“Đâu chỉ là thiếu nữ thôi đâu, em gái cũng đã có chồng rồi còn gì.”
Tạ Sáng trầm giọng nói, lúc này Vãn Tình đón nhận ánh mắt mệt mỏi phía sau cặp kính của anh ta, cô cũng lễ độ chào một tiếng:
“Chào anh Tạ!”
Tạ Sáng ngoài cười mà trong không cười gật đầu, dáng vẻ anh ta giả vờ hứng thú, nhưng thật ra Vãn Tình cũng chẳng cảm thấy có gì kì lạ. Sau đó lại nghe thấy Tạ An Đống nói:
“Lại còn nói nữa, con bé là em gái mà
đã đi trước mày một bước rồi đấy, cứ luôn chẳng quan tâm gì cả, lấy
chuyện đại sự cả đời ra mà đùa giỡn.”
Lời Tạ An Đống đầy uy
nghiêm, mà khi ông ta nói đến việc lấy chuyện chung thân đại sự ra làm
trò đùa lại khiến cho Vãn Tình hơi chột dạ, rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt Tạ Sáng chợt lóe lên, hiển nhiên là nhà họ Tạ đã biết chuyện ngày hôm
ấy anh ta đưa cô đi dự tiệc.
“Cha, cha lại nói đi đâu vậy? Không lo chính sự, nếu như vậy thì sao con lại đến buổi tiệc tối nay chứ?”
Tạ Sáng vẫn điếc không sợ súng, khuôn mặt của anh ta, tuy rằng cực kỳ tuấn lãng, nhã nhặn, nhưng trang phục trên người và khí chất của anh ta lại
khiến người ta vừa nhìn là biết ngay tính cách anh ta vốn không sợ trời, không sợ đất.
Ánh mắt Tạ An Đống thoáng lạnh lùng liếc con mình một cái, rồi không nói gì nữa.
Lúc này, Kiều Tân Phàm cũng đến chào hỏi Tạ An Đống, ông ta dùng ánh mắt tán thưởng nhìn anh.
“Con trai của Kiều Quý Vân quả nhiên là tuấn tú, lịch lãm, trong việc kinh
doanh cũng không thua kém cha cậu, trong nháy mắt đã nắm bắt được hơn
phân nửa quyền cổ đông của hạng mục khu nghỉ dưỡng rồi. Đứa con rể này,
rất được.”
Việc cô gả cho Kiều Tân Phàm, lúc trước là một bữa
tiệc đính hôn ồn ào, sau đó thì lại đi đăng ký kết hôn, hết sức rối loạn như vậy, nhưng thật ra không phải ai cũng biết. Hiện tại dựa theo lời
mà Tạ An Đống nói thì không thể biết được là ông ta biết được đến đâu,
nhưng điều đó cũng không quan trọng, chủ yếu là cha cô, ông Hạ Chính
Lãng rất vui vẻ vì lời ca ngợi này của Tạ An Đống.
“Đúng vậy,
thằng bé Tân Phàm này làm việc rất có uy, bày mưu tính kế, bày binh
khiển tướng, rất có năng lực, quả thật khiến tôi cũng được mở mắt.”
Lời này rất sâu xa, tuy rằng khen ngợi Kiều Tân Phàm, nhưng đồng thời cũng
là cảnh tỉnh anh, ông luôn để tâm đến chuyện của anh và Vãn Tình. Tuy
rằng đối với gia đình hai bên thì có hơi khó tiếp nhận, nhưng hiện tại
Kiều Tân Phàm hiển nhiên là đã được Hạ Chính Lãng tán thành, cứ nhìn vào nụ cười hiếm hoi của ông thì biết.
“Chú Hạ quá khen, chẳng qua Tân Phàm là bất đắc dĩ thôi ạ.”
Kiều Tân Phàm khiêm tốn đáp, anh cũng không có vẻ gì là bất ngờ, nhưng cũng
không khiến cho người khác cảm thấy anh quá thẳng thắn. Phía bên kia, Tạ Sáng lại lười biếng mở miệng nói:
“Tôi thấy chú Hạ đã xem anh là con rồi, còn không mau sửa lại xưng hô đi!”
Anh ta vừa dứt lời, Hạ Chính Lãng lại mỉm cười:
“Không vội, không vội, chờ hai đứa cử hành hôn lễ xong cũng không muộn!”
Mọi người trò chuyện vui vẻ, ngay cả Vãn Tình vốn rất ghét xã giao cũng
phải cảm thấy thú vị. Chỉ bằng việc nghe họ khen ngợi Kiều Tân Phàm cũng là một loại hưởng thụ, miệng cô bất giác tươi cười.
