Thính Phong

Chương 31: Chương 31: Người tình




Trận chiến lan từ phòng tắm ra giường, anh giữ chặt lấy cô, ôm riết vào lòng mình, áp chế hoàn toàn mọi sự vật lộn của cô, tấn công vào sự yếu đuối của cô một cách bao ngược.

Anh không biết phải làm như thế nào với cô, cũng không biết phải đối xử với cô như thế nào. Mỗi khi đối mặt với cô, sự khao khát trong anh cứ ngày càng mạnh mẽ hơn. Còn cảm giác trống rỗng thì vốn chưa hề có nhưng theo sự biến chuyển của thời gian, đã dần dần trở nên rõ rệt hơn khiến anh năm lần bảy lượt vuột khỏi tầm kiểm soát của chính mình.

Vùi sâu vào cơ thể cô, anh cảm nhận được sự nâng đỡ đầy nồng ấm của cô, khi những kiên nhẫn và dịu dàng của anh lên đến đỉnh điểm, chỉ còn lại sự thăm dò đầy hoang dại và sự giày vò ngọt ngào gần như tra tấn.

Thời khắc ham muốn trào dâng lên dữ dội, cơ thể nhỏ bé bên dưới người anh bỗng nhiên bật ngược trở lại, trèo lên phía trên anh và dịch chuyển đầy mê hoặc.

Anh nheo nheo mắt nhìn đôi mắt đã phiêu tận nơi nào của cô, thấy hai má hồng rực lên như lửa, những lọn tóc loăn quăn mềm mại dính bết trên da thịt, gợi cảm vô cùng. Cô không chấp nhận bị anh áp bức mãi, bắt đầu bộc lộ hết sự nồng nhiệt của bản thân, chấp nhận cuốn vào cuộc chơi cùng anh.

Hay lắm, đây mới chính là người mà anh muốn được thấy nhất, kiêu hãnh biết bao, mạnh mẽ biết bao giống hệt cô gái mà lần gặp gỡ đầu tiên đã mời anh nhảy cùng một bản. Khi đó cô đã nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt là một sự quyết tâm khó lay chuyển được.

Dường như cảm thấy vẫn còn chưa đủ nồng nàn, động tác ở eo lưng cô được đẩy nhanh hơn, cô áp sát người xuống hôn lên môi anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn đưa vào sâu bên trong một cách mạnh bạo, sau đó thì thỏa mãn khi nghe thấy tiếng rên khe khẽ trong cổ họng anh.

Sự chủ động của cô đã đẩy anh đến cực điểm, anh ôm ghì lấy lưng cô, cong người lên thúc mạnh, cơ thể bé nhỏ yêu kiều ấy ngay lặp tức đạt tới sự kích thích cao nhất, không phân định nổi là khoái cảm hay đau đớn, chỉ biết rằng trái tim cô, linh hồn cô đều bị cuốn trọn vào trong cơn sóng tình dữ dội, hoàn toàn biến mất.

Đúng lúc dục vọng lên tới đỉnh điểm, anh nhìn vào đôi mắt cũng đang đong đầy sự thỏa mãn của cô, lòng không khỏi chấn động. Vì sao chỉ duy nhất với cô anh mới có dục vọng cuồng nhiệt cháy bừng bừng như vậy? Vì sao trong thời khắc đó anh chỉ muốn giữ cô ở lại bên mình, vĩnh viễn không bao giờ rời xa như vậy?

“Vì sao anh lại muốn đến đây?”, nằm sấp trên ngực anh, cô khẽ khàng cất tiếng hỏi, sau đó nhắc lại thêm một lần nữa.

Dù vẫn biết rằng sau khi anh đã đến đây rồi, hỏi như vậy cũng là quá thừa thãi, song cô vẫn muốn biết câu trả lời của anh.

“Vì sao em lại gọi điện cho anh?”, anh không trả lời mà hỏi lại cô.

“Em nghĩ rằng anh sẽ không nghe thấy”, cô thẳng thắn song hơi lúng túng.

Anh không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn bộ dạng đang có vẻ xấu hổ của cô.

