Bloody Mary.
Thành phần là Vodka, Tomato Juice, Lemon Juice, Worcestershire Sauce, Tabasco Sauce, Lime.
Cô vốn vẫn không thích thứ chất lỏng mà đỏ này, trong khi lại rất nhiều người thích uống.
Bất kể một thứ đồ nào, hễ lọt đã vào những con mắt thế tục, trở nên phổ
biến, bán chạy, ai ai cũng biết, đều sẽ lập tức mất giá ngay.
Thế nhưng không thể vì lý do là có người ghét mà nó trở nên đặc biệt hơn
những thứ khác, mà chính là vì hương vị nó mang sẵn trong mình – chua
cay xen lẫn với nhau, phóng túng và cuồng nhiệt, tự cho mình là đúng.
Còn nhớ có người từng nói, những nét tính cách như tự ti, tự tôn và tự hành hạ bản thân mình cũng giống như cocktail, hòa trộn lại với nhau thành
một phẩm cách riêng.
Nực cười là ở chỗ, hiện giờ cô lại đang giống hệt như một ly Bloody Mary, tự yêu chính bản thân mình, tự cho mình là đúng.
Nghĩ đến ngày hôm đó chia tay nhau trong buồn bực, cô lại muốn lên án mình thêm một lần nữa.
Sao cô lại cho rằng mình có thể bám lấy anh được chứ?
Là bởi vì đêm tân hôn anh đã xuất hiện ngay bên dưới nhà cô? Là bởi vì
những lời nói ngọt ngào anh đã thốt ra khỏi miệng một cách dễ dàng? Hay
là vì anh đã thừa nhận là anh không hề yêu người vợ mới cưới của mình?
Thế nên cô mới cho rằng người anh chọn chắc chắn sẽ là cô?
Ha!
Sao lại có thể quên đi rằng từ trước tới nay anh không phải là người mà
người khác có thể sắp đặt được, huống hồ giữa cô và anh còn luôn bị ngăn cách bởi một lằn ranh của nỗi hận thù.
Anh nói rằng cô thực sự đã khiến anh thất vọng.
Đúng, không sai.
Cô quả thực là ngu dốt quá thể, cứ tự cho rằng nếu lùi về vị trí của một
nhân tình, thì sẽ có thể đạt được một chút công bằng cho cả hai bên, cứu vãn được phần nào lòng tự tôn đáng thương của bản thân mình.
Nhưng cô không hề biết, bất luận thứ mà cô cần là tình yêu hay tiền bạc, đều
là do anh quyết định, anh muốn cho cái gì thì sẽ cho cái đó, hoàn toàn
không để cô có quyền lựa chọn xem mình muốn thứ gì.
Cô có thể cảm nhận được rằng trái tim anh đối với cô đã dần dần dao động, vì thế nên
thỉnh thoảng mới có những hành động đầy mâu thuẫn như vậy.
Nhưng tất cả những thứ đó cơ bản không thể nói lên rằng cô có thể thăm dò được đến tận cùng trái tim anh.
Là do chính cô đã tham lam vô độ, nên mới khiến thành trì bao quanh trái tim anh chắc chắn hơn như vậy.
Chính là cô đã tự tay làm hỏng cái cục diện vất vả lắm mới giữ được đến ngày hôm nay.
Tay phải đút vào trong túi tìm chiếc điện thoại, cô quyết định chủ động thêm một lần nữa.
Vừa định đi vào toilet gọi điện, cô chợt nghe thấy mấy người cùng làm đang bàn tán xôn xao.
“Biết tin gì chưa, Giám đốc Diệp đi Thụy Sỹ với vợ mới cưới rồi”.
“Thật à? Đi trăng mật đúng không, vừa vặn đúng dịp này phong cảnh ở bên đó đang tuyệt đẹp”.
Bàn tay cầm chiếc điện thoại trong túi lập tức rời ra, dần dần siết chặt lại.
