“Đi thôi, đi xem thử thế nào gọi là khách quý!”
Vãn Tình nghe thấy giọng Kiều Tân Phàm thoáng trêu chọc, có vẻ như anh cũng không mặn mà với bữa tiệc này, nhưng sống ở đời ai cũng phải đuổi theo
những thứ có lợi cho mình. Kiều Tân Phàm sinh ra là con nhà giàu có, anh phải kế thừa sự nghiệp, cho nên anh phải có trách nhiệm.
“Nhất định phải đi sao?”
Vãn Tình để Kiều Tân Phàm tùy ý ôm trong lòng, cô dựa vào cơ thể cao lớn
của anh, đột nhiên cô cảm thấy mình lại cũng có thể nép vào người anh
giống như một chú chim nhỏ vậy. Cô có thể làm nũng, cãi nhau, cảm giác
này chẳng phải chính là hạnh phúc mà bất cứ người phụ nữ nào cũng đều
mong muốn sao?
“Hạ Vãn Tình, anh cũng muốn về sớm chứ!”
Giọng Kiều Tân Phàm thâm trầm vang lên, ánh mắt anh tỏa ra một cảm giác rất
nam tính, cùng với một chút bỡn cợt vô cùng thân mật, khiến Vãn Tình
không thể không hiểu ý anh, cô đỏ mặt, dùng khuỷu tay huých anh một cái, gắt giọng:
“Đi mau đi!”
Nói xong, cô vội vàng bước đi,
mặc kệ Kiều Tân Phàm đi theo phía sau. Lúc này hai người dường như thấu
hiểu lòng nhau, tình cảm tự do phát triển.
Vãn Tình dừng xe xong
thì Kiều Tân Phàm cũng đã dừng xe lại, cô thấy anh mỉm cười bước đi, cô
rất vui vẻ vươn tay ra để anh cầm lấy tay mình. Có nhiều thứ chính là
như vậy, anh nắm tay cô bước đi, xa rời khỏi những náo động ồn ào, để
rồi trở nên quấn quýt không rời.
“Em nhận ra đây là tòa nhà Vĩnh Chính, nhân vật lớn nào vậy? Rất phô trương nha.”
Vãn Tình quan sát tòa nhà Vĩnh Chính, từ cửa lớn, đến nền nhà đá hoa cương, đâu đâu cũng rất tráng lệ, cả những cây cột lớn cũng cho thấy nơi này
rất giống cung điện, bảo vệ đứng gác ở cửa cũng rất cao lớn, tuy rằng
trên tay không có cầm thanh giáo, nhưng biểu cảm và dáng vẻ của họ rất
uy nghiêm.
Nơi này ngoại trừ dùng để tổ chức yến tiệc lớn của các bộ ngành ra thì chỉ dùng một lần vào ngày Tết âm lịch, thỉnh thoảng khi phải tiếp đón khách nước ngoài cấp cao thì mới có thể tiếp đãi ở đây.
Có thể thấy rõ rằng buổi tiệc tối nay rất không tầm thường.
“Nghe nói là một vị Tổng tham mưu sắp từ chức, ông ta là một nhân vật rất đáng gờm.”
Kiều Tân Phàm chỉ giới thiệu qua loa, đối với vị khách quan trọng này, anh
cũng không có vẻ hứng thú lắm. Nhưng ông ta có thể khiến cho nhiều
thương gia vây quanh tiếp đón như vậy, nếu là người thông minh thì cũng
không thể xem thường hay giả vờ được.
Vãn Tình cũng hiểu rất rõ
điều này, bất giác hai người đã bước vào bên trong, ở giữa sảnh chính có bố trì vài cái bàn bày rượu nhẹ và thức ăn, buổi tiệc này thậm chí có
thể so với tiệc chính phủ.
Ở phía xa, Vãn Tình liền nhìn thấy những dáng người quen thuộc, cha và anh hai đều ở đây!
Bên cạnh họ còn có một người đàn ông trung niên mặt mày nhã nhặn. Nếu cô
đoán không lầm thì đây chính là cha của Tạ Sáng, Bí thư Tạ, còn bên cạnh ông ta chính là Tạ Sáng.
“Đây là ý gì chứ? Có vẻ như là một bữa tiệc chính thức, lại cũng giống như không chính thức?”
Vãn Tình thoáng nhíu mày, cô không khỏi nghi ngờ hỏi Kiều Tân Phàm, nhưng anh chỉ cười khổ nói:
“Nghe nói là Tham mưu trưởng phải nghỉ hưu, cho nên lập tức có người nhân dịp tổ chức bữa tiệc này.”
