốt biết bao.
Câu nói kia của Tịnh Ái đột nhiên lóe
lên trong đầu cô: ‘Em đã từ bỏ sự trừng phạt dành cho anh rồi, anh cũng
đừng trừng phạt em nữa!’.
Cuộc hôn nhân của cô và anh thật sự là một ván bài sao?
Cô không tin!
Cô phải tiếp tục cố gắng vì hạnh phúc của chính mình. Vãn Tình hơi mím
môi, bước đến bên cạnh Kiều Tân Phàm, nhìn anh đang chăm chú viết tên.
Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn cô, nói:
“Có phải là anh hấp dẫn hơn TV kia không?”
Vãn Tình đối diện với ánh mắt vừa bỡn cợt, vừa dịu dàng của Kiều Tân Phàm, cô không khỏi quay mặt đi, tức giận nói:
“Tự mình đa tình!”
Nói xong, cô cũng nhoẻn miệng cười, cô không ngờ trong lúc Kiều Tân Phàm
chăm chú như thế mà anh vẫn phát hiện ra cô đang nhìn anh, điều này cũng nói lên rằng anh cũng để ý đến cô, không phải sao?
Ba ngày sau, trên bàn cơm lại một lần nữa diễn ra một màn kịch, Lai Tuyết cầm hộp cơm ra ngoài, vừa đi vừa nói thêm một câu:
“Phụ nữ thích hợp với việc chăm sóc dịu dàng, như thế sẽ càng kích thích hormone nam tính của đàn ông.”
Từ khi nào mà cuộc sống tình cảm của Hạ Vãn Tình cô cần Lai Tuyết chỉ đạo chứ?
Nhưng khi cô nhìn dáng vẻ Lai Tuyết lả lướt bước đi kia, trong đầu cô ngẫu
nghiên cũng có một suy nghĩ, có phải là cô cũng nên mang đến cho Kiều
Tân Phàm một sự ngạc nhiên hay không?
Đúng vậy, vì hạng mục khu
nghỉ dưỡng kia mà cả Kiều Tân Phàm và Mạc Lăng Thiên đều bận tối mắt tối mũi, ngay cả Kiều Quý Vân cũng về nhà rất khuya.