Cô cứ đứng lặng tại chỗ như khúc gỗ, trong đầu trở nên trống rỗng, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.
---³---
Một mình co ro trong bóng tối, căn phòng quá ư rộng lớn, không gian quá ư
lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác mình đã bị thế giới này vứt bỏ.
Lãnh Hoan ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế salon, cô học theo điệu bộ của anh
khi hút thuốc, vì hút vội vàng quá nên hít đầy khói vào cổ họng, ho tới
nỗi chảy nước mắt.
Toàn là làm những việc ngu xuẩn, như gọi điện
thoại đến một nơi không có người nhận, như lúc này đây ngồi một mình
trong căn phòng của hai người.
Thứ mà cô có chẳng qua chỉ là một chiếc chìa khóa, dù gì cũng không thể nào mở được cánh cửa lòng anh.
“Lạnh thế này sao không bật máy sưởi lên?”
Trong một đêm như thế này, thèm biết bao cảnh anh bỗng nhiên xuất hiện ngay trước cửa, nhẹ giọng hỏi cô một câu như vậy.
Dập điếu thuốc đang hút, Lãnh Hoan đứng dậy bước đến bên giường, chỉ có
giấc ngủ mới có thể ngăn được những suy nghĩ rối loạn đang trong đầu cô
lúc này.
Lật chăn ra rồi chui vào trong, một vật gì đó cứng và lạnh cộm lên ngay bên dưới lưng cô.
Cô bật đèn rồi giơ vật đó lên quan sát, ánh sáng chói mắt ngay lập tức khiến cô nghẹt thở.
Harry Winston, King of Diamonds.
Sợi dây chuyền sáng lung linh đó được làm từ ngọc lục bảo Emerald Cut kinh
điển, hoàng hậu của các loại đá lục bảo với sự mê hoặc và thần bí, từng
viên đá trong suốt đẹp như mơ.
Người sáng lập ra thương hiệu đồ
trang sức cao cấp này, Harry Winston đã từng nói: “If I could, I would
attach the diamonds directly onto a woman’s skin”(1).
(1). Dịch: Nếu như tôi có thể, tôi sẽ đính trực tiếp những viên kim cương lên da của một người phụ nữ.
Marilyn Monroe cũng từng hát trong bộ phim ca nhạc Gantlemen Prefers Blonds rằng: “Talk to me Harry Winston, talk to me”(2).
(2). Dịch: Hãy nói với tôi, Harry Winston, hãy nói với tôi.
Vậy mà sợi dây chuyền còn quý giá hơn cả sợi dây chuyền Princess mà Gwyneth Paltrow đeo, lại bị lấy ra khỏi chiếc hộp bảo quản của nó, vứt lẫn
trong chăn nệm một cách đáng thương như vậy.
Người đã mua nó coi nó không khác gì một món đồ bỏ đi, vứt ở đây như vứt vào thùng rác.
“Anh chấp nhận đề nghị của em, nhà, xe hơi, đồ trang sức…, muốn gì cũng được, anh sẽ cho em”.
Cô khó chịu tới mức muốn trào nước mắt.
Giữ sợi dây chuyền cực kỳ quý giá nhưng lạnh lẽo một cách khác thường đó
trong tay, cô cảm thấy như tim mình đã đông kết thành băng.
Cô
dường như có thể hình dung được sự khinh bỉ trên khuôn mặt lạnh lùng của anh. Anh đã trừng phạt cô bằng chính cái cách mà cô đòi hỏi ở anh.
Anh đã dứt khoát bỏ đi, không dành cho cô vòm ngực ấm áp của mình nữa, mà
thay vào đó là sợi dây chuyền này, nó sẽ cùng cô trải qua đêm dài lạnh
lẽo.
