Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 158: Chương 158: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 16)




Cho dù toàn bộ thế giới phản bội em, thì đã có một người ở lại bên cạnh em.

Cho dù cả thế giới hoài nghi em, thì luôn có một người dành cho em sự tin tưởng.

Có lẽ đây là tình cảm thấu hiểu lẫn nhau, nhận được sự tín nhiệm của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình không khỏi mỉm cười tự tin, tâm tình cô bây giờ rất tốt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mỏi mệt trên mặt anh, cô không nhịn được thúc giục:

“Kiều Tân Phàm, em không muốn mình bị thương rồi cũng hại anh ngã bệnh đâu. Anh ngoan mau trở về ngủ một giấc đi.”

Vãn Tình bắt chước cách Kiều Tân Phàm nói chuyện, vừa thúc giục, vừa dịu dàng khuyên giải anh. Nhưng mà những lời cô nói lại cho kết quả ngược lại, cuối cùng, Kiều Tân Phàm nằm bên cạnh cô, ôm cô nói:

“Nếu không có em bên cạnh, anh sẽ mất ngủ thôi.”

Nói xong, Vãn Tình thấy Kiều Tân Phàm thật sự ôm lấy cô rồi nhắm hai mắt lại, không lâu sau cô liền nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, hiển nhiên là anh đã rất mệt mỏi rồi.

Vãn Tình không để ý đến vết thương của mình, cô hơi xoay mặt sang nhìn đôi mắt khép lại của anh, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc, ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo khuôn mặt anh, sau đó chính mình cũng yên lặng đi vào giấc ngủ.

Lần gặp tai nạn này khiến cô nhìn rõ lòng mình, cũng nhận ra được sự quan tâm của Kiều Tân Phàm, cô hẳn là nên cảm kích mới đúng.

Cho nên sau khi ôm lòng cảm kích này ngủ đến sáng, Vãn Tình vừa tỉnh dậy thì liền nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của bà Kiều, cô cũng không hề sợ hãi hay buồn bực, mà ngược lại còn ngọt ngào nói:

“Cháu chào bà nội ạ!”

Khuôn mặt bà Kiều thoáng giãn ra, nhìn thấy tuy rằng Vãn Tình bị thương, sắc mặt tái nhợt nhưng tinh thần lại có vẻ rất tốt, bà ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, gọi chị Dương dọn bữa sáng lên, rồi bảo chị ta ra ngoài.

“Con bé này, bà nội đã nói với cháu thế nào hả?”

Khuôn mặt bà Kiều thoáng qua vẻ nghiêm khắc quen thuộc, nhưng lúc này lại cũng tỏ ra rất quan tâm, Vãn Tình biết bà Kiều chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nói vậy thì có thể là vừa rồi lúc đi vào, bà cũng nhìn thấy Kiều Tân Phàm ôm cô ngủ.

Bây giờ không có Kiều Tân Phàm ở đây, bà lại bảo chị Dương ra ngoài, có lẽ là bởi vì muốn hỏi về việc cô cứu Mạc Lăng Thiên.

“Thưa bà nội, người cháu thích chính là Tân Phàm ạ!”

Không đợi bà Kiều mở miệng, Vãn Tình đã muốn giải thích rõ lòng mình, dáng vẻ trực tiếp mà dũng cảm này khiến bà Kiều nhất thời thoáng trầm mặc.

“Bà nội không phải người mù, hiển nhiên bà nhìn thấy được Tân Phàm cũng là thật lòng với cháu. Từ khi biết cháu bị thương cho đến khi cháu tỉnh vào ngày hôm qua, nó không hề chợp mắt. Bà chưa từng thấy thằng bé khẩn trương như thế vì bất cứ chuyện gì hay vì người nào cả.”

Khi bà Kiều nói lời này, giọng bà thoáng chút đau lòng, hiển nhiên là vì bảo vệ Kiều Tân Phàm, cũng là một lời cảnh tỉnh dành cho Vãn Tình.

“Cháu hiểu ạ thưa bà!”

Vãn Tình cắn môi, đôi mắt cô ánh lên tia hạnh phúc, khóe môi bất giác mỉm cười. Bà Kiều thở dài nói:

“Biết là tốt rồi, bà nội thấy cháu là một người biết tiến biết lùi, sẽ không phải là kẻ làm bộ làm tịch, cho nên mới đồng ý cho cháu ở bên Tân Phàm. Nhưng mà Mạc Lăng Thiên đã là quá khứ rồi, bà nói vậy thì cháu cũng phải hiểu rõ, bà không hy vọng các cháu cứ suốt ngày ly hôn, dù cho là nam hay nữ, gia đình hòa hợp thì mọi chuyện mới tốt đẹp được.”

