Đôi mắt Vãn Tình long lanh khiến Kiều Tân Phàm nhìn chăm chú thật lâu, cuối cùng anh không nói gì cả, chỉ hôn nhẹ lên môi cô, rồi thốt ra hai chữ:
“Cảm ơn!”
Vị ngọt trên môi cảm giác vô cùng thân thiết, Kiều Tân Phàm là chồng của
Hạ Vãn Tình cô, vậy thì sao lại có thể vì chữ yêu kia mà để cho người
phụ nữ khác cướp đi mọi sự dịu dàng của anh.
Về cô gái kia, Vãn
Tình cũng cẩn thận không hỏi chữ nào, không phải anh đã nói rằng vĩnh
viễn sẽ không quay lại sao? Chẳng phải cô ấy đã chết rồi ư?
Trên
đường đi, Kiều Tân Phàm không ngừng nhìn về phía cô, nhưng dường như anh ý thức được cô cũng không có ý định truy hỏi, anh chỉ đơn giản là im
lặng, không nói gì cả. Lúc này hai người như có một sự ăn ý, lại như bị
ngăn cách, đó là cô để cho anh không gian tự do, nhưng dường như anh
không quá cảm kích.
Khi đến văn phòng cách đó không xa, cô vừa
chuẩn bị xuống xe thì Kiều Tân Phàm bắt lấy cánh tay cô, trong mắt anh
tràn đầy ý cười thản nhiên, lại như thoáng cô đơn, bất mãn.
“Hạ Vãn Tình, em không hiếu kỳ về quá khứ của anh sao?”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt thành khẩn, thẳng thắn của anh, cô chân thành nói:
“Em sợ em biết rồi thì bản thân sẽ ghen, sẽ không vui. Cho nên, em tình
nguyện tin tưởng rằng anh đối với em là tốt nhất. Kiều Tân Phàm, chẳng
lẽ những điều anh cho em không phải là tốt nhất sao?”
Giọng Vãn
Tình thì thào rất dịu dàng, lại giống như ngây thơ, trong mắt cô không
hề che giấu tâm tư của mình, ngược lại càng khiến Kiều Tân Phàm đau
lòng:
“Hạ Vãn Tình, anh thật sự càng lúc càng không có cách nào với em!”
Kiều Tân Phàm dịu dàng giúp cô vén tóc ra sau tai, sự thân mật này, sao có thể là giả.
“Nếu không còn cách nào thì anh hãy yêu thương em thật nhiều đi ~”
Cô thản nhiên cười, khẽ hôn anh, sau đó xoay người ra khỏi xe không hề lưu luyến, cô nhẹ nhàng bước về phía văn phòng. Vãn Tình vẫn cảm giác được
ánh mắt chăm chú của anh, có lẽ không phải là tình yêu say đắm, rung
động lòng người, nhưng tuyệt đối là dịu dàng, ấm áp.
Kiều Tân
Phàm, em phải tin tưởng anh thì mới có thể làm cho bản thân kiên cường.
Cho nên, cô không muốn nghe về chuyện ngày xưa của anh. Nếu cô ấy cũng
đủ tốt với anh, nếu anh vô cùng yêu cô ấy, vậy thì cô phải làm sao mới
có thể kiên trì đây.
Còn Kiều Tân Phàm cho đến bây giờ, anh cũng
không có ý định quan tâm đến Tịnh Ái, anh vẫn thật sự có thể bình tĩnh
thế sao. Về phần cô Tịnh Ái kia, dường như cô ấy cũng có vẻ như không
quen biết anh, là bởi vì cô ấy đã quên anh sao? Không thể nào, lời Lai
Tuyết vừa nói khiến Vãn Tình hiểu rõ, Tịnh Ái không chỉ không quên, mà
còn muốn tìm lại cho bằng được.
Đối mặt với sự quyết tâm của Tịnh Ái, Kiều Tân Phàm nên làm như thế nào, còn cô phải làm sao đây?
Chờ Tịnh Ái ra tay sao?
Vãn Tình dường như đột nhiên hiểu được sự trầm mặc của Kiều Tân Phàm, đối
mặt với người con gái mình từng yêu, anh như thế một phần là vì người vợ là cô đây, một lý do quan trọng khác nữa là vì Tịnh Ái mà anh yêu
thương chết đi sống lại, sao anh có thể làm như không nghe không thấy
đây?
Vãn Tình tự khiến mình trở nên bận rộn để không suy nghĩ
nhiều về chuyện Tịnh Ái và Kiều Tân Phàm, hơn nữa khi cô chuyên tâm xử
lý công việc thì không có thời gian để nghe những người trong văn phòng
buôn chuyện.