---³---
Máy bay hạ cánh xuống Geneva, Lãnh Hoan loạng choạng bước xuống thang, làn gió lạnh ập ngay vào mặt khiến cô không
khỏi run lên bần bật, nhưng dù sao cũng tỉnh táo hơn được vài phần.
Ra khỏi sân bay bắt taxi, người lái xe nhìn thấy khuôn mặt phương Đông của cô, hỏi bằng một thứ tiếng Anh hơi cứng nhắc: “Cô muốn đi đâu?”.
Lãnh Hoan ngẩn ra một chút rồi lập tức trả lời: “President Wilson. Cảm ơn”.
Mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, thấy trụ sở Liên hợp quốc Palais des Nations
hoành tráng uy nghiêm, cô mới cảm thấy rõ rệt mình đang ở Thụy Sỹ.
Suốt một đêm không ngủ, sáng sớm cô đã lên mạng đặt vé máy bay, sau đó bắt
tàu cao tốc đến Edinburgh và lên chuyến máy bay đi Geneva.
Trên
suốt chặng đường, trong tâm trí cô luôn tràn ngập hình ảnh anh, vẻ mặt
anh, những lời anh từng nói với cô, hoàn toàn không nghĩ được rằng một
đất nước rộng lớn đến thế này, trong biển người mênh mông, cô biết tìm
anh ở chốn nào.
Dường như từ sau khi quen anh, cô luôn làm những việc thiếu lý trí như thế này.
Khách sạn President Wilson nổi tiếng toàn thế giới nhờ chuỗi phòng hạng hoàng gia cực kỳ sang trọng, nằm ngay bên cạnh hồ Geneva tuyệt đẹp. Song cô
gần như không còn tâm trí để thường thức những quang cảnh khiến cho
người khác phải trầm trồ kinh ngạc đó.
“Ông Diệp Thính Phong ạ?”, nhân viên lễ tân nhìn lên màn hình máy tính trước mặt, nói bằng thứ
tiếng Trung cực chuẩn, sau đó cẩn thận đối chiếu với cái tên cô ghi
trong tờ giấy, “Ông ấy đã rời đi hai ngày trước rồi”.
Sắc mặt Lãnh Hoan lập tức trở nên ảm đạm, cô miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Cảm ơn”.
“Cô có cần được phục vụ gì nữa không?”.
Lãnh Hoan mở ví, liếc mắt nhìn tấm thẻ Visa màu vàng – đen mà anh đưa cho, ngẩng đầu đáp: “Phiền cô cho tôi thuê một phòng”.
Nếu như cô không thể tìm được anh, anh cũng sẽ phát hiện ra cô đang ở trên cùng một đất nước với anh nhờ tấm thẻ này.
Nghỉ lại trong phòng khách sạn, cô điên cuồng gọi điện đi khắp nơi.
Tuy ở Thụy Sỹ có vô vàn khách sạn, nhưng những khách sạn mà Diệp Thính Phong có thể để mắt tới lại không nhiều.
Ngữ âm kiểu Pháp, ngữ âm kiểu Đức, ngữ âm kiểu Italy, cô phân tích tỉ mỉ
từng kiểu phát âm tiếng Anh với hi vọng nhờ những thứ này sẽ tìm ra manh mối mình cần.
Song kết quả cuối cùng vẫn khiến cô vô cùng thất vọng.
Bên ngoài cửa sổ là đường đi dạo tuyệt đẹp bên hồ, cảnh phố xá phồn hoa, ánh đèn rực rỡ.
Còn người cô yêu thương đang ở nơi nào?
Anh có biết rằng nỗi nhớ mong của cô đã lên tới cực điểm rồi không?
Từ đông sang tây, bay qua tới nửa vòng trái đất, mới gặp được một người.
Dù rằng yêu anh phải chịu đựng nỗi đau đớn triền miên, nhưng niềm vui mà
anh mang lại cũng là niềm vui lớn nhất trên thế giới này.
