Sau khi tan tầm Vãn
Tình liền về ngay nhà họ Kiều, cô thay ra trang phục công sở cứng nhắc,
mở tủ quần áo, chọn cho mình chiếc quần dài ấm áp, mềm mại và một chiếc
áo trắng cổ lá sen, vừa nhẹ nhàng và thoải mái hơn trang phục công sở
nghiêm trang.
Vãn Tình vẽ nhẹ lông mày, thoa chút son hồng nhạt,
búi tóc lên cao, lúc này trông cô rất có sức sống, cực kỳ quyến rũ mà
tao nhã, lại vừa có chút hoạt bát mà tinh tế. Vãn Tình hài lòng chớp
chớp mắt, suy nghĩ xem nếu đột nhiên Kiều Tân Phàm nhìn thấy cô thì sẽ
có cảm giác thế nào đây.
Dưới lầu, chị Dương đã chuẩn bị xong cặp lồng cơm, bên cạnh bà Kiều cũng rất vui vẻ nói:
“Mang cho Tân Phàm ăn đi, đừng chỉ lo làm việc, sức khỏe cũng rất quan trọng.”
Đều là đi thăm người đàn ông của mình, nhưng bà Kiều rõ ràng rất ủng hộ Vãn Tình, may mà Lai Tuyết không có ở đây, nếu không thì cô ta sẽ không
chịu nổi sự bất công này. Lai Phượng Nghi nhìn cặp lồng trong tay Vãn
Tình, bà không nói gì, nhưng khi cô vừa ra khỏi cửa thì lại nhẹ giọng
nói:
“Mẹ, mẹ xem Vãn Tình và Tân Phàm cũng sắp ổn định rồi, chúng ta hẳn là cũng nên xem xét chuyện hôn sự của Tiểu Tuyết và Lăng Thiên
chứ ạ.”
Vãn Tình không nghe thấy câu nói tiếp theo của bà Kiều,
nhưng khi lên xe, đột nhiên cô cảm thấy dường như bản thân cô đã không
còn sự đau đớn và phẫn nộ khi nhắc đến Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên nữa.
Giờ phút này, trong lòng cô chỉ có mỗi hình ảnh của Kiều Tân Phàm mà thôi.
Vãn Tình không khỏi nhớ đến ca khúc có tên là “Tình yêu chuyển dời”.
“Trải qua bao nhiêu hoạn nạn, mới có thể biết được đau thương chính là kết
quả của tình yêu. Sau vài lần tin tưởng rồi thất vọng, mới có thể khiến
bản thân không còn e dè.
Cảm nhận sự ấm áp của một người để bản
thân tỉnh mộng khỏi lần lầm lỗi trước. Mỗi người đều là như vậy, chỉ khi từng trải qua cảm giác lo lắng đề phòng thì mới biết mạnh mẽ hơn trong
tình yêu…”
Đúng vậy, không có bất cứ ai tình nguyện làm một kẻ
yếu đuối trong tình yêu cả. Bước ra khỏi thế giới lạnh như băng của Mạc
Lăng Thiên, Vãn Tình gặp được thiên đường ấm áp của Kiều Tân Phàm, giống như ánh sáng cuối đường hầm, đã thay thế mọi sự lo lắng vướng bận của
cô.
Vãn Tình vẫn còn một quãng đời rất xa mới đến khu nghĩ dưỡng, nhưng đã nhìn thấy ngọn đèn sáng ngời ở công trường thi công. Gió biển
thổi đến mang theo mùi hương khoan khoái, dễ dịu của cuối mùa hè. Có thể tưởng tượng nơi này một khi hoàn thành thì hẳn là sẽ thu hút nhất nhều
khách du lịch.
Xe chòng chành, nghiêng ngả đỗ lại, cô nhìn thấy
xe của Mạc Lăng Thiên và cả xe của Kiều Tân Phàm, nhưng lại không có
Kiều Quý Vân. Hiển nhiên nơi này chủ yếu là do Kiều Tân Phàm và Mạc Lăng Thiên cùng nhau phụ trách.
Vãn Tình cầm cặp lồng đầy ắp, nghĩ tới nghĩ lui, cô bất giác mỉm cười, đây là bà Kiều cho chuẩn bị hai phần cho họ đây mà.
Đã rất lâu rồi cô không cùng ăn cơm tối với Kiều Tân Phàm, Vãn Tình hoài niệm, rồi cười khẽ.
“Xin hỏi cô tìm ai?”
