Kiều Tân Phàm hoàn
toàn không để ý đến việc Hạ Vãn Dương cũng đang ở đây, mỗi một động tác
của anh đều nhanh nhẹn và thành thạo, dáng vẻ gọn gàng, lưu loát này
khiến Vãn Tình nhớ đến khi Kiều Tân Phàm nấu cơm cho cô. Khi ấy, trên
người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần tây dài, chỉ cần nhìn
từ xa cũng khiến người khác cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Giờ
phút này, nhìn thấy anh thoáng mệt mỏi, tiều tụy, nhưng sắc mặt anh rất
nghiêm túc chỉnh lạ gối để cô thoải mái tựa lưng, sau đó bày thức ăn ra
trước mặt cô. Vãn Tình bỗng nhận ra rằng Kiều Tân Phàm luôn chăm sóc cô
hết sức tỉ mỉ.
“Khụ,Tiểu Tình, chờ em ăn xong thì anh lại đến vậy.”
Hạ Vãn Dương hiển nhiên hiểu rằng ở đây không cần anh nữa, anh ho nhẹ một
tiếng rồi chuẩn bị mở cửa phòng. Vãn Tình cảm thấy hơi xấu hổ, cô nhìn
Kiều Tân Phàm đang định đút cho mình, không khỏi buồn cười nói:
“Đầu em bị thương, nhưng không phải là tay không thể cử động.”
Bởi vì vết thương trên đầu còn rất đau nên Vãn Tình chỉ cười nhẹ, nhất là
khi Kiều Tân Phàm không cho cô cơ hội từ chối, cô chỉ còn cách mở miệng
ăn mà thôi.
“Ngon không?”
Kiều Tân Phàm mỉm cười, chăm chú nhìn Vãn Tình ăn, lúc này trong phòng chỉ còn âm thanh cô nuốt thức ăn.
“Ừm!”
Ngắm nhìn dáng vẻ chuyên tâm của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình từ từ ăn hết thức
ăn một cách rất hưởng thụ, mắt cô cũng bất giác ánh lên tia hạnh phúc.
“Em no rồi, anh cũng ăn một chút đi.”
Vãn Tình nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Kiều Tân Phàm, cô nhẹ nhàng thúc giục
anh. Kiều Tân Phàm mỉm cười gật đầu, sau đó lấy khăn tay lau miệng cho
Vãn Tình.
Vãn Tình nhìn anh tao nhã dùng bữa, khóe môi anh cũng
bất giác mỉm cười, cô cảm thấy giờ phút này thật yên bình, có Kiều Tân
Phàm ở đây thật là tốt!
Nhưng lúc này điện thoại của Kiều Tân
Phàm lại vang lên, anh gác đũa xuống, thoáng nhíu mày nhìn dãy số trên
màn hình. Lúc đứng dậy đi ra ngoài, anh lại không nhịn được liếc nhìn
Vãn Tình.
Sau khi Kiều Tân Phàm ra ngoài, chị Dương liền bước vào, chỉ vào bàn cơm trên giường bệnh, nói:
“Cậu chủ nói đã ăn xong rồi, bảo tôi vào dọn dẹp.”
Chị Dương vừa giải thích, vừa nhanh nhẹn dọn dẹp, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Vãn Tình, thấy chiếc băng gạc trắng toát trên đầu cô, chị ta quan
tâm nói:
“May nhờ lòng dũng cảm của cô chủ, nếu là người khác, cho dù có là đàn ông thì có lẽ cũng không có ai liều mạng như vậy đâu.”
Lời chị Dương nói là sự thật, nhưng Vãn Tình lại nghe có thể nghe ra được
chị ta có ẩn ý, bởi vì người mà cô liều mạng cứu không phải ai khác, mà
chính là Mạc Lăng Thiên.
“Cô chủ là một cô gái tốt, cậu chủ cũng thật lòng với cô, tôi thật sự hy vọng hai người sau này luôn có thể vui vẻ, bình an.”
Chị Dương thấy Vãn Tình không nói lời nào, nên chỉ nói qua loa hai câu rồi
xoay người ra ngoài. Chỉ là Vãn Tình cảm thấy dường như chị Dương muốn
chứng mình điều gì đó.
Sau khi chị Dương ra khỏi phòng, Hạ Vãn Dương lại bước vào, Vãn Tình không khỏi mỉm cười để anh yên tâm.
“Tiểu Tình, tính cách này của em luôn rất có hại.”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt trách cứ của Hạ Vãn Dương, cô chỉ cười cười, rồi hỏi:
“Có phải cha mẹ cũng biết không?”
Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, không biết sau khi cha mẹ cô biết
được thì sẽ nghĩ gì, họ sẽ quan tâm, hay trách cứ? Nghĩ đến đây, Vãn
Tình vội lắc đầu xua đi suy nghĩ của mình.
“Ừ, cha mẹ gần tối mới quay về, người nhà họ Kiều cũng đều đến thăm em.”
Hạ Vãn Dương vừa nói như thế, Vãn Tình mới ý thức được hiện tại đã là buổi tối, cô không khỏi kinh ngạc mở to mắt, chẳng lẽ cô đã nằm suốt một
ngày một đêm sao?
“Đã tối rồi sao?”
Vãn Tình đột nhiên cảm giác như cô vừa ngủ say mà thôi chứ không lâu như vậy. Chẳng trách Kiều Tân Phàm trông có vẻ mỏi mệt, hay là anh cũng một ngày một đêm không
ngủ?
“Ừ, nhờ em bán mạng như vậy mà Mạc Lăng Thiên xem như tìm lại được một mạng.”
Vãn Tình nghe được tin tức từ Hạ Vãn Dương, hiển nhiên đối với việc cô phấn đấu quên mình để cứu Mạc Lăng Thiên, ai cũng sẽ hiểu lầm, nhưng hoàn
cảnh lúc ấy, cô biết phải giải thích thế nào đây?
“Em cho rằng Kiều Tân Phàm bị nhốt trong đó.”
Vãn Tình thản nhiên giải thích một chút, bất giác cô cười khổ, cô và Mạc
Lăng Thiên sớm đã trở thành người dưng, bán mạng cũng được, phấn đấu
quên mình cũng tốt, chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi.
“Mạc Lăng
Thiên đã là quá khứ rồi, Kiều Tân Phàm là một người đàn ông không tồi,
sau này em phải tự mình hạn chế những chuyện khiến người khác hiểu lầm.”
Từ trước đến nay Hạ Vãn Dương đều luôn lạnh lùng ích kỷ với mọi chuyện,
nhưng anh vẫn luôn chân thành quan tâm đến Vãn Tình. Cô hiểu rằng anh
trai cô vẫn còn áy náy với cô vì chuyện của Lai Tuyết.
“Em hiểu rồi. Anh hai, Tân Phàm sẽ tin tưởng em, em cũng tin tưởng anh ấy.”
Vãn Tình mỉm cười an ủi Hạ Vãn Dương, cô tự tin, hạnh phúc ra mặt.
“Ừ, cũng không còn sớm nữa, anh về trước đây. Ngày mai lại đến thăm em.”
Vãn Tình nhìn thấy ý cười trong mắt anh trai, cô biết rằng anh trai hoàn
toàn không hiểu lầm ý cô. Nhưng bởi vì nguyên nhân kết hôn của Vãn Tình
và Kiều Tân Phàm lại không đủ khiến người khác yên tâm.
Khoảnh
khắc khi cửa phòng bệnh đóng lại, Vãn Tình không khỏi cười khổ, có rất
nhiều lần cô hận không thể phá hủy Mạc Lăng Thiên, hung hăng dẫm nát
dưới chân, cô hận tại sao kiếp này lại gặp phải người đàn ông lãnh khốc, vô tình như anh ta. Nhưng cuối cùng cô lại cứu anh ta.
Mà bởi vì lần giúp đỡ này lại có khả năng bị người khác hiểu lầm rằng cô còn chưa dứt tình với anh ta, chỉ e dù có giải thích thì trong mắt người khác
cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi mà thôi.
Vãn Tình không khỏi nghĩ
đến sự quan tâm và áy náy, dáng vẻ tiều tụy và mệt mỏi, cùng sự trách cứ hành vi phấn đấu quên mình của cô của Kiều Tân Phàm. Cô thoáng bực
mình.
Kiều Tân Phàm cũng không tin tưởng cô sao? Vãn Tình không
khỏi bác bỏ suy nghĩ này của mình. Từ trước đến nay, Kiều Tân Phàm chưa
từng khiến cô cảm thấy uất ức, anh luôn đứng về phía cô mà.
“Kiều Tân Phàm, anh có tin tưởng em không?”
Sau khi Kiều Tân Phàm quay lại phòng bệnh, cô bất ngờ hỏi khiến anh hơi
sửng sốt, nhưng lập tức anh hiểu ra ý cô. Vãn Tình nhìn thấy khóe môi
anh khẽ cong lên, anh gật đầu nói:
“Sau này đừng ngốc như thế!”