Con tàu xuyên qua
núi cao rừng rậm, chạy như bay trên tuyết, phía đằng xa là bầu trời xanh ngắt trong buổi bình minh, tuyết rơi dày làm ngọn núi Phú Sĩ đằng xa
cũng trở nên mờ ảo.
Lãnh Hoan cố căng đôi mát cay xè ra nhìn quang cảnh thần tiên phía trước, cảm giác cực kỳ không chân thực.
Cô đang ở đâu? Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
Cô chưa từng nghĩ một cách nghiêm túc rằng, đuổi theo suốt một chặng đường dài không hề biết mệt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì, và có đáng hay
không.
Chỉ khi trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị ấy, khóe môi cô mới bắt giác nở một nụ cười.
Ngốc cũng được, ngây ngô cũng được, những chuyện đáng để điên khùng trong
đời người thực ra rất ít. Những người khác có thể ngồi nhớ tiếc những sự điên cuồng thời tuổi trẻ của mình khi đã về già, còn cô thậm chí không
có cả cơ hội để nhớ về những ký ức xưa cũ kia mà.
Thế nên chuyện
của ngày hôm nay phải sống hết mình ngày hôm nay. Thế nên hãy cứ cười
một cách thỏa mãn, và hãy cứ khóc thật to nếu muốn.
Nhưng quả thực lúc này cô đã thấy hơi mệt mỏi.
Trò chơi trái tim có bảo là không đuổi hình bắt bóng này đã khiến cô mệt
mỏi quá rồi, đã không còn sức lực nữa, thì cứ để tùy nó đến đâu thì đến.
Cô đột nhiên nhớ mang máng những ca từ trong một bài hát cũ của Trần Thục
Hoa: “Nếu em đã cam tâm tình nguyện thì đừng đòi hỏi gì nhiều nữa, sự
thiệt thòi khó tránh khỏi, dù gì cũng đừng chần chừ mãi không thôi. Nhớ
anh ấy, nhớ anh ấy thì hãy đi đi, đã là duyên thì không ai có thể thay
đổi được”.(1)
(1). Một đoạn trong bài hát Đời đời kiếp kiếp của Trần Thục Hoa.
Bất luận là may hay rủi, thì cũng đều là duyên.
Đã gặp nhau rồi, thì bất kể kết quả thế nào, cũng vẫn còn hơn chưa hề gặp gỡ.
---³---
Con phố trong buổi sớm tinh mơ đã có xe cộ chầm chậm qua lại, đèn đường còn chưa tắt, những bông hoa tuyết lặng lẽ bay lả tả dưới ánh đèn mờ mờ.
Đứng trước một toà biệt thự nhỏ được thiết kế cực kỳ đẹp mắt, Lãnh Hoan có
cảm giác như mình vừa rơi vào trong thế giới thần thoại.
Cửa trước vẫn chưa mở, chỉ có ánh đèn hắt ra từ cánh cửa đang mở của một khách sạn nhỏ bên hông.
Lãnh Hoan bước vào trong khách sạn nhỏ, người đàn ông đeo cặp kính đứng sau
quầy bar đang pha cà phê, nhìn thấy cô bèn nở nụ cười thân thiện: “Guten Morgan!”(2).
(2). Guten Morgan: Tiếng Đức, có nghĩa là “Chào buổi sáng!”.
“Guten Morgan!”, Lãnh Hoan mỉm cười, chỉ vào chiếc điện thoại công cộng.
Điện thoại chỉ đổ chuông một hồi đã có người nhấc máy, giọng nói bên kia nghe sốt ruột và kìm nén: “Em đang ở đâu?”.
Lãnh Hoan sững người.
“Nói đi!”, giọng nói đó đã trở thành một tiếng gầm khe khẽ, kèm theo sự nóng nảy và giận dữ.
Thái độ của anh khiến cô không thể chịu đựng nổi, cho tới khi anh nhắc lại
thêm một lần nữa, cô mới trả lời: “Hoehe Matte, đường Hoheweg,
Interlaken”.
“Ở đó đợi anh”, Thính Phong lập tức ra lệnh, “Không được đi đâu nữa”.
Rõ ràng giọng nói của anh đầy nghiêm khắc, nhưng khi bay đến bay tai, nó lại khiến cô thấy vô cùng an tâm.
“Danke!”(3), cô vừa cười vừa trả tiền, ra khỏi quán rồi chậm rãi đi về phía quảng trường.
(3). Danke: Tiếng Đức, có nghĩa là “Cảm ơn!”.
