Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 156: Chương 156: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 14)




Môi Vãn Tình hơi co rúm, cô nhận ra miệng lưỡi mình khô khốc, cổ họng bỏng rát. Nhưng khi cô há miệng thì liền cảm giác được sau đầu rát đau khiến cô không khỏi nhíu mày.

“Tân Phàm ~”

Giọng Vãn Tình khàn khàn vang lên nghe như tiếng cành cây khô lắc lư trong gió. Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Tân Phàm lập tức trở nên lo lắng, trong mắt anh không có gì khác ngoài sự tự trách và lo âu.

“Đừng nhúc nhích, em cần gì, anh lấy cho em.”

Kiều Tân Phàm khẽ nói, như thể sợ dọa đến cô. Vãn Tình muốn mỉm cười cho anh an tâm, nhưng đầu cô rất đau, cô chỉ hơi mím môi, không động đậy nữa, đôi mắt cô nhìn chằm chằm Kiều Tân Phàm, cô nhận ra mắt anh hằn đỏ. Chẳng lẽ là một đêm không ngủ, cho nên mới trông mỏi mệt thế sao?

“Hơi khát!”

Vãn Tình nói thật lòng, cảm giác của cô hiện tại chính là rất khát. Lúc ấy khi ở trong biển lửa, cô không chỉ cảm thấy làn da như bị thiêu cháy, mà ngay cả cổ họng đều bị rút hết dưỡng khí.

Kiều Tân Phàm nghe xong, anh lập tức đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm, sau đó nhấp thử một ngụm, rồi mới đưa đến bên môi Vãn Tình.

“Uống từ từ thôi!”

Dáng vẻ Kiều Tân Phàm giống hệt như một người bảo mẫu ân cần, ánh mắt anh hoàn toàn nghiêm túc, chăm chú, như thể rất sợ không cẩn thận sẽ làm cô đau vậy. Điều này khiến lòng Vãn Tình như có một dòng nước ấm chảy qua.

Từ nhỏ đến lớn cô cũng từng bị bệnh, nhưng mà chưa từng có ai ân cần, cẩn thận chăm sóc như thế này, cảm giác này khiến cô cảm thấy hạnh phúc và an tâm.

Một tay Kiều Tân Phàm cầm ly, một tay còn lại vén sợi tóc bết trên mặt cô, động tác của anh mềm mại, nhẹ nhàng mà cẩn thận, ánh mắt cũng vô cùng ấm áp.

Vãn Tình uống gần hết ly nước thì mới cảm thấy thoải mái hơn, cô đưa tay đẩy cái ly ra, rồi nhìn thẳng vào mắt Kiều Tân Phàm, nói:

“Chỉ là bị đập trúng đầu thôi, không bị thương ở chỗ khác, anh không cần lo lắng!”

Rốt cuộc thì giọng nói của Vãn Tình cũng bình thường trở lại, nhưng lời cô nói không hề khiến Kiều Tân Phàm an tâm, mà ngược lại anh đặt cái ly xuống, sau đó cúi thấp xuống nhìn rõ cô, nhìn sâu vào mắt cô, rồi đau lòng nói:

“Đứa ngốc, vì sao lại vì người khác mà phấn đấu quên mình như thế?”

Đôi mắt Kiều Tân Phàm thoáng lạnh lẽo, dường như có hơi tức giận việc cô nghĩ cách cứu Mạc Lăng Thiên.

“Em tưởng anh ~ thật may là anh không ở đó!”

Vãn Tình đón nhận ánh mắt trách cứ của Kiều Tân Phàm, cô tỏ ra nghịch ngợm không sợ hãi mà mỉm cười. Còn Kiều Tân Phàm lại trở nên áy náy vì những lời này của cô.

“Thật xin lỗi, đều là anh không tốt! Bà xã, cho dù đó là anh, thì em cũng không được chạy vào như thế.”

Sự đau đớn ánh lên trong mắt Kiều Tân Phàm hết sức rõ ràng, chân thành mà tự nhiên, giống như là sợ mất đi thứ quý giá nhất vậy. Anh cau mày, mím chặt môi, một tay anh vuốt ve hai bên má cô, sau đó hôn lên đôi môi khô nứt của Vãn Tình ngăn chặn lời nói của cô. Nụ hôn hết sức nhẹ nhàng như thể đang thưởng thức đóa hoa đẹp nhất thế gian, lại như thể hiện tình cảm nồng cháy của anh. Đến khi Vãn Tình vì cơn đau ở đầu mà hít vào một hơi, anh mới vội vàng dừng lại.

