Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 154: Chương 154: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 12)




Căn phòng đổ xuống ầm ầm, Vãn Tình chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, cảm giác lo lắng quá mãnh liệt, ngay cả ngọn lửa bên trong kia cũng không thể ngăn cản bước chân cô. Nghĩ đến việc Kiều Tân Phàm đang ở bên trong, tim cô như thể có một ngọn giáo đâm xuyên qua. Ngay khi cô hận không thể chạy vào ngay thì căn phòng lại sụp xuống.

“Có ai không, cứu mạng!”

Một âm thanh sắc bén mà kinh hoảng truyền đến ở một góc phòng, Lai Tuyết thất sắc, cả người như gặp quỷ chạy ra khỏi căn phòng.

Sau khi căn phòng nổ mạnh một tiếng thì lập tức đổ sụp xuống, ngay khi lòng Vãn Tình lạnh đi thì tiếng la của Lai Tuyết cất lên thất thanh, cô nhìn về phía nóc căn phòng đã cháy rụi, ngay cả chiếc cọc phơi quần áo phía trước cũng đã bén lửa.

“Có ai không ~ cứu người! Cứu tôi với ~”

Lai Tuyết bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi, cô ta vừa chạy vừa ngã, khuôn mặt vốn trắng bóc đã bị khói bụi phủ đen thui, mùi tóc bị lửa bén lan tỏa trong không khí. Vãn Tình đột nhiên tràn ngập hy vọng truy hỏi cô ta:

“Họ có ở bên trong hay không?”

Vãn Tình hung hăng bắt lấy cánh tay Lai Tuyết, cô ta hiển nhiên ngẩn ra, không ngờ lại là Vãn Tình, gạt cánh tay Vãn Tình ra, chạy đi tìm người giúp.

“Cứu mạng, có ai không!”

Lai Tuyết như phát điên, khiến Vãn Tình phải dùng hết sức lực gào to:

“Kiều Tân Phàm ở bên trong có phải không?”

Khi Lai Tuyết dừng la hét, xem ra lúc này không có ai ở đây rồi, cô ta bị dáng vẻ của Vãn Tình dọa cho sợ hãi:

“Anh ta hôn mê bất tỉnh, hôn mê bất tỉnh `”

Lai Tuyết gật đầu một cách khó khăn, sau đó liền gào thét cầu cứu, cách đó không ra có một người nghe thấy, lập tức chạy đến.

Vãn Tình nhìn thấy cửa căn phòng đã sắp cháy, cứ cháy không ngừng, hơn nữa hiện tại là tháng chín, thời tiết rất nóng, mà căn phòng chỉ là dựng tạm bợ bằng mái lá, dù rất mát mẻ vào mùa hè nhưng lúc này một khi bị cháy thì hoàn toàn vô vọng.

Vãn Tình không kịp suy nghĩ nhiều, cô nhìn thấy chiếc chăn bông bị rớt dưới đất, sau đó nhúng nó vào vũng bước bùn lầy cho ướt sũng, rồi khoác chiếc chăn bông đầy mùi bùn đất lên người.

Cô ngẩng đầu tóm lấy chiếc khăn mặt, nhúng ướt nó rồi che lên mặt, chỉ còn lại hai con mắt, sau đó chạy về phía căn phòng đang cháy bừng bừng.

Phía sau có rất nhiều tiếng bước chân, còn Lai Tuyết la hét thúc giục, nhưng Vãn Tình đã không còn nghe thấy rõ ràng nữa.

“Người đó đi vào trong rồi?”

“Nhanh mang nước đến đây, mở máy bơm ra.”

Giọng nói phía sau nóng lòng, nhưng không ai thật sự xông lên cả, bởi vì người bên trong không phải chính họ, cũng không phải là tính mạng của thân nhân họ.

Giọng Lai Tuyết cũng dần dần mơ hồ. Trong đầu Vãn Tình vẫn chỉ có một câu nói ‘Kiều Tân Phàm, anh không được phép xảy ra chuyện, không thể ~”

“Kiều Tân Phàm ~”

Giọng cô buồn bực hô to, mùi khói bụi và mùi thối của chiếc khăn mặt xộc vào mũi cùng ngọn lửa nóng hừng hực hắt vào mặt cô rất đau.