Quảng trường rất rộng, phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một bóng người nhỏ
xíu, bước loạng choạng chân thấp chân cao. Ánh đèn đường êm dịu chiếu
xuống làm cho cái bóng ấy cũng lắc lư lay động.
Sau khi dặn dò tài xế, Thính Phong xuống xe một mình đi bộ đến chỗ cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ
mệt mỏi sau những ngày đi đường, song đôi mắt vẫn sáng đến lạ thường.
Anh chậm rãi bước về phía cô, sau lưng là màn tuyết trắng xóa và ngọn núi
Jungfrau sừng sững, khiến thân hình anh trông thật cao nhưng hơi gầy
guộc.
“Hi hi”, cô mỉm cười, dù hơi lo lắng nhưng trong giọng nói là một sự phấn khích không che giấu nổi.
Ánh sáng xanh nhạt của nền trời buổi sớm bao trùm trên cơ thể cô, đứng cách nhau một bức màn trong suốt được tạo nên bởi vô số những bông hoa tuyết mỏng và nhẹ đang bay, trông cô giống hệt một con búp bê sứ mỏng manh,
bên ngoài thì trông cứng rắn, nhưng lại dễ vỡ vô cùng, dường như chỉ cần chạm khẽ vào cũng phải hết sức cẩn thận.
Dù rất muốn cau mày lại dạy cho cô một trận, song không hiểu vì sao, trái tim anh bỗng giống
hệt như pho mát đang chảy, cứ mềm nhũn ra từng chút một, nhẹ nhàng và
tinh tế, còn mang theo cả vị ngọt dìu dịu đầu môi.
“Anh không
lạnh à?”, cô tiến đến gần anh, tấm màn ngăn cách mỏng manh đó dễ dàng bị đập tan thoắt cái đã mất hút trong không khí.
Cô khẽ khàng nắm lấy tay anh, trời lạnh như vậy, anh chỉ mặc có mỗi một chiếc áo sơ mi màu đen, cứ đứng yên trong tuyết.
Những ngón tay thon dài lạnh đến ghê người, nhưng vòm ngực rộng rãi của anh vẫn cứ phập phồng không thôi.
Cái nhìn trầm mặc của anh khiến cô cảm thấy có chút bất an, đột nhiên không dám đối mặt với ánh mắt sâu hút đó, cô cúi đầu vùi mặt mình vào ngực
anh.
“Tim của anh đang đập nhanh quá”, bàn tay áp lên vòm ngực nóng ấm của anh qua làn vải mỏng, cô thì thầm một câu, hơi bối rối.
Anh đang làm sao vậy? Anh vốn là một người biết khắc chế bản thân, sẽ không dễ dàng có bất cứ biểu hiện xúc động nào.
“Sao lại đến đây?”, mãi lâu sau, anh mới cất tiếng hỏi, giọng hơi khàn đi.
Trong suốt mấy tiếng đồng hồ vừa qua, anh đã cố gắng làm cho mình bình tĩnh
trở lại không biết bao nhiêu lần, song đến tận khi ấy vẫn chưa đạt kết
quả.
Khi nhận được cú điện thoại đó, dù đầu dây bên kia không trả lời, song qua tiếng thở nặng nề bị nén lại, anh vẫn có thể cảm gác rất
rõ rằng cô đang cầm máy. Khoảnh khắc ấy, bao nhiêu cảm xúc ngạc nhiên,
vui mừng, sung sướng, phẫn nộ, đau đớn… đột ngột trào dâng, đánh mạnh
vào từng sợi dây thần kinh trên cơ thể anh.
Anh gọi cô, nhưng cô
không trả lời, sau đó là tiếng ống nghe rơi xuống đất, còn có tiếng va
chạm của một vật gì đó không rõ. Khi ấy, một nỗi lo sợ từ trước đến nay
chưa từng thấy bỗng nhiên ập xuống dữ dội, nặng nề bóp nghẹt trái tim
anh.
Anh hỏi lễ tân, biết đó là cuộc điện thoại gọi trong nội địa Thụy Sỹ, lập tức tra lại nhật ký quẹt thẻ với đầy hi vọng, cuối cùng
biết cô đã ở khách sạn President Wilson, vội vàng sai người đến ngay nơi đó, nhưng chỉ nhận được thông tin cô đã trả phòng.
Khoảng thời
gian tiếp sau đó, mỗi giây mỗi phút anh đều muốn lao ra khỏi phòng để đi tìm cô, song lý trí lại mách bảo anh rằng, để không bị lỡ cơ hội tìm
thấy cô thì cách tốt nhất là ngồi yên bên điện thoại chờ đợi.
