Tâm tình Vãn Tình vốn đang không vui cho lắm, nhưng khi cô pha trò chọc ghẹo để trừng phạt
Kiều Tân Phàm, anh lại không hề nhăn mặt mà ăn hết miếng thịt kho, lòng
cô đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại thêm bà Kiều tỏ ra hiếu kỳ khiến cho chị Dương đứng bên cạnh bật cười.
“Bà chủ, bà thật sự ngạc
nhiên sao ạ? Cậu chủ và cô chủ tình cảm tốt nhu vậy, hôn cũng đã hôn
rồi, ngay cả chắt cũng sắp sinh cho bà rồi, cậu chủ còn không dám ăn thứ mà cô chủ gắp cho sao ạ?”
Lời chị Dương nói đầy ý tán thưởng,
Vãn Tình nghe xong, mặt cô ửng đỏ, sao lại chỉ mới làm chuyện xấu một
lần mà người ta biết hết vậy chứ, thật sự nghi ngờ không biết có phải là Kiều Tân Phàm đã đi quảng cáo chuyện tối hôm qua họ thân mật hay không
nữa.
Bà Kiều lập tức ngượng ngùng nói:
“Đúng thế, bình
thường bà nội gắp đồ ăn cho, Tân Phàm nó cũng không liếc mắt lấy một
cái, bây giờ đã có vợ rồi thật sự rất khác, bà nội đây đều là người
ngoài rồi!”
Bà Kiều vừa nói như vậy, tâm tình của Vãn Tình đã
hoàn toàn nhẹ nhõm. Sự thân mật của cô và Kiều Tân Phàm không cần người
khác nói, chính cô cũng hiểu được, cảm giác hòa hợp này hết sức tự
nhiên, sự che chở dịu dàng của anh dường như chính là dành riêng cho cô.
Tất cả những thứ mà anh làm không phải vì người phụ nữ khác, cô phải tin tưởng điều này mới đúng.
“Bà nội sao lại là người ngoài chứ ạ. Trong lòng Tân Phàm, bà nội vĩnh viễn là người thân thiết nhất.”
Lời này của Kiều Tân Phàm rất có sức lấy lòng, quả nhiên bà Kiều vừa thoáng mất mát thì lập tức trở nên vui vẻ, bà nhướng mày, uy nghiêm nói:
“Bà nội không phải là người ngoài, vậy thì cháu cũng ăn bánh hoa sen mà bà nội làm đi.”
Chiếc bánh được bà Kiều tỉ mỉ xếp thành hình hoa sen đã bị bà cắn dở, chỉ
thấy ánh mắt bà hết sức nghiêm túc, như đang muốn kiểm tra điều gì. Vãn
Tình nghĩ rằng Kiều Tân Phàm sẽ ăn.
Nhưng lại thấy anh khẽ nhíu mày, thoáng bất đắc dĩ nói:
“Bà nội, sao lại làm khó cháu vậy ạ!”
Lời này chính là không muốn nghe theo lời bà, rõ ràng bệnh ưa sạch của anh thuyên giảm cũng là do đúng người mà thôi.
Đúng vậy, đã hôn rồi, vậy thì ăn chút nước miếng của cô thì có tính là gì,
chuyện thân mật nhất họ cũng đã làm, hai người đã như hòa làm một, thì
sao còn không thoải mái với cô chứ.
“Cháu xem, đây là phân biệt đối xử.”
Tuy rằng bà Kiều tỏ ra giận dỗi, nhưng bà không hề có ý tức giận, chị Dương đứng bên cạnh cũng mỉm cười.
“Bà chủ, sao bà lại chấp nhặt với con cháu chứ ạ, người ta như hai mà một, là người muốn bên nhau đến già cơ mà.”
Bà Kiều nghe xong cũng mỉm cười, sau đó bà quay đầu, lơ đãng nói với Lai Tuyết:
“Một người đàn ông có thể thay đổi thói quen vì cháu mới là người thật lòng
yêu cháu. Đời người phụ nữ, gả cho đúg người mới là quan trọng nhất, cho nên phải mở to mắt mà nhìn cho kỹ.”
Lai Tuyết bị bà Kiều nói như vậy, cô ta như thể bị giẫm phải đuôi, lập tức phản bác:
“Bà nội, nam tử hán đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Bình thường chỉ
biết tỏ ra mờ ám cho người ta xem cũng không chứng minh được điều gì.
Lựa chọn có nguyên tắc mới là quan trọng.”