“Ở bên chân trời xa một vạn thước Anh
Ở trong gian phòng có khoảng không nhìn ra bờ hồ tuyệt đẹp
Trong các cửa hàng đông vui trên phố
Ở những điểm vui chơi còn huyên náo suốt đêm
Nhưng anh thân yêu, sao anh không ở bên em
Để chúng ta có được bao nhiêu thời khắc cùng nhau vui vẻ”.
Có lời bài hát như thế đúng không? Quả thực khi chỉ còn một mình, mỗi ngày trôi qua chẳng khác nào cả một năm.
Tâm trạng vẫn đầy hỗn độn, trong khi cơ thể lại mệt mỏi đến cực độ, đúng
lúc cô đang muốn nằm xuống ngủ một giấc thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, mới phát hiện ra bóng đêm đã bao trùm tứ phía.
“A lô?”, cô nhấc máy, giọng hơi khàn đi.
“Xin chào, tôi gọi từ Victoria Jungfrau Grand Hotel & Spa, người có tên
Diệp Thính Phong mà lúc trước cô gọi điện đến hỏi vừa mới làm thủ tục
nhận phòng. Vì cô không để lại danh tính nên tôi muốn hỏi lại một chút,
cô có cần chúng tôi thông báo gì cho ông ấy không ạ”.
“Cảm ơn,
không cần”, Lãnh Hoan thậm chí còn thấy phát hoảng vì giọng nói gấp gáp
của mình, “Phiền cô cho tôi số điện thoại và số phòng của anh ấy”.
Khi ống nghe được đặt xuống, sự tĩnh lặng lại bao trùm lấy gian phòng.
Mắt nhìn đăm đắm vào dòng số ghi trên mảnh giấy, cô thậm chí còn nghe thấy rõ mồm một từng nhịp đập của trái tim mình.
Khó khăn lắm mới biết anh ở đâu, nhưng sao lại sợ hãi thế này.
Không thể không nghĩ rằng, nếu như người nhận điện thoại là cô ấy chứ không phải anh, thì cô biết phải làm thế nào?
Nhịp thở trở nên rối loạn, cô lại nhấc ống nghe, những ngón tay bấm số run bắn lên không sao kiểm soát được.
Chẳng qua chỉ là mấy con số ngắn gọn, vậy mà như phải dùng hết sức lực của cả một đời.
Tút… tút…
Mỗi khi đoạn chuông vang lên, tim cô lại như bị treo ngược lên thêm một chút.
Dường như phải lâu đến cả vài thế kỷ, phía bên kia mới có người nhấc máy.
“Hello?”, giọng nói trầm thấp nghe hoang vắng, quen thuộc biết bao nhiêu, như đã
có từ muôn kiếp trước, nay lại vang lên bên tai cô.
Một dòng lệ
nóng hổi ứa ra nơi khóe mắt, cô lấy hết sức giữ chặt miệng mình mới có
thể giấu đi tiếng khóc nức nở đã dâng đầy trong ngực.
Yêu một
người, nhưng khi gọi điện thoại lại bỗng nhiên không biết phải nói gì,
hóa ra chỉ là muốn nghe giọng nói thân quen đó, hóa ra chỉ là muốn bật
tung sợi dây cung ở tận sâu trong đáy tim mình.
“A lô”, người bên đó lập tức chuyển sang dùng tiếng Trung, âm vực cũng hơi đẩy cao lên
một chút, kèm theo đó là sự nghi ngờ và kích động: “Hoan?”.
Cảm xúc bùng lên dữ dội, cô vứt chiếc ống nghe, cầm lấy ba lô rồi lao ra khỏi phòng như tên bắn.
Nước mắt cũng tuôn rơi theo mỗi nhịp xuống của thang máy. Nhìn thẳng vào
nhân viên lễ tân trẻ trung còn đang tròn mắt ngạc nhiên, cô nghẹn ngào
hỏi: “Bây giờ đi đến Interlaken như thế nào?”.