Ba năm sau, sự xuất
hiện của Lai Tuyết cũng như từng lời nói, động tác của cô ta đều đã phá
tan hết mọi ấn tượng của Vãn Tình về cô ta, hình ảnh này vô cùng xa lạ
hệt như trong giấc mơ.
Giống hệt như bộ dạng phục tùng của Lâm
Đại Ngọc *, cô ta đã sớm không còn chút gì là người mà cô biết trước kia nữa. Một khi đã chán ghét ai đó thì rất khó để phát hiện ra người đó
còn có ưu điểm gì khác. Nhất là giờ phút này, Vãn Tình cảm thấy cơn đau ở đầu hoàn toàn tan biến khi nghe câu hỏi của Lai Tuyết.
(*nhân vật của tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”)
“Tôi đối với Mạc Lăng Thiên vẫn luôn khờ dại, không từ bỏ. Cô cần phải cẩn thận nha!”
Vãn Tình giận dữ nhưng vẫn mỉm cười, chỉ là thêm phần trào phúng, bỡn cợt.
Nếu như Lai Tuyết cứ cố chấp gán cho cô cái tội danh đó thì sao cô phải
để mình gánh chịu điều cô ta vu cáo nào.
Nhìn thấy Lai Tuyết tức
giận đến mặt trắng bệch, Vãn Tình không nói gì nữa, tiếp tục bước đi, để mặc cô ta nghiến răng nghiến lợi đi.
Cô ta quan tâm Mạc Lăng
Thiên như vậy, sao không tự mình cứu? Biết rõ người cô lo lắng là Kiều
Tân Phàm, mà cũng không hề giải thích, cô ta nghĩ gì trong đầu chứ? Hiện tại Mạc Lăng Thiên được cứu ra ngoài thì cô ta lại nói bậy nói bạ như
vậy, thật khiến cho người ta không thể không điên đầu.
Cho nên là Vãn Tình cũng không cảm thấy việc cô chọc tức cô ta như vậy là quá mức.
“Chẳng lẽ cô không thích Kiều Tân Phàm sao? Không ngờ cô lại ghê gớm như thế.”
Lúc này Lai Tuyết hiển nhiên đã rất tức giận, cô ta nện bước chạy nhanh đến gần Vãn Tình, chắn trước mặt cô. Cô tự động lui về phía sau từng bước,
nhìn thấy ánh mắt Lai Tuyết tràn đầy uất ức và chỉ trích, Vãn Tình cũng
vẫn bình tĩnh.
Mỗi khi Lai Tuyết tỏ ra uất ức, đáng thương thế
này, Vãn Tình liền cảm giác thấy có gì đó nguy hiểm. Đúng vậy, đây là kỹ xảo từ trước đến nay mà Lai Tuyết vẫn dùng.
“Đương nhiên là tôi thích Kiều Tân Phàm, anh ấy là chồng tôi, anh ấy hiểu rõ nhất người mà tôi yêu là ai.”
Vãn Tình nói một cách mạnh mẽ, giống như đang biểu đạt tâm tư, lại vừa là đang nói rõ lập trường của mình.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Vãn Tình không khỏi buồn cười,
quả nhiên mỗi lần Lai Tuyết dùng đến kỹ xảo này thì y như rằng. Vãn Tình mặc kệ Lai Tuyết, cô tự nhiên xoay mặt lại thì nhìn thấy người kia, cô
hơi sửng sốt.
Đôi giày màu hồng nhạt làm nổi bật đôi chân thon
dài của cô ta, trên người cô ta mặc bộ trang phục thể thao, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt đầy đặn xinh đẹp, thoạt nhìn thì tinh thần
cô ta có vẻ rất phấn chấn, chẳng hề có cảm giác như đã bị thất bại, mà
ngược lại còn tràn đầy sự tự tin, kiêu ngạo.
Đây là Tịnh Ái.
Bên cạnh Tịnh Ái là một nữ vệ sỹ, vừa nhìn thì Vãn Tình đã nhận ra được
rằng cô gái này tuyệt đối không bình thường, mà là một nữ binh đã qua
huấn luyện đặc biệt.
Cô gái kia đứng lại nhìn Vãn Tình, tay cầm chiếc giỏ đầy hoa quả.
“Cô Tịnh?”
Khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Vãn Tình tìm lại lý trí của mình. Cô
không gọi cô ta theo cách mà cô ta yêu cầu, mà vẫn dùng cách xưng hô
lịch sự, xa cách. Đây chính là do bản năng, không hề có bất kì cô gái
nào đối mặt với tình địch mà lại có thể dịu dàng, xem như người thân
được.
“Nghe nói cô bị thương, cho nên tôi đặc biệt đến thăm.”