Anh luôn hiểu rằng cô không phải một người dễ dàng nhượng bộ, chỉ là vì quá kiêu hãnh nên không chấp nhận cầu xin anh. Cú điện thoại đó chỉ là một cách để cô trút hết những nỗi buồn thương và đau đớn của mình, tuyệt đối không phải nhằm diễn trò kêu khóc van xin, nếu không thì cô đã lao đến ngăn chặn đám cưới đó lại, hoặc là gọi điện thoại trực tiếp cho anh.

Cô nhớ anh, nhưng cô vẫn để lại cho mình một đường lui. Nếu như anh không quay về sòng bạc, anh sẽ không thể nghe thấy lời nhắn của cô trong điện thoai, cũng sẽ không vì lo lắng mà đến tìm cô.

Anh thích sự thông minh của cô, song cũng ghét vì cô quá hiểu chuyện tiến thoái, có thể dũng cảm tiếp nhận tất cả, lại vẫn dành cho mình một vùng trời đất nho nhỏ, đủ để dung thân mà không cho bất cứ ai xâm phạm. Ngay cả anh cũng vậy, cũng không thể bước vào nơi riêng tư ấy của cô. Cái cảm giác đó thật bức bối, nó khiến cho anh hiểu rằng có thể một ngày nào đó, khi cô đã cảm thấy mệt mỏi với tất cả, cô sẽ đột nhiên rút lui và biến mất.

“Thính Phong?”, cô ngước mắt lên nhìn đầy nghi hoặc, đối diện với ánh mắt anh.

“Anh nhớ em”, Thính Phong cất tiếng, giọng nói trầm lắng và quyến rũ, “Vì không nỡ để em lại một mình nên mới đến”.

Cô sững sờ với giọng điệu mềm mại trong giọng nói của anh, khóe miệng ngay lập tức xuất hiện một nụ cười cay đắng: “Anh không yêu cô ấy, đúng không?”.

Nếu như yêu thương một người phụ nữ thực sự, làm sao có thể bỏ cô ấy ở lại trong đúng đêm tân hôn được chứ?

“Đúng, anh không yêu cô ấy”, anh sung sướng thừa nhận, “Cô ấy cũng không cần đến tình yêu của anh”.

Lãnh Hoan bật cười, một sự mỉa mai hiện lên trong mắt, quả nhiên hôn nhân đối với anh cũng chỉ giống như một trò chơi.

“Lấy nhau không nhất thiết phải yêu nhau, yêu nhau cũng không nhất thiết phải lấy nhau”, dường như nhìn thấu hiểu suy nghĩ của cô, anh giải thích. Chỉ có điều khi ấy một tia u ám lóe lên trong mắt cô khiến trái tim anh chấn động.

“Em hiểu rồi”, cô khẽ mỉm cười, “Từ trước đến nay em đã kỳ vọng quá nhiều ở việc kết hôn”.

Anh hơi ngạc nhiên, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn thẳng vào vẻ quả quyết trên khuôn mặt cô: “Em yêu…”.

Cô cắt ngang lời nói của anh: “Em làm tình nhân của anh nhé”.

“Anh có thể tặng tiền, tặng nhà, tặng đồ trang sức cho em…”, cô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo với vẻ nghiêm túc thực sự, “Anh có thể giấu kín em, khi muốn gặp em thì đến gặp em, em sẽ rất dịu dàng và ân cần như những gì anh muốn. còn khi nào anh không muốn thấy em, em sẽ yên phận ngồi đây đợi anh”.

Nghe cô nói hết câu, sự lạnh giá bao trùm đôi mắt sâu thẳm của anh: “Em đang bán mình cho anh đấy à?”.

“Nếu anh cho là vậy thì cũng không sao”, cô mỉm cười gật đầu, trông tuyệt đẹp.

Không có một cuộc hôn nhân chính thức vẫn còn có thể chịu đựng được. Nhưng không có tình yêu thì lại không thể nào chịu đựng nổi.

Phải như thế nào mới có thể khiến cho mình sống thoải mái một chút đây?

“Nếu như không có thật nhiều, thật nhiều tình yêu, thì hãy muốn thật nhiều, thật nhiều tiền”.

Cô nhớ mình đã đọc được câu này trong một cuốn tiểu thuyết từ lâu lắm rồi, khi đó cô còn chưa hiểu hết tâm trạng của Hỷ Bảo(1), đến hôm nay mới thực sự đồng cảm được với sự bất lực của người con gái ấy.