Lời Lai Tuyết nói cũng không phải là không có lý, mặc dù cô ta đang ám chỉ Kiều Tân Phàm,
nhưng không ai có thể phản bác được. Nhưng Lai Tuyết lại bổ sung một
câu:
“Ân ái không nhất thiết phải thể hiện ra ngoài, người đàn ông ân cần chăm sóc đầy đủ vợ mình mới là loại dối trá.”
Kiều Tân Phàm nghiêm mặt, ánh mắt anh sắc lạnh, khuôn mặt vốn luôn nhã nhặn
thì giờ dây trở nên rất nghiêm khắc. Lai Phượng Nghi thấy thế, bà ho
khan hai tiếng. Nhưng Lai Tuyết lại không ý thức được điều đó mà trực
tiếp nhìn thẳng anh.
Vãn Tình cảm giác được Kiều Tân Phàm lúc này đang thật sự tức giận, không rõ là vì bị Lai Tuyết vu oan mà tức giận
hay là anh tức giận vì lời Lai Tuyết nói, nhưng biểu hiện của anh lại
khiến cho người khác cảm thấy bất an, khó hiểu.
Đúng vậy, sự ngọt ngào và dịu dàng của Kiều Tân Phàm là thật, chỉ là như thế này quá ngọt ngào, khiến Vãn Tình không dám nghĩ đến bản thân có thể dễ dàng nắm
được trong tay hay không.
Bàn tay to của anh bắt lấy tay cô, Vãn Tình để yên cho anh nắm, cô chuẩn bị đứng dậy bước đi.
Nhưng Vãn Tình cũng không lập tức bỏ đi, mà quay sang nhìn Lai Tuyết, cô thản nhiên cười nói:
“Một người đàn ông có thật lòng với mình hay không, thật ra người phụ nữ
thông minh nào cũng có thể cảm giác được, cô nói xem có đúng không?”
Nói xong, cô không để ý đến dáng vẻ của Lai Tuyết khi bị cô chặn lời, cô dựa vào vòng tay Kiều Tân Phàm, kiêu hãnh nói:
“Ông xã, đi mà không chào bà nội một tiếng sao?”
Dáng vẻ của Vãn Tình lúc này có chút ngây thơ, khi Kiều Tân Phàm xoay lại,
nửa người của cô đều nằm gọn trong vòng tay anh, tư thế của hai người
hết sức thân mật, làm cho anh thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt cô,
trán cô, mắt cô, sự xinh đẹp, ngọt ngào của cô.
“Bà xã nói có lý!”
Khuôn mặt vừa rất nghiêm khắc của anh, đôi mắt anh đều tập trung trên mặt cô, thật lâu không thể rời đi, anh quấn quýt si mê chăm chú nhìn như thể
không để ý đến sự tồn tại của mọi người, anh lại nhéo nhẹ mũi cô.
“Được rồi, được rồi. Nên đi làm đi, đừng làm bà nội buồn nôn, cơm trên bàn còn nhiều đồ ăn lắm, không tốt cho tiêu hóa.”
Bà Kiều đứng dậy, bà cũng hơi tức giận bỏ đi. Vãn Tình không khỏi nhìn về
phía Lai Tuyết, vẻ mặt cô ta kiêu ngạo càng làm cho cô không muốn bại
trước người phụ nữ đầy tâm kế như cô ta.
Hai người quay người bỏ
đi, đến khi về phòng, Vãn Tình mới phát hiện Kiều Tân Phàm cúi đầu nhìn
cô, ánh mắt anh thoáng nghiêm khắc.
“Hạ Vãn Tình, anh không có làm gì trái với lòng, cho nên không cần giả vờ.”
Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, môi anh hơi mím như thể đang muốn khiếu nại một vấn đề nghiêm trọng. Vãn Tình cười nhạt, đôi môi đỏ mọng diễm lệ,
cô tỏ ra tin tưởng nói:
“Kiều Tân Phàm, em biết mà, em sẽ làm tốt, em tin anh!”
Vẻ mặt của Kiều Tân Phàm cũng bớt lo lắng vì cô tươi cười. Vãn Tình dán môi vào tai anh, nói:
“Bởi vì trong lòng em, Kiều Tân Phàm càng lúc càng quan trọng, càng ngày càng có trọng lượng, khiến em không muốn buông anh ra.”
Lời này là cô nói cho Kiều Tân Phàm nghe, cũng chính là đang tự nói với chính Hạ Vãn Tình, cô không được bỏ cuộc.