Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 133: Chương 133: Vị thế của Kiều Tân Phàm (Phần 11)




Sự thật chứng minh, dù một người đàn ông luôn nhã nhặn thì trong chuyện nam nữ, anh ta cũng rất khó mà có thể lịch sự được. Nhất là một đôi mỹ nam mỹ nữ ở bên nhau, việc này là hết sức bình thường, huống chi là cô đã cho phép anh.

Họ đã ôm rất nhiều lần, dựa sát vào nhau không ít, nhưng lại chưa từng gần gũi đến như thế này.

Kiều Tân Phàm như thể hoàn toàn xa lạ, khuôn mặt tuấn tú, vòm ngực rắn chắc, mạnh mẽ không chút tì vết của anh lọt vào tầm mắt Vãn Tình.

“Kiều Tân Phàm ~”

Khi ánh mắt Vãn Tình đối diện với đôi mắt kiên định của anh, lòng cô cảm thấy tê đi. Đúng thế, người con gái mà anh yêu kia, vẫn luôn là điểm trí mạng đối với anh.

Vậy thì bây giờ anh đang làm gì chứ? Yêu cô, cho nên muốn cô? Hay là chỉ vì không thể không dùng cách này để duy trì cuộc hôn nhân của họ?

Vãn Tình dùng sức ôm lấy khuôn mặt Kiều Tân Phàm, một giây này, cô cảm thấy lòng mình đau đớn, rối loạn, lại vừa ấm áp, thương yêu.

“Kiều Tân Phàm, nếu anh không thương em, em sẽ không miễn cưỡng anh. Dù cho cuộc hôn nhân của chúng ta có lại phải tan vỡ thì cũng không sao cả.”

Vãn Tình cố gắng tạo ra khoảng cách với Kiều Tân Phàm, cô không quan tâm quần áo trên người đã bị anh cởi xuống, và bàn tay anh đã phủ lên trước ngực cô. Lúc này cô hệt như đang đứng trên chiến trường đầy đạn khói, cô muốn dùng hết sức lực để cho anh thấy rõ lòng cô, sự kiêu hãnh của cô.

“Hạ Vãn Tình, em có thể chủ động một chút không?”

Kiều Tân Phàm kéo hai ta cô ra, ánh mắt anh thoáng tức giận, trực tiếp ép chặt tay cô vào hai bên sườn. Dáng vẻ cô ngẩng cổ muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào vô cùng gợi cảm dưới thân anh hiện ra trước mắt đã châm ngòi cho ngọn lửa trong người họ bùng cháy.

“Kiều Tân Phàm, em không cần sự thương hại của anh, cũng không cần anh bố thí, em cũng không ~ A! Đau!~”

Khuôn mặt Vãn Tình hơi tái nhợt, đôi mắt cô mở to kinh hoàng, cô không ngờ Kiều Tân Phàm cứ như vậy mà chiếm lấy cô. Bao nhiêu phủ quyết, kháng cự đều tan biến khi khóe môi anh khẽ cong lên mỉm cười đầy vẻ thắng lợi. Anh thoáng dừng lại, mắt cô phủ một tầng nước, cô ngẩng lên nhìn anh, để cho anh đi vào nơi riêng tư của cô.

“Kiều Tân Phàm ~”

Nhưng anh chỉ đáp lại cô bằng hành động và nụ hôn, còn có ánh mắt trừng phạt, thoáng bất mãn.

“Hạ Vãn Tình, em đã quên mất dũng khí của mình rồi sao?”

Khi Kiều Tân Phàm cắn nhẹ vành tai cô như trừng phạt khiến cô than nhẹ vì đau, đôi mắt cô mơ hồ đối diện với ánh mắt thanh tỉnh của anh.

Đúng vậy, Kiều Tân Phàm là người lý trí, còn Hạ Vãn Tình lại sống bằng tình cảm.

Cho dù cô thật sự để ý, cho dù cô thật sự thích người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn anh phải nói dối, không cần sự bố thí của anh.

Bởi vì Mạc Lăng Thiên đã cho cô một bài học rất lớn trong đời.

