Phụ nữ có một loại trực giác, gọi là giác quan thứ sáu.
“Tân Phàm ~”
Chính Vãn Tình cũng không nhận ra rằng giọng nói của cô khi gọi tên Kiều Tân
Phàm đã thay đổi đến quái dị, thậm chí còn thoáng run rẩy. Khi ánh mắt
Kiều Tân Phàm chạm phải ánh mắt cô, chính anh cũng như ý thức được chính mình đã luống cuống. Khuôn mặt lạnh như băng vừa rồi đã trở nên dịu
dàng hơn, bàn tay anh lại dùng sức ôm lấy cô, nhưng Vãn Tình lại như cảm thấy bàn tay anh hơi lạnh.
Ánh mắt Kiều Tân Phàm đã thôi dõi
theo Tịnh Ái, nhưng Vãn Tình lại cảm giác như thể mọi ánh mắt đều như
lưỡi dao quét qua người cô.
Đúng vậy, đó chính là ánh mắt của
Tham mưu trưởng Tịnh Đạo Hoành. Bị một người như vậy liếc mắt qua, nhất
thời cô cảm giác như bị một lưỡi dao cứa vào tim, huống hồ sau đó lại có rất nhiều ánh mắt tò mò hướng đến cô như vậy.
Sức lực từ bàn tay Kiều Tân Phàm càng lúc càng mạnh hơn, như thể cố gắng bảo vệ cô. Vãn
Tình không khỏi cong khóe môi, vẻ mặt cô tỏ ra thản nhiên đáp lại ánh
mắt của mọi người. Lúc này, khi đối diện với gươn mặt thuần khiết của
Tịnh Ái, ánh mắt cô thoáng nghiền ngẫm. Sau đó cô lại tỏ ra rụt rè và
tao nhã một cách hết sức nhuần nhuyễn.
Chẳng qua chỉ là nhìn
thoáng qua, nhưng Vãn Tình lại phát hiện ra ánh mắt của Tịnh Ái lại rất
vô tình mà lướt qua khuôn mặt Kiều Tân Phàm, như thể cũng không có cảm
giác gì đặc biệt. Chỉ là khóe môi cô ấy vẫn tự tin mỉm cười thong dong,
lại thoáng chút đắc ý, khiến cô ấy càng thêm quyến rũ và đáng yêu.
Tạ An Đống và cha cô bước đến chào hỏi, Vãn Tình cũng không chú ý lắng
nghe, lòng cô đang chú ý đến việc khác, cô không khỏi quan sát phản ứng
của Kiều Tân Phàm.
“Hạ Vãn Tình, em sao vậy?”
Kiều Tân Phàm lại mỉm cười, như thể người vừa mới luống cuống kia không phải là anh. Anh nghiêm túc gắp thức ăn cho cô, vừa nhìn cô chăm chú, ánh
mắt anh rất thân thiết và dịu dàng.
“Không có gì!”
Vãn
Tình phủ quyết, đối diện với ánh mắt của anh, bất giác cô tỏ ra hết sức
thản nhiên. Có lẽ là chính cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cảm giác chim
sợ cành cong này khiến cô cảm thấy hơi hổ thẹn. Cô thật sự sợ hãi cảm
giác đánh mất Kiều Tân Phàm.
“Ăn nhiều một chút, thức ăn ở đây cũng không phải là lúc nào cũng có thể nếm đâu.”
Đúng vậy, thức ăn ở đây không chỉ được xếp hàng đầu, mà còn phải có xuất xứ, được chế biến tỉ mỉ, lại càng không được làm mất đi hương vị vốn có của nguyên liệu, đây chính là do các đầu bếp nổi tiếng sáng tạo ra.
Đương nhiên là cũng chỉ có một mình Kiều Tân Phàm nói như thế, còn những
người ngồi cùng bàn với họ đã sớm nhìn về phía Tịnh Đạo Hoành, làm gì
còn tâm trạng mà ăn cơm.
Vãn Tình nhìn thấy cử chỉ của Kiều Tân
Phàm vẫn trước sau như một, cô cảm thấy bình tĩnh lại. Khi phía bên kia
vang lên tiếng cười và vỗ tay, Vãn Tình cũng vỗ tay theo, ánh mắt vô
tình hữu ý lướt qua Tịnh Ái, vẻ mặt cô ấy rất thản nhiên, dường như
không có gì không thoải mái. Lại nhìn sang Kiều Tân Phàm, sắc mặt anh
lạnh nhạt, ánh mắt anh lại nhìn cô, như thể thoáng đăm chiêu, cũng vẫn
luôn dịu dàng.
“Anh nhìn em làm gì? Anh cũng ăn nhiều một chút đi!”
