Vãn Tình chọn được
một chiếc áo sơ mi trắng ánh xanh lam, cổ áo đính hoa văn phức tạp để
che đi dấu vết lưu lại đêm qua, cùng với chiếc váy công sở tối màu ôm
lấy cơ thể hết sức tinh tế, làm cho cô trông rất có thần, thêm cả đôi
chân thon dài càng khiến cô thêm phần yểu điệu.
Tóc dài vấn cao, ánh mắt long lanh, đôi môi no đủ đỏ mọng, chiếc mũi tinh tế, cô ra dáng một người phụ nữ đã có gia đình.
Chỉ trong nháy mắt, cô như đã đắm chìm vào cuộc hôn nhân ngọt ngào từ khi
nào không hay, nói đúng hơn chính là bất giác Kiều Tân Phàm đã chiếm
nhiều tâm tư của cô, cô không còn đau vì Mạc Lăng Thiên, thậm chí cô chỉ có cảm giác xa xôi khi nghĩ đến anh ta.
Vãn Tình chỉnh trang
xong, cô nghe thấy tiếng nước vẫn đang chảy trong phòng tắm, nhưng cô
không đợi anh ra mà một mình ra khỏi phòng ngủ.
“Dậy rồi à?”
Đối diện với ánh mắt chăm chú, chờ mong của bà Kiều, Vãn Tình không nhịn
được đỏ mặt, như thể chỉ cần bà liếc mắt một cái thôi thì cũng có thể
phát hiện ra gì đó. Vãn Tình cúi đầu, chậm rãi nói:
“Dạ!”
Động tác này của cô bộc lộ cảm giác thành thục, điềm tĩnh, không chỉ lọt vào mắt bà Kiều, mà cả Lai Phượng Nghi cũng đã nhìn thấy rõ ràng. Sắc mặt
bà ấy bình tĩnh mở miệng nói khi thấy bà Kiều gật đầu ra hiệu:
“Bà nội cháu đã dặn riêng chị Dương hầm canh bổ, có lợi cho việc mang thai.”
Vãn Tình không đoán trước được việc họ có thể thẳng thắn nói về chuyện mang thai như vậy, cô nhìn thấy Lai Phượng Nghi chuẩn bị đi đun canh, nhưng
lại chẳng nói được chữ nào.
“Phụ nữ có con, gia đình sẽ vững chắc hơn, cũng dễ dàng khiến người đàn ông hồi tâm.”
Lời bà Kiều nói rất trực tiếp, Vãn Tình há miệng thở dốc, cô không nói gì
nữa, nếu nói con là sự ràng buộc của cuộc hôn nhân này, vậy thì ai sẽ
chịu trách nhiệm đây? Nếu nam nữ không có tình yêu và tinh thần trách
nhệm thì chính là sự tàn nhẫn đối với đứa bé.
Vãn Tình nghĩ đến
Kiều Tân Phàm và chính cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy phức tạp kì lạ. Cô không ghét trẻ con, cũng kỳ vọng có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc và những đứa con đáng yêu giống như bất cứ người phụ nữ nào.
Chỉ là khi mà tình cảm còn chưa đủ ổn định, hôn nhân còn chưa đủ chắc chắn, thì sinh con chính là một hành động hết sức vô trách nhiệm.
Mà
tối hôm qua, khi Kiều Tân Phàm cùng cô, không hề dùng biện pháp an toàn
nào, nhưng lại rất triền miên. Nghĩ đến đây, Vãn Tình không khỏi đỏ mặt, đồng thời vuốt ve bụng mình, có thể nào cứ như vậy mà có con không?
“Nhân lúc còn nóng thì mau xuống ăn cơm.”
Giọng Lai Phượng Nghi bình tĩnh, như thế thật sự là một người mẹ chồng tốt.
Người phụ nữ như thế này, thật sự rất dễ dàng chiếm được sự hài lòng của bà Kiều, lại càng khiến cho Kiều Quý Vân thêm an tâm.
Vãn Tình
nhìn chén canh thơm phức mà không có tí mỡ nào, cô không thể không nhận
lấy, đưa lên miệng uống dưới sự chờ mong của bà Kiều.
Đến khi uống xong, nhìn thấy chị Dương như muốn múc thêm canh, Vãn Tình không khỏi hơi lo lắng nói:
“Bà nội, cháu uống một chén là đủ rồi ạ, cháu còn muốn ăn thêm nhưng thứ khác nữa, nếu để thiếu chất thì cũng không tốt ạ.”
