Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 134: Chương 134: Vị thế của Kiều Tân Phàm (Phần 12)






Nếu nói Kiều Tân Phàm mà cô từng quen biết chỉ là một chiếc mặt nạ của anh, hay là một Kiều Tân Phàm với dáng vẻ thanh nhã, ung dung, đầy cơ trí giờ đây đã tháo mặt nạ xuống, anh gần như hoàn toàn xa lạ, khiến cô không hiểu gì về anh.

Bởi vì Kiều Tân Phàm của hiện tại tóc tai rối loạn không thể bừa bãi hơn, đây chính là kết quả sau khi bị cô cào, cấu, vò, xoán tối hôm qua.

Mặt Vãn Tình không khỏi đỏ lên, trong lòng cô lại nổi lên một cảm giác đau đớn mà ngọt ngào, cô cố gắng loại bỏ ý nghĩ về một khắc đạt đến cực hạn kia. Trên thực tế, cơ thể họ rất hòa hợp.

Tầm mắt cô dừng trên chiếc mũi thẳng tắp của anh, phía trên là hàng lông mi dài mà gọn gàng của Kiều Tân Phàm, làm cho anh tràn đầy hơi thở trẻ trung, khiến người khác cảm thấy rất khác anh thường ngày. Dáng vẻ lúc này của anh khiến Vãn Tình thoáng yên tâm.

Nhất là khi ánh mắt cô rơi trên môi anh, cô không nhớ rõ mình có cắn anh không, nhưng khóe môi anh lại có vết máu, nhưng đối với người đang ngủ say như anh mà nói thì có vẻ không có cảm giác đau đớn gì cả, khóe miệng anh khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng.

Kiều Tân Phàm như thế này thật sự thuộc về cô, không có chút phòng bị nào, không hề bận tâm hay ý thức gì cả, chỉ là một người đàn ông rất bình thường, chính là chồng của cô.

Vãn Tình không khỏi chăm chú nhìn anh, thật lâu vẫn không thể rời mắt. Kiều Tân Phàm như thế này khiến cô không nhịn được muốn ôm anh vào lòng.

Trêu đầu vai anh để lại từng vết cào của cô, Vãn Tình khẽ đứng dậy, cố nhịn đau gỡ cánh tay anh ra, cô thậm chí còn nghe thấy Kiều Tân Phàm khẽ rên bất mãn.

Đối với Vãn Tình, đây thật sự là giống như phát hiện ra một vùng đất mới vậy, bởi vì cô xác định được Kiều Tân Phàm đang thật sự ngủ say.

Sau khi biết anh mắc chứng mất ngủ, cô nhiều lần tìm hiểu sách dạy nấu ăn , nhưng mỗi sáng sớm Vãn Tình đều thấy anh dậy rất sớm. Chỉ có lúc này đây, anh thật sự mệt mỏi, ngủ rất say.

Vãn Tình không khỏi liếc nhìn đồng hồ, điện thoại vừa bật sáng, Vãn Tình lập giật mình, đã là mười một giờ trưa rồi sao?

Việc này khiến Vãn Tình giật mình, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng như thế này, cô luôn là đứa trẻ ngoan ngủ sớm, dậy sớm, căn bản là cô chưa từng có khái niệm về việc dậy muộn thế này.

Chẳng lẽ nhà họ Kiều không có ai ở nhà sao? Hay là hai người họ ngủ quá say, điện thoại reo mà không biết, có người gõ cửa cũng không nghe thấy sao?

Vãn Tình cảm thấy thật bi ai, cô định gọi người bên cạnh còn đang say sưa ngủ kia thức dậy.

Nhưng khi Vãn Tình vươn tay chạm vào đầu vai anh, cô nhìn lại chính mình, lập tức chạy nhanh vào phòng tắm.

Cô có thể tắm để rửa đi cảm giác mệt mỏi, từng vết đỏ trên người có thể xóa đi, nhưng kinh hoảng mà Kiều Tân Phàm đã mang đến cho cô thì làm sao có thể tẩy đi đây.

Nếu Kiều Tân Phàm thật sự không để ý đến cô, anh hoàn toàn có thể vứt bỏ cô.