“Đã không còn sớm nữa, chủ nhân bữa tiệc sao còn chưa đến chứ?”
Vãn Tình và Kiều Tân Phàm cáo biệt Bí thư Tạ và cha cô để quay về chỗ ngồi. Cô xem giờ trên màn hình điện thoại, đến bây giờ mà nhân vật quan trọng còn chưa lên sân khấu, phái đoàn này cũng quá lớn đi chứ.
Ngay đúng lúc này, ở cửa lớn đã bắt đầu xôn xao, nghe tiếng vỗ tay cũng đủ nhận ra rằng khách quý đã đến.
Bữa tiệc này rõ ràng là càng giống như là một buổi chiêu đãi, khi ba người
dẫn đầu bước vào, mọi người luân phiên đứng dậy vỗ tay hoan nghênh, Vãn
Tình cũng thấy cha cô và Bí thư Tạ tươi cười bước đến.
Lại nhìn
đến người người đàn ông trung niên mái đầu hoa râm kia, tuy không cao
lớn, nhưng trên người khoác quân trang, hết sức uy nghiêm, ánh mắt ông
ta sáng ngời, theo thói quen nhìn toàn cảnh xung quanh, gật nhẹ đầu,
nhưng không hề mỉm cười, nhất thời khiến người khác cảm giác đầy áp lực. Người này không phải là ai khác, mà chính là người mà mọi người chờ đợi tối nay, Tịnh Đạo Hoành.
Bên cạnh Tịnh Đạo Hoành là một người
phụ nữ có vẻ gầy yếu, nhưng lại làm cho người ta cảm giác như một nữ
trung hào kiệt, rất mực minh mẫn, chính là phu nhân nhà họ Tịnh, bà Vinh Quyên.
Đồng hành cũng Tĩnh Đạo Hoành chính là bà Vinh Quyên tao
nhã, bộ âu phục khoác trên người bà ta càng tăng thêm vẻ ngoài hiên
ngang. Hai người họ đứng ở đó, giống hệt như một bức tranh tuyệt đẹp,
khiến cho ai nấy đều phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng người khiến cho các chàng trai càng thêm chú ý chính là cô gái trẻ đứng bên cạnh hai vị lớn tuổi trầm ổn kia.
Nếu nói hai người họ toát ra cảm giác từng trải, vững vàng cùng khí chất
tao nhã thì cô gái bên cạnh họ lại khiến mọi thứ xung quanh trở nên sinh động hơn.
Cô gái chỉ mặc một chiếc đầm ánh bạc đơn giản, không
hề khiến người ta cảm thấy lóa mắt, mái tóc dài vấn cao để lộ cần cổ
trắng ngần, cánh tay khoác lấy tay bà Vinh Quyên bên cạnh, đôi mắt xinh
đẹp khẽ lay động mà đã thu hút vô số ánh nhìn.
Cả người cô gái
như toát ra nét thông minh của Hoàng Dung, khí phách của Triệu Mẫn, thậm chí còn có cả sự yếu ớt của Hương Hương Công Chúa. Khí chất của cô gái
này cũng tạo cảm giác rất bắt mắt giống như Tạ Sáng, nhưng lại không làm cho người khác chán ghét.
Tiếng vỗ tay ngày càng lớn, ngay cả
Vãn Tình cũng cảm thấy say mê, chẳng trách được bữa tiệc long trọng như
vậy, ba người này quả thật không thể xem thường.
Vãn Tình vừa vỗ tay, vừa cười khẽ, nói nhỏ với Kiều Tân Phàm:
“Chẳng trách hình thức phô trương như vậy, thật sự là những nhân vật có máu mặt.”
Khi Vãn Tình nói như vậy, cô không nhìn Kiều Tân Phàm, mà vẫn vỗ tay, nhìn
theo ba người đang chậm rãi bước đến. Khi cô ý thức được việc Kiều Tân
Phàm không đáp lại thì mới hiếu kỳ quay đầu nhìn anh.
Vừa nhìn
thấy anh, Vãn Tình liền cảm giác lạnh toát, bởi vì người bên cạnh cô vốn luôn ung dung, bình tĩnh, giờ phút này anh chẳng những không vỗ tay,
càng không có sự bình tĩnh thường ngày, vẻ mặt anh lạnh như băng, như
thể bị người ta đánh mạnh vào tim, ánh mắt anh ánh lên ánh nhìn quỷ dị,
nhìn chằm chằm vào nhân vật trung tâm lúc này, Tịnh Ái.