(1). Hỷ Bảo: Tên nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của Diệc Thư, một sinh viên đẹp, tài năng, nhưng lại chấp nhận trở thành tình nhân của một đại gia.

Nếu như một người đàn ông chấp nhận vứt cho bạn cả đống tiền, điều đó chưa chắc bởi vì anh ta yêu bạn, mà chính là vì anh ta không có cách nào để yêu bạn.

Một người vợ thì luôn tìm cách giúp chồng giữ tiền, trong khi tình nhân lại không phải vậy, nếu như để đạt được tình yêu của mình mà đã khổ sở đến vậy, lại còn không được sung sướng thỏa mãn về vật chất, thì còn gì đáng thương hơn.

Chỉ có điều, khi một chiếc nhẫn kim cương lớn đã được đeo lên ngón tay, liệu tiền bạc có thể mang lại bao nhiêu sự thỏa mãn đây?

Chẳng qua là tự lừa dối bản thân mà thôi.

Chẳng qua chỉ muốn cho bản thân được cảm thấy công bằng một chút.

“Em yêu”, anh đột nhiên cất tiếng, giọng nói thấp trầm: “Em quả thực đã khiến anh thất vọng”.

Cô kinh ngạc nhìn vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh, trái tim bỗng nhiên run rẩy.

“Hóa ra những thứ em muốn lại ít như vậy”, anh mắt anh xa cách và đầy mỉa mai, dường như đã đánh gục vẻ bình thản mà cô cố tạo ra, “Sao em không hỏi anh là có thể cho em bao nhiêu?”.

Tất cả lời nói dường như đều tắc lại nơi cổ họng, sự thất vọng chớp lóe lên rồi tắt ngấm ngay trong ánh mắt anh đã khiến cô mất đi hoàn toàn khả năng ngôn ngữ.

Rối cuộc là anh có ý gì?

Trong lòng cô có thứ gì đó đang cựa quậy như muốn bung ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào phá vỡ cái vỏ kén của mình để chui ra được.

“Em quả thực đã khiến anh thất vọng.

Hóa ra những thứ em muốn lại ít như vậy.

Sao em không hỏi anh là có thể cho em bao nhiêu?”

Chỉ ba câu ngắn ngủn nhưng lại nặng như đá tảng đập vào ngực cô, từng nhát, từng nhát, khiến trái tim cô lại bắt đầu đau nhói.

“Thính Phong”, cuối cùng cô cũng có đủ dũng khí để gọi tên anh một cách thận trọng.

“Anh chấp nhận đề nghị của em…”, anh cắt ngang lời cô một cách thiếu kiên nhẫn, “nhà, xe hơi, đồ trang sức… muốn gì cũng được, anh sẽ cho em”.

Tất cả rơi vào tĩnh lặng.

Bên ngoài cửa sổ mưa gió vẫn thét gào, nhưng sự lạnh lẽo và dữ dội vẫn không thể bằng không khí giữa hai người khi đó.

Chương đặc biệt – Khi hoa anh đào rơi

“Có biết không, nghe nói vận tốc là năm centimet mỗi giây…”

“Cái gì?”

“Tốc độ rơi của hoa anh đào là năm centimet mỗi giây.”

“Những thứ em biết nhiều thật đấy.”

“Xem ra có vẻ giống như hoa tuyết nhỉ?”

“Năm sau, chúng ta sẽ cùng ngắm hoa anh đào nhé.”

---³---

“Nếu như chỉ muốn tìm một người có thể làm vơi bớt niềm cô quạnh, thì tìm ai mà chẳng được

Nhưng trong một đêm mà đến cả những vì sao lấp lánh kia cũng sắp rơi cả xuống, em lại không thể nào lừa dối được chính mình.

Em vẫn luôn dõi theo mỗi bước đi của anh.

Ở từng ngã rẽ trên đường, ngay cả trong những giấc mơ

Dù đã biết chắc rằng anh không thể nào ở nơi đó được

Nếu như kỳ tích có thể xảy ra, em mong ngay lập tức được gặp anh

Ký ức về mùa hạ ấy cứ trở đi trở lại trong tiềm thức

Sợ nó sẽ biến mất đi trong chớp mắt

Em vẫn luôn tìm kiếm dấu vết của anh

Trên con đường sáng rực, những cánh hoa anh đào rơi lả tả

Dù biết rõ rằng anh sẽ không có ở nơi này

Nếu như ước vọng có thể trở thành hiện thực, em muốn được bay đến bên anh ngay lập tức

Em vẫn luôn tìm kiếm những mảnh vỡ về anh ở khắp mọi nơi

Trong quán nhỏ ven đường, hay một góc trên tờ báo

Dù biết rằng ở những nơi đó sẽ không có tin tức về anh

Nếu như kỳ tích có thể xảy ra, em muốn được gặp anh ngay lập tức.”