Nếu anh toàn tâm toàn ý yêu thương cô, chính cô cũng không thể tin được điều này, tất cả sự ngọt ngào, dịu dàng, cả sự ỷ lại của cô cũng không phải là ảo ảnh. Nhưng đây lại không phải là yêu.

Kiều Tân Phàm là một người đàn ông vĩ đại rất có trách nhiệm, hơn nữa anh biết cách làm cho cô yên tâm.

Nhưng, Kiều Tân Phàm cũng có quá khứ.

Và cô phải đối mặt!

Kiều Tân Phàm cũng không ghét bỏ cô, anh thật sự cổ vũ cô, anh cũng không hề lừa gạt cô, anh luôn thành thật và lý trí.

Còn Hạ Vãn Tình cô không thể lùi bước. Cô không khỏi khẽ cong khóe môi, ngón tay cô dừng trên vết hồng hồng trên cổ, cô kiên cường ngẩng đầu. Đúng vậy, hôn nhân không chỉ có tình yêu, mà cô phải giữ gìn cuộc hôn nhân này.

Cửa phòng tắm bỗng bật mở, Vãn Tình không khỏi kêu ‘a’ lên một tiếng, vội vàng giấu dáng vẻ vừa rồi đi, mặt cô đỏ bừng, hai tay không khỏi che kín ngực, xoay người dùng ánh mắt trách móc nhìn Kiều Tân Phàm đang đứng ở cửa.

“Tắm lâu như vậy, anh đang lo em bị ngất đấy chứ.”

Dường như con người anh, khuôn mặt anh, giọng nói của anh đều thay đổi không giống với đêm qua, Vãn Tình cảm nhận được anh thật sự quan tâm, cũng nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt nóng bỏng của anh đang đánh giá cơ thể cô. Vãn Tình nhất thời bất đắc dĩ duyên dáng gọi to:

“Xem đủ chưa, anh mau đóng cửa lại đi!”

‘Ha’, tiếng cười của Kiều Tân Phàm lọt vào tai cô, khiến mặt cô càng đỏ, tim đập nhanh hơn.

Kiều Tân Phàm thật sự đóng cửa lại, Vãn Tình bối rối lấy khăn tắm quấn vào, vuốt lại tóc. Khi cô vừa mở cửa, một nụ hôn đúng lúc rơi xuống môi cô, cô trở tay không kịp, cũng không tránh được.

“Có phải lúc nãy anh đã dậy rồi không?”

Đón nhận ánh mắt thản nhiên của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình chịu đựng bối rối mà nghi ngờ hỏi anh.

“Không có, anh vừa mới dậy, phát hiện không có em trong lòng, anh lập tức liền tỉnh táo.”

Kiều Tân Phàm hạ mắt nhìn cô, thấy cô né tránh không nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại cười vui vẻ.

Lời anh nói cũng không phải là lời ngon tiếng ngọt, thậm chí chỉ đơn giản là một câu trần thuật, nhưng khi lọt vào tai cô thì xuôi tai hơn bất cứ lời thề non hẹn biển nào.

“Mau đi tắm đi, đã mười một giờ rồi đấy!”

Vãn Tình cúi đầu, cô tìm một lý do đường hoàng để che dấu sự đối mặt thân mật này.

“Ừm, anh đã xin phép cho em rồi, bà nội biết chúng ta ngủ trễ, cho nên không cho người đến gọi chúng ta.”

Kiều Tân Phàm ngoái đầu lại nói, khóe mắt anh hiên ngang cong lên, như thể đã đoán trước được mặt cô sẽ đỏ như quả táo, hàm răng trắng tinh của anh lộ ra tươi tắn, anh thong thả bước vào phòng tắm.

“Thật muốn lấy mạng!”

Vãn Tình ngã ngồi mạnh lên giường, lòng cô cảm thấy ngọt ngào lạ lùng, khiến cho cô tuy e lệ nhưng lại rất hạnh phúc.

Kiều Tân Phàm luôn khiến cô hạnh phúc, mặc dù có lẽ không phải là tình yêu, nhưng cô cũng đã dần có cảm giác quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.