“Sau này có thời gian rảnh rỗi thì sẽ làm phiền nhiều hơn, mong cô đừng ghét bỏ tôi nhé.”
Đôi mắt linh động của Tịnh Ái khẽ chớp, nụ cười sáng lạn này khiến cô hơi
ngẩn ra, như thế đã gặp trước đây rồi, Vãn Tình gật đầu, vẻ mặt tỏ ra
bình tĩnh, nói:
“Sao lại ghét bỏ được chứ? Lúc nào cũng hoan nghênh cô!”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt của Tịnh Ái, theo bản năng thể hiện dáng vẻ chủ
nhân, tâm lý này ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi. Kiều Tân Phàm vẫn không nói gì, mà Tịnh Ái cũng không có ý muốn chào hỏi anh. Cuối cùng
chính Tạ Sáng đã phá vỡ trầm mặc.
“Được rồi, không còn sớm nữa, tôi xin phép tiễn cô Tịnh Ái xinh đẹp, trí tuệ về nghỉ ngơi nào!”
Vừa nói xong, mọi người đều bật cười vui vẻ. Nhưng Vãn Tình lại chú ý đến
đến Tham mưu trưởng Tịnh Đạo Hoành, ông ta chẳng những không cười mà
ngược lại ánh mắt nhìn cô khiến cô cảm thấy khủng hoảng.
Vãn Tình đón nhận ánh mắt của Tịnh Đạo Hoành, cô cố gắng mỉm cười thản nhiên,
bàn tay nắm chặt lấy tay Kiều Tân Phàm. Vẫn là nên sớm rời khỏi nơi thị
phi này thì tốt hơn.
“Chính Lãng, chàng trai đứng bên cạnh con gái anh rất quen mặt đấy.”
Ngay khi Vãn Tình kéo tay Kiều Tân Phàm bước qua một bên thì Tịnh Đạo Hoành
lại nói như vậy. Vãn Tình không khỏi ngẩn ra, cô xoay người nhìn anh,
nhưng chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng, tao nhã của anh.
“Có thể là cháu học làm sang, phô trương quá mức cho nên mới may mắn lọt vào tầm mắt của vị này đây.”
Kiều Tân Phàm vừa dứt lời, quả nhiên ánh mắt Tịnh Đạo Hoành sáng ngời, khuôn mặt vốn nghiêm túc kia lúc này lại tỏ vẻ tươi cười và tán thưởng hiếm
thấy.
“Giỏi lắm, không quan tâm hơn thua, nhưng lại khiến ta phải mở rộng tầm mắt.”
Ông Tịnh rõ ràng là thật lòng khen ngợi, nhưng Kiều Tân Phàm lại vội vàng khiếm tốn nói:
“Ông Tịnh quá lời rồi, cháu đây ngu dốt nên đã mạo phạm đến ông.”
Như thế, Tịnh Đạo Hoành vốn luôn uy nghiêm đây không hề nhiều lời, mà ngược lại sắc mặt nhìn thoáng qua rất tốt, như thể chẳng nghe thấy gì cả. Ông ta chỉ liếc nhìn Tịnh Ái, ánh mắt của Kiều Tân Phàm cũng nhìn về phía
cô ấy. Nhưng vẻ mặt cô ấy lại rát thản nhiên, như thể không biết Kiều
Tân Phàm, mà lại có ý lạnh lùng, kiêu căng kỳ lạ.
Rốt cuộc mọi
người đều ra về, Vãn Tình và Kiều Tân Phàm cũng ra xe trở về nhà họ
Kiều. Trong lòng cô giống như mặt hồ bị người ta ném một hòn đá xuống,
khiến cho hơi gợn sóng, thoáng chút bất an.
Đến khi về đến nhà họ Kiều, đỗ xe vào gara xong xuôi, trên thảm cỏ xanh, dưới ánh đèn, bên
cạnh là bẻ bơi hơi gợn sóng, Kiều Tân Phàm bước đến dắt tay Vãn Tình,
hai người cũng không vội đi vào trong.
“Ôi, bữa tiệc này thật là
muốn chất, vừa rồi nghe thấy anh và ông ta nói chuyện, em còn lo là anh
đã chọc đến ông ta rồi đấy chứ.”
Hai tay Vãn Tình quấy lấy hai
tay của Kiều Tân Phàm, cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô trong
suốt, nhưng muốn nói ra hết những gì cất giấu trong lòng, rồi lại cảm
thấy không ổn. Nhưng Kiều Tân Phàm đã khẽ nhếch khóe môi, thản nhiên kéo cô bước lại gần từng bước, anh nói:
“Người đối với người, bất
luận là quyền cao chức trọng thì vẫn là người mà thôi. Cho nên dù cho có nịnh hót thì cũng không thể được ông ta tôn trọng mà.”
