Người tài xế khi đó đã đánh xe đến, tay Thính Phong vừa chạm vào cửa xe thì thấy Lãnh Hoan từ phía sau đã ngăn anh lại.
“Em mệt rồi, ăn ở gần đây thôi, sau đó tìm một chỗ nào đó để nghỉ được có không?”, cô khẩn thiết, không được tự nhiên lắm.
Có dũng khí để đuổi theo tới tận đây, nhưng chuyện tay ba lại là một chuyện khác.
Anh nhìn khuôn mặt xanh xao đang có vẻ buồn ngủ của cô, rụt ngay tay lại,
sau đó dặn dò người lái xe bằng một giọng đều đều: “Anh về trước đi,
không cần đi theo chúng tôi nữa”.
Anh nói tiếng Đức rất chuẩn, giọng nói trong sáng kết hợp với thứ ngôn ngữ cứng nhắc đó khiến chất đàn ông càng rõ nét hơn.
Chiếc xe chạy sạt qua người họ rồi dần dần mất hút.
Quả thực đã rất mệt, cô khoác tay anh rồi dựa hẳn vào người anh, mắt nhắm nghiền, để mặc anh đưa cô đến bắt cứ nơi nào.
“Ở đây bố nuôi anh cũng có bất động sản”, giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi vang lên trên đầu cô, “Nhược Y muốn đến đây chơi cho đỡ buồn”.
Anh thậm chí còn giải thích với cô nguyên nhân của chuyến đi Thụy Sỹ này.
Lãnh Hoan vẫn không mở mắt ra, song trong lòng bỗng nhiên gợn lên niềm vui sướng, cứ từng đợt từng đợt trào lên không dứt.
Không thấy cô nói gì, anh không thể không cúi đầu xuống, khi thấy mắt cô nhắm nghiền tựa vào mình giống hệt một chú mèo lười nhác, bên miệng liền hé
ra một nụ cười.
Anh thở dài: “Em có vẻ yên tâm quá nhỉ”.
Cô cũng cười, mở mắt ra nhìn anh, trong mắt là những tia sáng long lanh,
giọng nói trong trẻo: “Được khoác tay anh, dù nhắm mắt em cũng không bị
lạc đường”.
Vẻ tin tưởng hoàn toàn phô bày trên khuôn mặt cô khiến trái tim anh chấn động, đột nhiên không biết phải nói gì.
“Đến bên kia đi”, cô chỉ tay vào khách sạn nhỏ mình vào ban này, “Ông chủ ở đó rất dễ thương”.
Thính Phong nhìn tòa nhà bằng gỗ xinh xắn đó, đại thể là một phương thức kinh doanh kiểu B&B(1), tuy không lớn nhưng vô cùng tinh tế, thế nên anh cũng gật đầu chấp thuận.
(1). Best Buy
“Chocolate Fondue”, ngồi xuống bên bàn ăn, Lãnh Hoan mỉm cười với chủ quán bằng bộ dạng háo hức chờ đợi.
“Không được”, Thính Phong ngay lập tức phản đối.
“Vì sao không được?”, cô lầm bầm kháng nghị.
“Bụng đói lâu như vậy rồi, lại chỉ ăn có chocolate với trái cây, dạ dày của em làm bằng sắt à?”.
“Thính Phong…”, cô cố tình kéo dài giọng cho thật mềm mại, song anh đã trừng mắt lên.
Giằng co mất mấy phút, anh thấy cô vẫn làm ra vẻ đáng thương chuẩn bị rơi nước mắt, nên mặt lạnh mày chau, đành phải gật đầu.
Ngay lập tức Lãnh Hoan chuyển sang biểu cảm vui mừng hớn hở, đôi mắt sáng
long lanh nhìn sang phía chủ quán với vẻ vừa chiến thắng.
Ông chủ không kìm nổi cũng bật cười, quay sang hỏi Thính Phong: “Hai người mới cưới à?”.
Anh gật đầu.
Ông chủ lại nói: “Vợ của anh thật đáng yêu”.
“Cảm ơn”, anh cười, nhìn sang cô khi đó hai má đã đỏ ửng lên vì vui sướng.
“Hai người xì xà xì xồ nói chuyện gì thế?”, Lãnh Hoan chau mày, nhìn anh đầy nghi hoặc.
Anh nhìn cô bình thản, coi như không có gì.
“Nói cho em biết đi”, cô vươn tay qua bàn nắm lấy tay anh lắc lắc, “Chút
tiếng Đức ít ỏi em học hồi đại học bây giờ đã quên gần hết rồi”.