Khi Vãn Tình đi qua cửa, một người công nhân da rám nắng đội nón bảo hộ
đang tò mò nhìn cô, nhưng hiển nhiên là anh ta đã đoán được thân phận
của cô không hề tầm thường nên cũng rất lễ độ chào hỏi.
“Xin hỏi Kiều Tân Phàm có ở đây không?”
Vãn Tình nhìn có đèn sáng, có vẻ như là bên trong có người đang nói chuyện.
“Ồ, cô tìm Phó tổng Kiều ạ, vừa rồi anh ấy cùng anh Mạc sang bên kia giám sát rồi, có thể phải một lúc mới quay lại.”
Người công nhân lễ độ đứng dậy, nhìn thấy cặp lồng trong tay cô, hiển nhiên đã hiểu là chuyện gì.
“Tôi ở đây đợi anh ấy.”
Vãn Tình mỉm cười, đặt cặp lồng lên chiếc bàn dài bên cạnh, cô hy vọng Kiều Tân Phàm có thể về nhanh một chút thì canh còn nóng ăn mới tốt.
“Xin hỏi cô xưng hô thế nào? Cô là gì của Phó tổng Kiều?”
Vãn Tình nhìn thấy hai tay của người công nhân xoa xoa vào nhau như hơi xấu hổ.
“Ồ, tôi là vợ của Kiều Tân Phàm, tôi đến thăm anh ấy, lo rằng anh ấy ăn uống không được tốt, cho nên mang bữa tối đến.”
Thái độ hiền hòa của Vãn Tình khiến người kia thoáng kinh ngạc, ánh mắt anh
ta cũng có chút nghi hoặc. Vãn Tình cũng không nhìn kỹ anh ta mà chỉ
nhìn về phía xa xa, chờ mong Kiều Tân Phàm sẽ nhanh về.
“Cô Kiều, hay là cô ngồi xuống đợi đi.”
Người kia rất ân cần tiếp đón, Vãn Tình cũng không khách khí, cô thấy chiếc
ghế gỗ, đang định ngồi xuống thì lại chú ý đến dáng vẻ cười cười của
người kia, như thể có chuyện muốn nói mà lại không dám nói. Vãn Tình hơi sửng sốt:
“Cái này không ngồi được sao?”
Người đàn ông lập tức lắc đầu nói:
“Ha ha, không phải, cô Kiều thật sự hiền hòa hơn so với cô Mạc.”
Những lời này khiến Vãn Tình không khỏi bật cười, ‘cô Mạc’? Lai Tuyết thật
đúng là tích cực, đã sớm tự phong cho mình cái danh đó rồi đấy.
Vãn Tình không nói gì thêm, cô ngồi xuống đợi một lúc, rồi lại đứng dậy một hồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Kiều Tân Phàm, cô không khỏi
bối rối.
“Sao còn chưa quay về?”
Vãn Tình cảm thấy kỳ
quái, cô chuẩn bị đi sang đó nhìn xem thì người đàn ông kia đã ngăn cô
lại, thấy Vãn Tình sốt ruột, anh ta liền nói:
“Cô ngồi ở đây đợi
một lát, tôi sẽ sang đó xem sao, tôi thấy Tiểu Cao quay về rồi, có lẽ là Phó tổng Kiều và Mạc tổng quá chú tâm nên quên mất thời gian.”
Vãn Tình thấy người đàn ông bước đi, hình như nửa đường có gặp một người
khác, sau đó hai người họ nói gì đó, chỉ thấy có quay lại nhìn cô một
cách kì lạ, sau đó chạy về phía công trường.
Vãn Tình cứ đợi như
thế một lúc mà vẫn chưa thấy Kiều Tân Phàm, cảm thấy quái lạ, đáng lẽ là phải về rồi chứ, cô quyết định tự mình đi qua đó xem sao.
Nhưng
ngay khi Vãn Tình sắp đến gần nơi đó thì không thấy hai người công nhân
kia đâu cả mà lại nghe thấy một tiếng ‘ầm’, căn phòng màu trắng đột
nhiên phát nổ, khói bay ra mù mịt cùng với ngọt lửa bừng bừng khiến Vãn
Tình giật mình, nhưng cô không lùi bước, mà ngược lại càng bước nhanh
hơn lại gần nơi đó.
Kiều Tân Phàm ~
Cảm giác sợ hãi và lo lắng đã bao phủ cả người Vãn Tình. Kiều Tân Phàm không được phép xảy ra chuyện!
“Kiều Tân Phàm ~”
Vãn Tình phát hiện giọng mình hô to đầy run rẩy, thật giống như khi cô bị
ngạt thở trong cơn ác mộng, bất luận cố gắng thế nào cũng thở không
thông.