Lúc này cảm giác của cô so với lúc nhìn thấy căn phòng bị cháy hoàn toàn khác nhau, dường như cô đã quên đi chính mình, gan cũng to hơn, bình tĩnh tìm kiếm bóng dáng của Kiều Tân Phàm. Cô tin anh sẽ không sao, tin rằng mình sẽ nhìn thấy anh.

Lúc này Hạ Vãn Tình đã quên đi an toàn của chính mình, hoàn toàn dựa vào bản năng, không thể chùn bước.

“Kiều Tân Phàm ~”

Căn phòng đã sắp cháy rụi, cả người cô nóng như bị thiêu đốt, cũng may khói không quá dày đặc, Vãn Tình nương theo ánh lửa, nhìn thấy một dáng người cao lớn gục trên bàn không nhúc nhích.

“Kiều Tân Phàm!”

Vãn Tình khẩn trương nhưng vẫn bình tĩnh, một cây đà gỗ rơi xuống, suýt chú nữa thì đập vào đầu cô, nhưng cô không cảm giác gì cả, mà chỉ kéo chặt chăn, chạy về phía người đang gục trên bàn kia.

Vì lửa đột nhiên bừng lên, khói mù mịt khiến mắt Vãn Tình đột nhiên không mở ra được.

Ầm

Một cây đà gỗ lại rơi xuống ngay trên chiếc bàn, Vãn Tình cả kinh, cô kéo lại chăn, ghé vào gần người đàn ông đang bất tỉnh kia.

“Kiều Tân Phàm, Kiều Tân Phàm ~”

Vãn Tình sốt ruột gọi hai tiếng, người đàn ông kia có lẽ là bị nước từ chiếc chăn nhỏ lên người nên khẽ động đậy, Vãn Tình chống tay, kéo lại chăn, cô nhìn thấy được khuôn mặt anh ta.

Không phải là Kiều Tân Phàm, là Mạc Lăng Thiên!

Kiều Tân Phàm đâu? Giờ phút này lòng Vãn Tình cảm thấy sợ hãi, Kiều Tân Phàm không có ở đây.

“Kiều Tân Phàm, Kiều Tân Phàm ~”

Vãn Tình gọi to, vốn cô đang rất bình tĩnh, nhưng lập tức trở nên thấp thỏm lo âu.

Nhưng cả căn phòng đều không thấy bóng dáng của Kiều Tân Phàm. Vãn Tình cắn chặt răng, nhìn thấy Mạc Lăng Thiên bị thương ở trán, anh ta đang chậm rãi mở mắt, cô nhanh chóng kéo tay anh ta.

“Mau tỉnh lại, đi theo tôi.”

Nhưng Mạc Lăng Thiên vẫn rất mơ màng, Vãn Tình ngửi thấy mùi máu, hiển nhiên là anh ta còn bị thương ở nơi khác nữa.

“Đi mau ~”

Mạc Lăng Thiên rất nhanh tỉnh táo lại, giọng anh ta hơi thất thanh, nhưng vẫn kiên định. Một giây này, Vãn Tình nhìn thấy sự quan tâm rất nhỏ trong đôi mắt vốn luôn lạnh lùng của anh ta.

Nếu bằng sự hận thù và oán giận của Vãn Tình đối với anh ta cũng như ba năm lạnh lùng, vô tình và tổn thương mà anh ta dành cho cô, cô thật sự có thể buông tay, xoay người bỏ đi.

Nhưng Vãn Tình vẫn lấy tay vỗ vỗ mặt Mạc Lăng Thiên, không cho phép anh ta lại ngất đi, cô nghiêm khắc, lạnh lùng nói:

“Mạc Lăng Thiên, mau tỉnh lại, đi theo tôi!”

Một giây này, Vãn Tình không biết rằng ánh mắt nóng vội của cô hết sức dọa người nhưng lại vô cùng cuốn hút, cô chỉ biết trên đầu, trên người mình nóng hừng hực, nếu cứ chần chừ thì Mạc Lăng Thiên sẽ mất mạng, còn cô cũng sẽ không thoát khỏi biển lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.