Vãn Tình không khỏi cười nói:
“Kiều Tân Phàm, vì sao anh luôn có thể thìn thấu người khác như vậy? Như thể
rằng dù bất cứ chuyện gì đến với anh thì hiển nhiên cũng sẽ trở thành
chuyện nhỏ nhặt mà thôi.”
Đúng thế, vừa rồi khi Tịnh Đạo Hoành
dành cho Kiều Tân Phàm lời khen ngợi, Vãn Tình không hề xem thường, còn
thái độ của Tịnh Ái đối với anh càng làm cho cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng
lại không có lý do gì để hỏi, cô càng cảm thấy có vẻ như cô chỉ là lo
được lo mất mà thôi.
“Có một số việc không hề nhỏ đâu.”
Ánh mắt Kiều Tân Phàm chợt sáng lên, anh ôm cô vào lòng. Vãn Tình không kịp phản ứng lại thì đã được Kiều Tân Phàm ôm chặt lấy, anh đặt mạnh xuống
môi cô một nụ hôn bất ngờ mà triền miên.
Vãn Tình hơi giãy dụa,
nhưng rồi cô chậm rãi đáp lại anh, hai tay cô vòng qua cổ anh, hơi hơi
nhón chân để phối hợp với chiều cao của anh, chuyên tâm hôn đáp lại anh.
Không rõ là cô muốn xác dịnh cảm giác trong lòng, hay là sợ hãi mất đi cái
gì, nụ hôn này của Vãn Tình ít nhiều cũng có một sự bốc đồng, còn đôi
môi của Kiều Tân Phàm lại ấm áp, mềm mại như vậy, nhưng lại rất có lực,
bá đạo chiếm lấy môi cô, khiến cô không có cơ hội mà qua loa.
“Kiều Tân Phàm, anh rõ ràng là có lo lắng ~”
Khi được Kiều Tân Phàm ôm trong lòng, cả người vãn Tình hết sức nhẹ nhõm,
cô nắm chặt cánh tay anh, ánh mắt cản thận nhìn anh, rồi nói ra sự bất
an trong lòng mình.
Nhưng Kiều tân Phàm lại dùng nụ hôn để chặn
lời cô, bức tường vững chãi phía sau trở thành điểm tựa cho hai người.
Đến khi bị anh hôn đến hít thở không thông, Vãn Tình mới nhìn thẳng anh
một lần nữa.
“Hạ Vãn Tình, nếu như có một ngày, có một cô gái khiến em rời xa anh, thì em sẽ thật sự làm thế sao?”
Ánh mắt anh trong trẻo, lạnh lùng và thoáng chấp nhất, cuốn lấy tâm hồn cô, chiếm lấy ý chí của cô. Vãn tình không khỏi run lên, hoảng sợ, cô hơi
ngẩn người nhìn Kiều Tân Phàm.
Sẽ như thế sao? Nếu người con gái mà Kiều Tân Phàm từng yêu quay trở về, cô sẽ cam tâm tình nguyện buông tay sao?
Còn Kiều Tân Phàm có ý gì khi nói ra những lời này?
Vãn Tình không khỏi nắm vội lấy vạt áo Kiều tân Phàm, nhìn chằm chằm anh,
cô cũng lúng túng nhìn anh, không biết phải nói thế nào:
“Còn anh? Anh sẽ rời xa em sao?”
Ánh mắt cô biểu lộ sự mê luyến cũng nhưng không muốn một cách tự nhiên, cô
như thể đã xác định. Còn Kiều Tân Phàm thì đang thừa nhận rằng cô gái mà anh yêu đã trở về rồi sao?
Nhưng Kiều Tân Phàm cũng không trả
lời cô, mà lại cúi đầu hôn lên môi cô như đang trừng phạt, anh chẳng sợ
làm đau đôi môi hồng nhuận kia.
“Kiều Tân Phàm ~”
Lòng Vãn Tình tê đi, cô muốn đẩy anh ra. Dù anh luôn dịu dàng, nhưng lại không
vì sự kháng cự của cô mà dừng lại. Vãn Tình rõ ràng cảm giác được bàn
tay anh nóng hơn bình thường đang lần vào trong áo cô.
“Anh là chồng em ~”
Đột nhiên anh lại dùng đến lý do mà từ trước đến nay anh không muốn dùng,
sau đó đặt cô lên chiếc giường mềm mại, ánh mắt anh kiên định, khiến Vãn Tình không thể xác định được suy nghĩ trong lòng anh. Trong một giây
ngắn ngủi, cô không tiếp tục ngăn cản Kiều Tân Phàm, mà thuận theo động
tác của anh.
Anh muốn cô, chỉ là bởi vì anh là chồng cô sao? Hay
là chứng minh điều gì, hay là phủ quyết điều gì, hay là ~ anh đang sợ
hãi điều gì?