Khi Vãn Tình dùng một tay nâng đầu Mạc Lăng Thiên lên, cô cảm thấy trên tay mình có nước, mùi máu tanh xộc vào mũi, Vãn Tình kinh ngạc nhìn thấy gáy anh ta đang chảy máu. Cứu anh ta là cấp bách.
Không kịp nghĩ nhiều, Vãn Tình giật chiếc khăn trên mặt mình xuống, rồi dùng sức nâng Mạc Lăng Thiên lên,
cố gắng không nhìn đến khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn của anh ta, một
tay dùng hết sức di chuyển thân hình nặng trĩu của anh ta.
“Cố lên! Khụ khụ ~”
Trong màn lửa, Vãn Tình vừa cất giọng nói thì liền bị khói làm cho ho khan,
cô vội vàng ngậm miệng lại, rồi cố sức phủ chăn lên người Mạc Lăng
Thiên, còn cô thì đỡ tất cả sức nặng của anh ta trên đôi vai mảnh khảnh
của mình.
Vãn Tình đỡ Mạc Lăng Thiên từng bước đi ra ngoài, còn anh ta không chỉ có đầu chảy máu mà chân cũng đã bị thương.
“Nhắm mắt lại, đi về phía bên phải ~”
Một cơn gió nóng thổi đến, Vãn Tình cảm thấy trên mặt mình đau rát, lúc
này, giọng Mạc Lăng Thiên vang lên quả quyết và nghiêm khắc, tuy rằng
yếu ớt nhưng điều này chứng tỏ anh ta đang phối hợp với cô để nghĩ cách
chạy ra ngoài.
Vãn Tình quyết tâm nhắm hai mắt lại, đi vài bước về phía bên phải, sau đó lại nghe thấy Mạc Lăng Thiên nói:
“Đi thẳng về phía trước, đừng có ngừng, mau!”
Đúng vậy, đám lửa phía sau vì có gió nên ngày một bùng lên dữ dội, từng thanh đà gỗ đều phát ra âm thanh bị gãy đổ.
Vãn Tình đã sắp cảm thấy được chiếc cửa gỗ đang bừng cháy, đồng thời có
nước lạnh ào đến, cô biết họ đã sắp ra ngoài rồi, trong lòng bất giác
thả lỏng, nhưng lại nghe thấy Mạc Lăng Thiên kêu lên một tiếng đau đớn:
“Đi mau ~”
Chân trước của Vãn Tình còn chưa bước ra khỏi ngưỡng cửa thì lại nghe thấy tiếng chiếc then trên cửa kêu răng rắc rồi rơi ra.
“Hạ ~”
Một trận đau đớn ập đến, cô chỉ còn nghe thấy một chữ ‘Hạ’ từ miệng Mạc
Lăng Thiên, đột nhiên mọi thứ quay cuồng, xung quanh cô chỉ còn là bóng
tối bao trùm.
Một giây này, Vãn Tình cũng không dám tin mình sẽ chết thế này, bất cứ ai trong hoàn cảnh sinh tử cũng không thể nào cam lòng.
Cô không cam lòng khi còn chưa tìm thấy Kiều Tân Phàm mà phải nhắm mắt như thế, không cam lòng khi chưa có được cuộc sống hạnh phúc mà lại cứ thế
mà chấm dứt sinh mệnh.
Đúng vậy, Hạ Vãn Tình không tin số mệnh,
cho nên khi cô từ từ tỉnh lại, cô cũng không ý thức được việc mình vừa
thoát khỏi quỷ môn quan, cô chỉ cảm thấy phía sau đầu mình đau như nứt
ra, dường như còn có thể cảm giác máu đang chảy. Cả người cô được một
người xốc lên lưng, lắc lư qua lại khiến đầu cô càng đau.
“Mau, mau, Lão Tứ mau mang xe của tôi lại đây.”
Người cất giọng nói là một người đội nón bảo hộ, hiển nhiên là một trong
những người phụ trách ở đây. Dưới bóng đêm, giọng anh ta vang lên sốt
ruột như mệnh lệnh.
Vãn Tình cũng bám chặt lấy người công nhân đang cõng mình, cố gắng hết sức hỏi:
“Kiều Tân Phàm đâu? Kiều Tân Phàm đâu?”