Giờ phút này, Vãn Tình tự nhiên hiểu rằng cô không cần giải thích nhiều, thanh giả tự thanh, cô tin rằng thời gian sẽ làm rõ tất cả. Bà Kiều sớm muộn rồi cũng sẽ nhìn thấy rõ ràng.

Không bao lâu sau, Kiều Tân Phàm cầm bình giữ nhiệt quay lại, cùng Vãn Tình ăn một bữa sáng ấm áp.

“Bà qua bên kia xem thử, nghe nói Lăng Thiên đã tỉnh rồi.”

Bà Kiều cùng chị Dương đi đến phòng hồi sức, còn Vãn Tình cùng Kiều Tân Phàm ăn sáng xong, cô vẫn không nhịn được phải hỏi:

“Mạc Lăng Thiên bây giờ mới tỉnh sao?”

Khi Vãn Tình hỏi như thế, giọng cô cũng không quá xúc động, chỉ là cô tò mò về vết thương của Mạc Lăng Thiên mà thôi. Bởi vì cô biết Mạc Lăng Thiên bị thương trên đùi, lại còn cả vết thương đổ máu sau gáy khiến người ta cứ nghĩ đến mà sợ hãi.

“Ừ, bác sỹ nói rất may là được cứu đúng lúc, tối hôm qua trước khi em tỉnh lại thì anh ta mới vượt qua nguy kịch, vết thương không hề nhẹ.”

Kiều Tân Phàm trả lời rất chi tiết, ánh mắt anh cũng thoáng quan tâm. Anh nhìn Vãn Tình rồi lại đau lòng, áy náy bổ sung thêm:

“Lúc ấy em và anh ta, một người ngã ở cửa, còn một người lết được ra ngoài. Nếu không phải là Mạc Lăng Thiên cố đến cùng lực kêu người đến cứu thì có lẽ ~ dữ nhiều lành ít!”

Vãn Tình không ngờ sau khi cô ngã xuống còn xảy ra chuyện này. Lúc ấy lửa rất lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể có cây gỗ đổ xuống. Nhưng mà họ đã đến cửa rồi mà cũng không có ai chịu chạy vào cứu hay sao chứ?

Quả thật có nhiều khi con người rất ích kỷ và tối tăm.

Đây có phải là việc hy sinh quên mình gì đâu chứ.

Vãn Tình cảm giác ánh mắt Kiều Tân Phàm ánh lên sự đau lòng và bứt rứt rõ ràng, cô không khỏi nắm chặt tay anh, cười nói:

“Hạ Vãn Tình đại nạn không chết thì ắt sẽ có hạnh phúc mãi mãi.”

Lúc này Kiều Tân Phàm mới hơi mỉm cười vì được sự lạc quan của cô ảnh hưởng.

“Chắc chắn!”

Nhưng mà hạnh phúc mãi mãi này cô còn chưa thấy đâu mà đã cảm thấy di chứng từ lần cứu Mạc Lăng Thiên này rồi.

Ba ngày sau, Vãn Tình vừa thay băng xong, cảm giác đau đớn đã dần biến mất, vì ở phòng bệnh hơi buồn chán, nên nhân lúc Kiều Tân Phàm không có ở đây, cô cùng y tá ra khỏi phòng bệnh, lại trùng hợp gặp phải Lai Tuyết ở hành lang.

Vài ngày không gặp, hiển nhiên Lai Tuyết tiều tuỵ đi nhiều, mái tóc dài vốn gọn gàng sạch sẽ thì lúc này đỉ tùy tiện túm lại, hai mắt thâm quầng, có thể thấy được cô ta rất có lòng chăm sóc Mạc Lăng Thiên.

Nhưng mà dáng vẻ này của cô ta đã không thể khiến Vãn Tình cảm thấy đau lòng nữa rồi, mà khi gặp cô ta, cô chỉ đơn giản là lạnh lùng nhìn.

Nếu không phải lần đó Lai Tuyết nhầm lẫn thì có lẽ cô cũng không vội vã chạy vào cứu người như vậy. Nếu như lúc đó không phải Lai Tuyết chỉ biết kêu cứu mà không dám tự mình cứu người thì bây giờ cô đã không phải bị thương mà đối mặt với cô ta rồi, lại càng không bị người ta hiểu lầm cô còn chưa dứt tình với Mạc Lăng Thiên.

Đôi mắt Vãn Tình sáng rõ đối diện với ánh mắt mệt mỏi, thoáng trốn tránh của Lai Tuyết. Cô không có gì để nói nên chuẩn bị đi lướt qua, thì lại nghe cô ta u oán mở miệng nói:

“Cô đã cưới Kiều Tân Phàm rồi, vì sao còn chưa từ bỏ ý định với Lăng Thiên chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.