Đối với cách xưng hô và thái độ của Vãn Tình, Tịnh Ái cũng không hề tỏ ra không vui, mà vẫn lễ phép cười hỏi.
“Nhờ phúc của cô Tịnh, tôi không sao, qua một thời gian thì sẽ khỏi hẳn.”
Vãn Tình cũng không chịu thua, đối mặt với sự lịch sự của Tịnh Ái, Vãn Tình cũng lễ phép đáp lại. Phía sau, Lai Tuyết không nói gì, chỉ lịch sự mỉm cười với Tịnh Ái, đáng tiếc là Tịnh Ái chỉ gật nhẹ đầu, sau đó liền nói với Vãn Tình:
“Vậy thì tốt rồi, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
Đúng vậy, cứ đứng ở hành lang như vậy thật không lịch sự, Vãn Tình hiển
nhiên hiểu rằng giờ đây khi đối mặt với Tịnh Ái, cả hai đều hiểu rằng
giả ngu là vô ích.
Vãn Tình cảm ơn cô y tá, rồi đưa Tịnh Ái về
phòng bệnh của mình. Lập tức nữ vệ sỹ kia rất thức thời lui ra ngoài.
Vãn Tình đẩy ly nước đến trước mặt Tịnh Ái, rồi bình tĩnh nhìn cô ta,
đợi cô ta nói.
Thái độ này của cô ngược lại còn khiến Tịnh Ái mỉm cười sáng lạn hơn. Lòng Vãn Tình không khỏi có chút dao động, nhưng bên ngoài cô vẫn bình tĩnh.
“Tôi và Kiều đã quen nhau ba năm.”
Giọng Tịnh Ái vững vàng, cô ta nhìn Vãn Tình, lời nói tuy không có ý gây sự, nhưng lại mang rất nhiều ý sâu xa.
“Cho nên?”
Vãn Tình tỏ ra thản nhiên, cô không cho phép mình thất bại.
“Khi đó giữa chúng tôi đã xảy ra quá nhiều chuyện, rất chua xót, nhưng lại thật hạnh phúc ~”
Khi Tịnh Ái nói câu này, ánh mắt cô ta hoài niệm xa xăm, có một chút cảm động và thỏa mãn, lại thoáng lưu luyến và đau khổ.
Có phải là khi Kiều Tân Phàm nhớ lại anh cũng sẽ có cảm giác thế này, Vãn Tình không thể biết được.
“Mỗi người đều có mối tình đầu ngây thơ, tuyệt đẹp của mình. Nhưng không nhất định rằng cuộc tình đó sẽ đi đến bước hôn nhân.”
Đối diện với ánh mắt của Tịnh Ái, Vãn Tình hơi cau mày, giọng cô thoáng
tiếc thương, lại vừa tự tin đáp lại lời nói công khai của Tịnh Ái. Đúng
vậy, thế thì sao, tốt đẹp hay ngọt ngào bất quá cũng chỉ là lúc yêu nhau mà thôi. Còn thực tế là con người ai cũng theo đuổi cái gọi là lợi ích
và động cơ.
Cô và Kiều Tân Phàm đều là người đến sau, nhưng điều
này cũng không có nghĩa là giữa cô và anh không có tình cảm. Khi cô tỉnh lại, dáng vẻ tiều tụy, bất an của Kiều Tân Phàm khiến cô tin tưởng rằng anh có để ý đến mình.
“Phải không? Vậy thì kết hôn không vì tình yêu, cô có đồng ý không?”
Đột nhiên Tịnh Ái bật cười, cô ta đã hơi tức giận, đó là bởi vì Vãn Tình đã nói ra một chuyện khiến cô ta không thể không thừa nhận, đó là Tịnh Ái
đã đến chậm rồi.
“Kết hôn vì tình yêu cũng không có nghĩa là sẽ
có kết quả tốt. Tân Phàm là một người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy lại càng là một người chồng có trách nhiệm.”
Vãn Tình hùng hồn nói
xong, cô cảm giác cổ họng khô rát, liền thản nhiên uống một ngụm nước.
Nếu nói Tịnh Ái tự tin, thì cô phải tự tin hơn cô ta mới đúng.
Chỉ có người tin tưởng Kiều Tân Phàm thì mới có dũng khí để giữ gìn cuộc hôn nhân này.
“Trách nhiệm? Vậy cô có biết sau khi chân tôi bị thương, mỗi ngày Kiều đều đến thăm tôi không? Cô có biết khi cô gặp nguy hiểm, Kiều ở đâu không? Có
biết vì sao Kiều lại cưới cô không? Biết vì sao Kiều lại cẩn thận với cô như vậy không?”
Từng câu từng câu hỏi mà Tịnh Ái thốt ra giống lưỡi dao sắc bén phóng về phía Vãn Tình.