Giọng cô không lớn lắm nhưng vẫn đủ cho người cõng cô mghe thấy, anh ta vội vàng trả lời:
“Cô Kiều đừng lo lắng, Phó tổng Kiều không ở bên đó, anh ấy sẽ chạy đến đây ngay!”
Đáp án này giống như bùa chú thần kỳ, Vãn Tình đột nhiên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, tất cả mọi sự lo lắng và bất an đều tan biết, chỉ còn một suy nghĩ, Kiều Tân Phàm không sao thật tốt!
Lúc này, Vãn Tình không còn lực chú ý nữa, cô chỉ nghe thấy âm thanh xung quanh hỗn độn, có tiếng khóc của Lai Tuyết.
“Lăng Thiên, Lăng Thiên, anh tỉnh lại đi a ~”
“Nhanh lên, các người nhanh lên, nhất định phải cứu anh ấy, cứu lấy anh ấy ~”
“Lăng Thiên, anh nhất định phải tỉnh lại ~”
Cách đó không xa có hai người công nhân dùng vải bạt gấp thành một chiếc
cáng, sau đó nâng Mạc Lăng Thiên chạy nhanh về phía chiếc xe đỗ gần đó.
Cả công trường náo động, các công nhân đang tăng ca cũng chạy đến đây tại thành một khung cảnh hết sức ồn ào.
“Là Mạc tổng a, nghe nói bị thương không nhẹ.”
“Cô gái kia là ai?”
“Chính là người đã cứu Mạc tổng ra, nghe nói là vợ của Phó tổng Kiều ~”
“Phó tổng Kiều không có ở đó sao?”
Vốn dĩ cô muốn gây bất ngờ cho Kiều Tân Phàm, nhưng không ngờ lại phải trải qua nguy hiểm như thế này. Khi cô đến, xe của Kiều Tân Phàm ở đây, vậy
thì rốt cuộc người đâu? Hay là vừa vặn lúc cô đến thì anh đã đi rồi?
Hiển nhiên là sự ngạc nhiên này quái đản đến thế nào, thật khiến người ta không thể ngờ được.
Vãn Tình và Mạc Lăng Thiên được đưa lên xe thương vụ, nhanh chóng đến bệnh
viện. Tiếng khóc của Lai Tuyết càng khiến Vãn Tình thêm đau đầu, cô chỉ
cảm thấy đầu óc nặng trĩu, cộng thêm cảm giác mệt mỏi khiến cô không mở
nổi mắt.
Cũng may là bệnh viện cách công trường không xa, khi y
tá giúp Vãn Tình xuống xe, cô chỉ cảm thấy vô cùng chóng mặt, suýt nữa
thì ngã sấp xuống, may là có người đỡ lấy.
Khi bắt đầu gây tê để
phẫu thuật, thuốc tê được tiêm vào người, Vãn Tình chỉ cảm thấy mắt cô
cay xè, cũng có thể là do đầu quá đau, cho nên ngay cả nước mắt mình
đang rơi mà cô cũng không cảm thấy nữa.
Trong lúc giải phẫu, Vãn
Tình không rõ là mình đang ngủ, hay là hôn mê, chỉ cảm thấy như có thiên binh vạn mã chạy trên đầu mình, cảm giác rất rõ ràng, rồi lại như mơ
hồ, tiếng kim loại va vào nhau chói tai từ các dụng cụ phẫu thuật theo
thời gian dầu trở nên xa xôi.
Vãn Tình mơ một giấc mơ, trong mơ,
trên đỉnh đầu cô bị một tảng đá đè nặng, hai tay lại bị dây thừng quấn
lấy khiến cô không thể nào giãy dụa.
Vì để tránh khỏi cảm giác
đau đớn này, Vãn Tình cố gắng làm cho mình tỉnh táo, khi cô nặng nề mở
mắt, ánh đèn trên đỉnh đầu rọi vào mắt cô. Vãn Tình khẽ hừ một tiếng,
cơn đau trên đầu khiến cô không khỏi nhíu mày, lúc này tay cô lập tức có người nắm lấy.
Bàn tay ấy nắm nhanh lấy tay cô, đột nhiên Vãn Tình nghe thấy một giọng nói khàn khàn lo lắng:
“Vãn Tình? Tỉnh rồi sao?”
Đôi mắt của Kiều Tân Phàm, khuôn mặt của anh như thể có chút xa lạ, dáng vẻ anh tiều tụy, lo lắng, Vãn Tình suýt chút nữa thì hoài nghi mình nhận
lầm người.