“Tịnh Ái là con gái của Tham mưu trưởng Tịnh Đạo
Hoành, đích thị là viên ngọc quý, ông ấy nói là cáo lão về quê, thực ra
là để tìm kiếm người yêu mất tích nửa năm của con gái, nghe đồn là một
công tử ở thành phố này đấy ~”
Vốn tin tức này có tra cũng tra
không ra, nhưng những người trong cái vòng luẩn quẩn này không biết là
ai đã nghe được tin tức, cho nên dần bị truyền bá, đến lúc này thì trở
thành câu chuyện để các đồng nghiệp nhiều chuyện.
“Nghe nói Tịnh
Ái ngủ lại khách sạn, toàn bộ hành trình đều do con trai của Bí thư Tạ
bầu bạn, chẳng lẽ không phải anh ta? Anh ta phong lưu như thế, ngoài anh ta thì còn là ai được?”
“Sao có thể là Tạ soái ca chứ, Tịnh Ái
người ta đã nói là quen nhau khi du học ở Mỹ, bị con sông Amazon chảy
xiết chia lìa mà. Tạ soái ca rõ ràng là học ở đại học Thanh Hoa.”
“Ai, càng nói càng loạn rồi, cô Tịnh Ái chỉ nói là người đàn ông kia nghĩ
rằng cô ấy đã chết, cho nên về nước, mà không biết rằng cô ấy còn sống
sờ sờ.”
Vãn Tình bỗng nhiên mở cửa buồng vệ sinh, mặt cô thoáng
nghiêm túc khiến các nữ đồng nghiệp đang nói chuyện hoảng sợ, họ lập tức biết khôn mà mở miệng chào.
“Trưởng phòng Hạ ~”
Đối diện
với dáng vẻ tươi cười của đồng nghiệp, Vãn Tình cũng lịch sự mỉm cười
đáp trả, sau đó cô thản nhiên bỏ đi, sau lưng lại nghe thấy có người
không nhịn được nói một câu:
“Làm tôi sợ hết hồn, vừa rồi hình như sắc mặt Trưởng phòng Hạ không được tốt lắm thì phải.”
Vãn Tình không khỏi ngẩn ra, sắc mặt của cô không tốt sao? Chỉ là câu
chuyện truyền miệng mà thôi, rốt cuộc giữa Tịnh Ái và Kiều Tân Phàm có
chuyện gì thì chỉ có chính họ mới biết.
So với các đồng nghiệp
nhiều chuyện thì Lai Tuyết rõ ràng biết nhiều hơn, mà sở dĩ những tin
tức này có thể bị truyền ra rất nhanh như vậy cũng không phải là ngẫu
nhiên. Tịnh Ái, cô sử dụng chiêu này sao chứ?
Lòng Vãn Tình hơi buồn bực thì lại nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cô cầm lên thì thấy đó là Kiều Tân Phàm.
“Tân Phàm?”
Giọng Vãn Tình tỏ ra tự nhiên, cô không muốn để cho anh biết tâm sự của mình.
“Bà xã, là thế này, chiều nay anh phải tham dự lễ động thổ hạng mục khu
nghỉ dưỡng, buổi tối lại có xã giao, cho nên không thể đến đón em được.”
Giọng Kiều Tân Phàm có phần áy náy khiến Vãn Tình nghe xong, không khỏi cười nói:
“Không sao, tan ca em đón xe về là được rồi.”
Bên kia đầu dây lại truyền đến giọng du dương, dịu dàng của Kiều Tân Phàm:
“Ừm, vậy thì tốt, gặp em ở nhà!”
Vãn Tình vui vẻ gác máy, dường như mọi sự phiền não đều được người này rửa
sạch hết. Về Tịnh Ái, cô vẫn luôn không hỏi, mà anh cũng không chủ động
nói ra, cô ta cũng không tìm đến cửa, vậy cô nên làm gì đây? Yên lặng mà nhìn thôi sao?
Hạ Vãn Tình, cô phải bình tĩnh.
Vãn Tình
làm cho bản thân tỉnh táo lại, cô đang chuẩn bị tiếp tục làm việc thì
điện thoại lại vang lên, một dãy số quen thuộc, cô đã đoán được là ai,
cô do dự một chút rồi mới bắt máy.
“A lô, em gái! Em vẫn ổn chứ?”
Lời này Tạ Sáng hỏi có hơi quái dị, nhưng cũng là có ẩn ý, dường như quan tâm mà không nói ra.
“Anh Tạ, có chuyện gì cứ nói.”
Vãn Tình cũng không khách sáo, như thể cô thấy Tạ Sáng như vậy là bình
thường. Có lẽ sự ngây thơ hồn nhiên khi còn bé thật sự có thể xóa đi
ngăn cách của thời gian.