Đúng vậy, nếu uống hết hai chén canh như vậy thì làm sao có hể ăn thử gì khác được nữa chứ.
Bà Kiều nghe xong, cảm thấy lời Vãn Tình nói cũng có lý, bà không khỏi gật đầu:
“Vậy để lại cho Tân Phàm đi, dù sao thì thằng bé cũng cần được bồi bổ.”
Vãn Tình thấy bà Kiều nói như vậy, cô không biết phải nói gì, càng không
thể nói rằng bây giờ cô còn chưa muốn có con, cô chỉ có thể tỏ ra nghe
lời uống hết chén canh.
“Có cái gì tốt mà bà nội bảo để lại cho cháu ạ?”
Kiều Tân Phàm đã tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng ngủ, cả người anh bừng bừng
phấn chấn khiến bà Kiều rất vui, nhìn thấy cháu trai, bà lập tức thu lại vẻ mặt uy nghiêm, phất tay nói với chị Dương:
“Mau mang một chén nữa đến cho cậu chủ.”
Đối diện với ánh mắt tò mò của Kiều Tân Phàm, Vãn Tinh không trả lời, mà
chỉ mỉm cười nhìn anh ngồi xuống bên cạnh, sau đó lại nghe thấy Lai
Phượng Nghi nói:
“Bà nội cậu quan tâm đến hai người, cho nên bây giờ chuẩn bị để sau này có thể sinh một cục cưng khỏe mạnh.”
Lai Phượng Nghi bổ sung như thế không hề cảm thấy là bà Kiều bất công, nhưng lại nghe thấy giọng nói chua xót vang lên:
“Đương nhiên là bà nội lo cho họ, anh hai chính là cháu nội trưởng, là người thừa kế của nhà họ Kiều mà.”
Người nói lời này không phải ai khác mà chính là Lai Tuyết, cô ta đứng ở cửa
lớn, mặc một chiếc v hồng nhạt cùng với áo choàng dài, dáng vẻ cực kỳ
uyển chuyển, nếu như cô ta đừng nói chuyện thì sẽ đẹp giống như một bức
tranh. Nhưng cô ta vừa mở miệng liền khiến cho Vãn Tình không khỏi nhíu
mày. Rất hiển nhiên là bà Kiều bất công, còn Lai Tuyết thì đang ghen tỵ.
Lúc này, trên tay cô ta đang ôm một con chó Nhật lông trắng, nó chui ra
khỏi vòng tay cô ta, dùng cặp mắt long lanh tò mò nhìn mọi thứ.
Vốn bà Kiều cũng không để ý đến, nhưng khi bà thấy con chó trong tay Lai Tuyết, bà không khỏi nghiêm mặt.
“Sao lại mang chó vào đây, mau mang đến nhà kho đi, không tốt với phụ nữ có thai.”
Bà Kiều vừa nói xong, khuôn mặt bà Kiều có chút không cam lòng, như thể bị người ta chạm đến chỗ đau của mình vậy.
“Bà nội, con chó này đã tiêm thuốc phòng bệnh rồi ạ. Huống chi họ mới kết
hôn vài ngày thôi, cho dù mang thai thì cũng phải một tháng sau chứ ạ.”
Lời Lai Tuyết nói thoáng lạnh lùng, Vãn Tình nhìn thẳng vào mắt cô ta, rõ ràng cô ta tỏ ý không tin.
“Đúng vậy ạ bà nội. Bất quá chỉ là con chó nhỏ mà thôi. Cháu và Vãn Tình vừa kết hôn, không phả nói có con là có ngay đâu ạ.”
Phía sau, chị Dương lại bưng một chén canh đến, sau đó cẩn thận nói:
“Cậu chủ là người trẻ tuổi, người ta thậm chí còn mang thai trước cả ngày cưới.”
Kiều Tân Phàm nhận lấy chén canh, cười đầy ẩn ý, anh trả lời:
“Lời này nói rất hay, có thai trước khi cưới đều rất bình thường.”
Kiều Tân Phàm nói những lời này, sau đó lại thấy mặt Lai Tuyêt trắng bệch.
Vãn Tình liếc nhìn Kiều Tân Phàm, ánh mắt anh trầm tĩnh, cô tội cúi đầu
ăn canh, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt Lai Tuyết oán hận
nhìn cô.