Vãn Tình thừa dịp cụng ly, cô cũng thúc giục Kiều Tân Phàm nhanh ăn đi.
Kiều Tân Phàm khẽ mỉm cười, lại tiếp tục gắp đồ ăn vào trong chén cô.
“Bà nội nói dáng người này của em phải bồi bổ cho đầy đặn.”
Đột nhiên Vãn Tình nhớ đến lời bà Kiều nói, cô ngẩn ra, mặt cô lại đỏ lên, không khỏi lườm Kiều Tân Phàm một cái:
“Anh nói gì đó? Ăn mau đi!”
Kiều Tân Phàm cũng vì vậy mà vui vẻ mỉm cười, cùng ăn với Vãn Tình. Anh đảo
mắt nhìn quanh, không hề nhìn thấy bóng dáng của Mạc Lăng Thiên và Lai
Tuyết. Xem ra vì chuyện của Mạc Lăng Yến nên họ sẽ không đến.
Buổi tiệc tối xem như là thuận lợi, còn khoảnh khắc hết hồn vừa rồi, mặc dù
Vãn Tình vẫn còn chút sợ hãi, nhưng cô cũng không còn quá để tâm nữa.
Thế nhưng khi cô và Kiều Tân Phàm đang chuẩn bị ra về thì lại nghe thấy
có người gọi tên mình.
“Hạ Vãn Tình ~”
Vãn Tình sửng sốt,
cô không ngờ Tạ Sáng lại gọi cô, còn bên cạnh anh ta, dĩ nhiên chính là
Tịnh Ái, phía sau là anh trai cô đang đi bên cạnh cha với vẻ mặt bình
thản.
“Anh Tạ ~”
Bàn ta cô được Kiều Tân Phàm nắm lấy, cả
người cô đều cảm thấy mất tự nhiên, bởi vì cô cảm giác khi Tạ Sáng gọi
cô, ánh mắt của Tịnh Ái như đầy vẻ thắng lợi, đó là một thứ cảm giác mà
chỉ có phụ nữ hiểu được. Tuy rằng cô ấy không cố ý nhìn Kiều Tân Phàm,
nhưng Vãn Tình vẫn không khỏi nắm chặt lấy tay anh.
“Này, đừng vội đi như vậy. Cô Tịnh Ái đang lo cô ấy không có bạn, nên nhờ tôi giới thiệu cho cô ấy vài cô gái.”
Ánh mắt Tạ Sáng hơi chớp nhẹ, như thể có ẩn ý, làm cho Vãn Tình bất giác cảm thấy có thể anh ta đã nhận ra điều gì.
“Đừng gọi tôi là Tịnh Ái xa lạ như vậy. Cứ gọi là Tiểu Ái là được rồi. Xin chào!”
Vãn Tình không ngờ đến việc Tịnh Ái lại thản nhiên, hào phóng tỏ ra thân
thiện như vậy. Cô hơi trầm ngâm, thu lại bàn tay đang nắm tay Kiều Tân
Phàm, sau đó tỏ ra kiêu kỳ đáp lại Tịnh Ái.
“Hạ Vãn Tình, xin chào!”
Vãn Tình cũng không khách khí, cô nắm chặt lấy tay cô ấy, tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng lại có một cảm giác hai người họ như kỳ phùng địch
thủ. Sau đó lại nghe thấy Tịnh Đạo Hoành nói:
“Xem ra vẫn là các
cô gái trẻ ăn ý với nhau. Về sau thì ít tổ chức bữa tiệc thế này một
chút, người nào không biết thì còn tưởng rằng họ Tịnh tôi cậy quyền gây
áp lực.”
Lời Tịnh Đạo Hoành nói hơi nghiêm khắc, những người bên
cạnh đã sớm trở nên khúm núm, còn Hạ Chính Lãng và Tạ An Đống cũng thản
nhiên chào hỏi vài câu. Một buổi tiệc lớn như vậy cuối cùng cũng xem như đã kết thúc thuận lợi. Chỉ có Vãn Tình và Tịnh Ái là hơi cảm thấy bất
bình trong lòng.
Cô lại nhìn Kiều Tân Phàm, ánh mắt anh dường như cũng chứa đầy nghiêm túc và nghi hoặc. Từ lúc nãy đến bây giờ thì anh
không nói gì cả, thậm chí còn không chào hỏi Tịnh Ái. Đây chẳng phải là
dù người lạ nhìn thấy cũng cảm thấy bất thường, không phải sao?
Xét về phong độ và sự nổi bật của Kiều Tân Phàm thì luôn được các cô gái
liếc mắt đưa tình. Nhưng Tịnh Ái lại từ đầu đến cuối không hề nhìn anh.
Chẳng lẽ là do vị thế cao quý của cô ấy sao?