Nhưng cô thật sự đã đánh mất dũng khí như thế sao? Sự dịu dàng, sự để tâm của Kiều Tân Phàm cũng không dấu đi được nội tâm của anh, tình cảm của anh đối với một cô gái.

Còn cô là gì của anh? Hiện tại cô có quyền và cơ hội để chủ động, nhưng lòng cô thật sự rất sợ.

Kiều Tân Phàm đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô.

“Kiều Tân Phàm, em không cần anh miễn cưỡng!”

Cô vẫn đang cố gắng chống đỡ, trong khi đó vì bàn tay anh vuốt ve, cơ thể cô run nhè nhẹ, tự nhiên phập phồng theo từng động tác của anh.

“Vậy thuận theo tự nhiên, nếu em còn xem anh là chồng thì hãy nhắm mặt lại cho anh!”

Anh hôn lên viền mắt cô, khiến cho cô run rẩy, bất giác nhắm chặt mắt lại. Kiều Tân Phàm nói đúng, cô rất nhát gan, nhưng lại cảm thấy không cam lòng.

Bởi vì sợ mất đi, lòng cô rất đau. Bởi vì không muốn miễn cưỡng, nhưng lòng lại bối rối thành toàn anh.

Nhưng nếu như lúc trước, cô dùng dũng khí để chủ động thì sẽ thế nào?

Kiều Tân Phàm có đáng để cô chủ động hay không? Anh có đáng không?

Trong lòng cô đã sớm có đáp án, hai tay cô đặt lên đầu vai anh, vuốt vẻ da thịt anh, cô nhắm hai mắt, cảm nhận sức nặng của anh, sự tồn tại của anh.

“Kiều Tân Phàm, vậy anh có hối hận không?”

Vãn Tình đỏ mặt khi nhận ra chính mình đang run rẩy trong lòng anh, sít sao bao vây lấy anh, cả người cô giống như bạch tuột ôm lấy anh, nhưng vẫn không ngừng hỏi anh.

Anh trả lời cô bằng đôi mắt nam tính tràn ngập khát vọng, chiếc mũi thẳng tắp đè nặng xuống mũi cô, đôi môi anh cũng hồng nhuận mê người, hàm răng trắng như tuyết không khách sáo cắn nhẹ đầu lưỡi cô. Cả căn phòng tràn ngập hơi thở triền miên.

Vãn Tình nhìn thấy trán Kiều Tân Phàm mướt mồ hôi, nhìn thấy lông mi anh điên cuồng chớp, khi anh mở mắt, đôi mắt anh dịu dàng sâu thẳm.

Kiều Tân Phàm, anh là người thông minh, lúc này, em không nên lùi bước tình nguyện đau đớn để có được anh, em cũng không muốn mất đi anh như thế.

Anh nhìn rõ được ý tứ trong mắt cô, anh nhắm mắt lại, dùng cơ thể cho cô thấy rõ quyết tâm của anh.

Một đêm này đối với Vãn Tình mà nói là một đêm chiến đấu hết sức, cô không ngờ một Kiều Tân Phàm luôn dịu dàng lại hóa thành mãnh thú, rút hết sức lực và dũng khí của cô.

“Kiều Tân Phàm ~”

Khi cô mở mắt, cô không còn sức lực nói gì nữa, cả người vẫn còn cảm giác đau đớn mà ấm áp, triền miên. Cô để tùy ý anh vòng tay ngang thắt lưng, ôm cô vào lòng, tùy ý gối đầu lên cánh tay anh, tùy ý ôm chặt lấy anh, hai người không nói lời nào.

Dù Kiều Tân Phàm hỏi cô có đau không, nhưng cô đã không còn sức để trả lời anh nữa.

Khi ánh nắng xuyên qua tấm màn, soi vào trên mặt Vãn Tình, cô mở to mắt, lập tức mọi hình ảnh quay lại trong đầu cô, đột nhiên cô tỉnh táo, nhận ra hơi thở nam tính ấm áp của anh phả vào hai má cô, khuôn mặt tuấn tú của Kiều Tân Phàm lọt vào tầm mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.