“Vậy em còn nhớ được cái gì?”, anh cười chế nhạo, môi khẽ cong lên.
“Chào buổi sáng này, chúc ngủ ngon này, cảm ơn, xin lỗi này…”, cô cố gắng nhớ lại, miệng liến thoắng nói loạn cả lên, rồi đột nhiên cô im lặng, nhìn
thẳng vào mắt anh với vẻ dịu dàng như nước.
“Ich liebe dich”(2), cô nói, âm thanh khẽ khàng bay lượn trên không trung rồi rơi thẳng vào trái tim anh.
(2). Em yêu anh.
Anh nhìn cô, thoáng trầm sắc mặt.
“Phát âm không chuẩn”, anh đáp lời.
“Vậy thì phải nói thế nào?”, cô bối rối, ngực hơi nghẹn lại vì căng thẳng.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt màu nâu sậm, ánh mắt sâu hút không sao
thăm dò được đó bỗng trở nên đốt thiêu bỏng cháy, khóa chặt lấy cô.
Hơi thở cũng vì thế mà trở nên gấp gáp, cô cắn môi, bắt mình phải nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
“Ich liebe dich”, anh nhẹ nhàng cất tiếng, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt đủ để đánh bại mọi thứ trên đời.
“Anh yêu em”.
Mỗi khi một người nói ra câu này, đều có vẻ hư hư thực thực.
Mà người nói với người nghe lại đều có trạng thái của riêng mình.
Rõ ràng ngôn ngữ vẫn luôn mập mờ khó hiểu, nhưng lúc nào cũng được người
ta coi là vô cùng quan trọng, giống như một sự đảm bảo chắc chắn không
thể nào lay chuyển. Cho dù là kết cục không được như tâm nguyện, nhưng
vẫn có thể giúp người ta có được một giấc mộng đẹp và yên lành hơn bao
giờ hết.
Ví dụ như cô lúc này đây, chỉ vì một câu nói vô tình của anh, mà có thể đắm chìm trong giấc mộng anh mang tới, lưu luyến không
nỡ rời, hoàn toàn quên mất nội dung câu chuyện mình đang nói.
Kỳ thực, chẳng qua là tự cô đã cố tình hiểu sai nguyên nhân anh nói câu đó mà thôi.
Trong lúc cô còn đang ngơ ngẩn, nồi lẩu chocolate đã được đưa tới, chất lỏng
đặc sánh tan chảy như lụa mềm trong chiếc nồi trông hấp dẫn vô cùng.
Anh xiên một quả dâu tây rồi xoay một vòng trong nồi chocolate, sau đó đưa lên trước mặt cô.
“Cảm ơn”, cô vui vẻ đón lấy.
“Thứ đồ ngọt như vậy thì có gì ngon lành chứ”, anh tò mò nhìn vẻ hưởng thụ của cô.
“Anh không hiểu đâu”, cô cắn một miếng dâu, “Bây giờ chocolate vẫn còn đang
lỏng, đợi lát nữa lớp vỏ bên ngoài đông kết lại sẽ giống hệt những viên
kẹo hồ lô, ăn ngon cực kỳ”.
“Kẹo hồ lô?”, sắc mặt anh có chút thay đổi, khẽ cau mày, “Rốt cuộc đó là thứ gì?”.
Còn nhớ khi Hoan Vũ đi Trung Quốc về cũng từng nói với anh về thứ kẹo này, có vẻ như con bé rất thích ăn thứ đó.
“Kẹo hồ lô à, đó là…”, cô thở dài, “Thôi đi, có nói thì anh cũng không thể ăn được”.
Trong cuộc đời mình, kẹo hồ lô ngon nhất mà cô từng được ăn chính là những xiên kẹo do tự tay bố làm.
Hồi còn nhỏ, những lần cô bị ốm hoặc có chuyện không vui, bố đều làm cho cô một xiên kẹo hồ lô rồi giơ ra trước mắt cô lắc lắc để dụ.
Đột
nhiên cô cũng nhớ lại người con gái xinh đẹp đó từng nói với mình: “Tiểu Hoan, tình cảm cũng giống như xiên kẹo hồ lô trong tay tôi đây, ngoài
ông ấy ra, không ai có thể làm được hương vị ngon đến thế. Vậy nên dù có được ăn những thứ ngon lành hơn, cũng sẽ chẳng là gì”.