Vãn Tình cũng gật đầu, nhưng cô lại không khỏi nghi ngờ:
“Thật kỳ lạ, sao em lại không biết chuyện này, mà anh lại có vẻ tinh tường hơn em vậy!”
Đúng vậy, nếu nói đến chuyện thương trường, tin tức của Vãn Tình có thể ít
ỏi, nhưng đây là chuyện chính trị, sao cô lại có thể mờ mịt hơn anh chứ!
Kiều Tân Phàm nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của Vãn Tình, dường như anh đã quá
hiểu tính cách của cô, anh không khỏi nhéo mũi cô, rồi nói:
“Trưởng phòng Hạ của chúng ta một lòng chỉ làm nhân viên công vụ nên không để tâm đến chuyện khác a!”
Vãn Tình bị anh nói như vậy, cô lại đỏ mặt mỉm cười, nhưng vẫn không quên đi vấn đề mình cần hỏi:
“Anh mau nói đi, có phải là có chuyện gì mới phải tuyên bố hay không? Anh
nhìn xem, những người đến đây đều là thanh niên trẻ tuổi, là những nhân
vật đứng đầu trong giới kinh doanh, còn bên kia đều là những người em
quen mặt ~”
Vãn Tình nhìn xung quanh, những vị khách cũng không phải là đều tuấn tú, nhưng những người trẻ tuổi ở đây không hề ít.
“Nghe nói Tổng tham mưu có cháu gái, hôm nay cũng cùng đến đây, nói thẳng ra là muốn tìm chồng ở thành phố này.”
Vãn Tình hiểu ra, cô không khỏi cười nói:
“Chúng ta thật sự không nên đến đây, à không, anh thì lại càng không nên đến,
nhỡ mà cô gái kia xem trọng anh thì chẳng phải em sẽ khóc đến chết sao?”
Vãn Tình không khỏi nghĩ đến việc công chúa tuyển phò mã ngày xưa, cô không khỏi cười trêu chọc anh. May mắn đây là thời hiện đại, sẽ không có việc dùng quyền thế để ép buộc kia nữa. Bằng không thì với tư thái này của
Kiều Tân Phàm thì anh rất dễ gây chú ý.
“Vậy em phải trông chừng cho kỹ, đừng để anh chạy mất đấy!”
Kiều Tân Phàm cười đùa với Vãn Tình, anh cũng không hề có chút lo lắng nào,
Vãn Tình hiển nhiên cũng không sốt ruột, nói thật, nếu thật sự con gái
nhà Tham mưu trưởng tìm đối tượng thì hai người họ chẳng qua cũng chỉ là đến làm nền mà thôi.
“Anh dám chạy sao?”
Vãn Tình ngẩng
đầu, vẻ mặt cô thoáng nghiêm túc, ánh mắt cũng thấp thoáng ý cười, cô
nép trong lòng anh cười đùa hết sức an nhàn. Đêm nay, giờ phút này, cô
rất hạnh phúc, bởi vì cô ngày càng hiểu rõ ràng cô rất hạnh phúc khi
quen biết Kiều Tân Phàm, cô hiểu anh thật sự rất tốt cũng như sự quan
trọng của anh. Kiều Tân Phàm đáng giá để cô phó thác cả thể xác và tinh
thần mình.
“Vậy phải xem bản lĩnh của phu nhân có cao siêu hay không ~”
Kiều Tân Phàm vừa nói đùa, vẻ mặt anh ấm áp, lời anh nói lại có phần mờ ám, làm cho lòng Vãn Tình cũng nhiễu loạn theo.
“Lại chọc em, đi thôi!”
Nhưng đây là nơi đông người, Vãn Tình cũng không thể nào không biết xấu hổ mà nói đùa với anh, cô thúc giục Kiều Tân Phàm nhanh chóng đi vào chào hỏi cho xong.
“Hai người ngồi xuống chỗ của mình, gần ngay cạnh bàn
của chủ bữa tiệc, lại cách chỗ của cha và anh trai cô không xa, Vãn Tình liền cùng Kiều Tân Phàm đến chào hỏi.
“Cha, anh ~”
Vãn Tình vừa gọi một tiếng, Hạ Chính Lãng đã rất uy nghiêm dặn dò:
“Còn không mau chào hỏi chú Tạ?”
Vãn Tình lập tức kính trọng nói:
“Xin chào chú Tạ, cháu là Vãn Tình, trước đây còn được nghe chú giảng Binh pháp Tôn Tử đây mà.”
Tạ An Đống nghe xong, ông ta kinh ngạc đánh giá Vãn Tình, rồi vui vẻ nói:
“Thì ra là Tiểu Tình, chú Tạ đã lâu không gặp cháu rồi. Nhìn xem, cũng đã thành thiếu nữ rồi”