“Không nghĩ nhiều đến thế, chỉ là sợ mất đi anh!”

Trong mắt Vãn Tình phủ một tầng hơi nước, đôi môi khẽ cong lên vì vừa nhận được nụ hôn của anh. Trong lòng cô lan tràn một cảm giác ngọt ngào.

“Anh cũng vậy!”

Một giây này, Vãn Tình cảm giác như Kiều Tân Phàm muốn khóc, giọng nói của anh tràn đầy sự đau đớn, anh không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô khiến cô không khỏi nắm lấy bàn tay anh, an ủi nói:

“Chẳng phải là ổn rồi sao?”

Vãn Tình càng cười lớn hơn nữa như thể đầu không hề cảm thấy đau. Bởi vì cô nhìn ra được lúc này Kiều Tân Phàm quan tâm cô đến thế nào.

“Về sau không được làm chuyện dại dột thế nữa!”

Đột nhiên anh thu lại cảm xúc, cầm ly nước đặt lên bàn, sau đó quay lại nhìn cô, khuôn mặt anh đã không còn là dáng vẻ không kiềm chế được cảm xúc nữa, mà hoàn toàn tuấn tú, trưởng thành, dịu dàng và nho nhã.

“Ông xã, em đói bụng!”

Vãn Tình nhìn thấy sắc mặt Kiều Tân Phàm trở nên tốt hơn, tâm tình cô cũng vui hơn nhiều. Lời cô nói có thoáng chút nũng nịu, Kiều Tân Phàm lập tức đau lòng đáp:

“Anh đã bảo chị Dương chuẩn bị hết mọi thứ rồi, đều ở trong tủ lạnh, chờ hâm lại là có thể ăn được.”

Kiều Tân Phàm nói xong, anh liền mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài. Từ bên ngoài, Vãn Tình đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Thế nào, Tiểu Tình tỉnh rồi sao?”

Giọng của anh trai cô tràn đầy sự quan tâm, Vãn Tình nghe xong, lòng cô cảm thấy ấm áp, khóe môi cô hơi cong lên, cảm giác được người nhà quan tâm thật khiến người ta thoải mái.

“Cô tỉnh rồi?”

Chị Dương hình như là mỗi ngày đều đợi bên ngoài, lúc này chị rất bất ngờ, vui vẻ, còn Kiều Tân Phàm lại nhẹ giọng nói:

“Mới vừa tỉnh, cô ấy đói bụng, chị mau mang thức ăn lại đây.”

Kiều Tân Phàm nói xong, liền thuận tay đóng cửa phòng lại, anh rất sợ người khác sẽ vào làm phiền cô. Lúc này Vãn Tình an tâm nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên tĩnh.

Cô không khỏi nghĩ đến một màn tối hôm qua, so với cô, Mạc Lăng Thiên hiển nhiên là bị thương nặng hơn, không biết anh ta có vượt qua nguy hiểm hay không.

Đương nhiên đây cũng không phải là cô để ý Mạc Lăng Thiên, mà chỉ là cô muốn biết đáp án với tư cách là một người đã cố gắng hết sức để cứu người mà thôi.

Khi cửa phòng lại mở ra, ngoài Kiều Tân Phàm ra thì còn có Hạ Vãn Dương và chị Dương cầm theo cặp lồng nóng hổi.

“Tiểu Tình, đầu em rất đau sao? Thế nào rồi?”

Hạ Vãn Dương quan tâm khiến Vãn Tình vui mừng tươi cười:

“Bị thương nhẹ mà thôi, không đau lắm đâu, chỉ là em hơi đói bụng.”

Chị Dương nghe xong, vội vàng nói:

“Cô thật sự khiến mọi người sợ hãi, máu chảy nhiều như thế, hôn mê lâu như vậy sao có thể là vết thương nhỏ được ~”

Chị Dương vừa nói xong thì thấy đôi mắt Kiều Tân Phàm sa sầm lại, sắc mặt cũng không hề dễ chịu, hiển nhiên là bị lời chị Dương nói làm cho phật ý.

“Chị ra ngoài đi, ở đây có tôi là được rồi.”

Dáng vẻ Kiều Tân Phàm hết sức nghiêm túc, chị Dương tự nhiên hiểu được, vội vàng gật đầu bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.