Anh đã từng mắng cô vì tính tùy tiện và bướng bỉnh, nhưng không thể ngờ
được rằng cô dám đến tận đây. Bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng dần lên,
song anh vẫn cứ lo lắng, bất an, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng rối
bời đến vậy, ngay cả Nhược Y đang nằm nghỉ ở trong phòng sát vách cũng
không thể nào ngủ yên được vì anh.
Chỉ vài giờ đồng hồ ngắn ngủi
nhưng lại dài dằng dặc như cả một đời người. Ký ức giống hệt như những
thước phim mang phong cách montage cứ lật giở trong đầu anh, nụ cười tỏa sáng khi cô nhìn anh, vẻ dịu dàng lúc cô khe khẽ cúi đầu, đôi má ửng
hồng khi hai người quấn quýt bên nhau, bộ dang kiêu ngạo khi cô giận dữ.
Sợ rằng cô sẽ chọn cách bỏ đi, lo lắng sẽ có chuyện gì không hay xảy đến
với cô, hối hận vì mình đã dùng sợi dây chuyền đó để mỉa mai cô… Khi tâm trạng bình thản mà anh cố giữ đã gần như sụp đổ, anh bỗng nhiên lại
nghe thấy tiếng chuông điện thoại mà mình đã chờ đợi rất lâu, lập tức
như một phản xạ có điều kiện, vội vàng cầm lấy ống nghe. Ngay lúc đưa
điện thoại lên tai, sự gấp gáp của giọng nói đã làm ngay chính bản thân
anh cũng phải hoảng hồn.
“Em đến, vì muốn nói với anh một điều”,
giọng nói của cô phiêu lãng trong vòm ngực anh, đi thẳng đến trái tim
anh, “Với em, không có gì trên thế gian này quan trọng hơn anh”.
“Thật nực cười”, cô thấp giọng nói tiếp với vẻ tự giễu, “Mới rồi khi đi tàu
đến đây, nhìn thấy một ngôi nhà bằng gỗ nằm giữa thung lũng đầy tuyết vô cùng xinh đẹp, em lại có cảm giác như mình vừa vứt bỏ tất cả mọi thứ để cùng người mình yêu đi đến chân trời góc bể, sau đó cùng tìm một nơi
tĩnh lặng như thế này, cùng nhau ở lại, ở bên nhau cho tới hết cuộc
đời”.
Anh nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mắt cô bằng đôi mắt nâu sậm sâu thẳm của mình.
Đôi mắt cô đang bị che khuất bởi một làn sương mỏng mang theo nỗi buồn u
ám, nhưng vẫn đậm một tình yêu không gì lay chuyển được. Khuôn mặt nhợt
nhạt nhưng vẫn xinh đẹp, biểu lộ vẻ yếu đuối nhưng lại bướng bỉnh vô
cùng, giống hệt như ảo ảnh về một vùng nước trong sa mạc, chạm vào sẽ
lập tức tan đi.
Lồng ngực anh đột nhiên đau nhói.
“Với em, không có gì trên thế gian này quan trọng hơn anh”.
Từ trước đến nay anh chưa hề biết rằng một câu nói lại có thể mang tới cho người ta cảm giác sung sướng đủ đầy đến thế.
Những cảm xúc dồn nén trong lòng trào lên dữ dội, anh không thể chờ lâu hơn
được nữa, cúi xuống đặt một nụ hôn mãnh liệt lên đôi môi lạnh buốt của
cô, dường như muốn dùng toàn bộ hơi ấm trong cơ thể mình để đem lại sự
ấm áp cho cô vậy.
Lãnh Hoan của anh.
Niềm vui sướng của anh.
“Lần sau mà còn thế này nữa, anh sẽ không thèm gặp em”, anh nhìn vào vẻ mặt
ngạc nhiên thoáng hiện lên trên khuôn mặt cô, giọng nói thấp tới mức
khiến cô phải run lên khe khẽ: “Anh không quen phải lo lắng cho một
người như thế này”.
Lãnh Hoan đột nhiên ngẩn người, nụ cười dần dần nở trên môi, song lại hóa thành những giọt nước đầy khóe mắt.
Trên thế giới này vì sao lại có người giống như anh chứ, ngay cả những lời
nói ngọt ngào cũng phải nói ra bằng cái cách khiến người ta hồn xiêu
phách lạc.
“Đói không?”, anh hỏi, hơi cau mày lại, rồi quyết định một cách dứt khoát mà không chờ cô trả lời, “Đi thôi, đi ăn sáng”.
“Được”. cô ngoan ngoãn đáp lời, cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị anh siết chặt, khẽ nở nụ cười.