---³---

Tôi là Liễu Nhược Y, hai mươi sáu tuổi.

Hôm nay là ngày cưới của tôi, nhưng tôi lại ngồi một mình ở trong phòng, xem một bộ phim có tên Tốc độ năm centimet một giây, nước mắt chan hòa trên mặt.

Cảnh trong phin đó tuyệt đẹp, âm nhạc cũng tuyệt vời.

Nhưng đó lại không phải là nguyên nhân khiến tôi bật khóc, nếu như bạn muốn được nghe, thì đó sẽ là một câu chuyện từ xa lắc.

Đã đến Hakone bao giờ chưa? Ở đó có những buổi tiệc hoa anh đào đẹp tươi diễm lệ, còn có cả suối nước nóng quanh năm mù mịt khói sương.

Khi còn nhỏ, tôi đã sống ở đó.

Khi ấy, tôi rất nghịch ngợm, những lúc bố tôi hay người quản gia không để ý đến, tôi thường trèo lên những cây hoa anh đào nằm đọc sách, mỗi khi ngừng nghỉ lại có thể nhìn thấy những cánh hoa anh đào màu trắng hồng bay lả tả ngập trời.

Ngày nhìn thấy anh, mặt trời mới rực rỡ làm sao.

Tôi đang nằm trên cây, giơ bàn tay mình lên để ngắm những ánh nắng chiếu xuyên qua các kẽ tay, những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.

Khi nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng bên dưới, tôi quay người nhìn xuống.

Không ngờ chiếc giày tuột khỏi chân rồi rơi xuống vai anh, tạo thành một vết bẩn màu xám nhạt trên chiếc áo sơ mi trắng bóc anh đang mặc.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn tôi, rõ ràng anh chỉ hơn tôi vài ba tuổi, nhưng trong đôi mắt sẫm đen đang sáng bừng đó lại là sự tích tụ của năm tháng cuộc đời, không hợp một chút nào.

Ánh mắt anh khiến mặt tôi đột nhiên nóng bừng.

“Xin lỗi”, tôi cất tiếng, cười hết sức ngọt ngào, mọi người thường hay bảo rằng khi tôi cười trông giống hệt một thiên thần nhỏ.

Nhưng anh chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Trong cuộc đời mình lần đầu tiên tôi bị người khác xem thường một cách quá đáng như vậy.

Tôi vô cùng tức giận, cũng cảm thấy buồn bực vô cùng.

“Này!”, tôi gọi giật anh lại, vẫn cười tươi như vậy, “Em trèo lên đây nhưng lại không dám xuống, anh đỡ em có được không?”.

Có trời mới biết tôi trèo từ trên cây xuống còn nhanh hơn một con khỉ.

Anh lặng im một lát, sau đó quay lại dưới cái cây, từ từ mở rộng đôi tay.

Tôi cười rồi nhảy phắt xuống lòng anh.

Cú va chạm đầy cố ý khiến anh không kịp đề phòng, ngã lăn ra đất, còn tôi nằm đè trên người anh, cười vô cùng đắc ý vì đã đạt được âm mưu.

Gió thổi tới, những cánh hoa anh đào rơi xuống như mưa, đậu lại trên tóc tôi và rơi cả xuống người anh, Ngực anh có một mùi hương gì đó rất thanh tao, hòa cùng với mùi hoa khiến cho người ta say mê ngây ngất.

Anh gạt tôi ra rồi đứng dậy, không nói không rằng, phủi sạch những cánh hoa và lá cỏ trên người rồi đi tiếp.

Tôi sải bước, vừa đi vừa chạy theo sát sau lưng anh.

Ở dưới bóng cây phía xa xa, có tiếng một người phụ nữ đang than vãn.

“Nếu như em và cô ấy quả thực giống nhau đến vậy, thì anh có thể giữ em lại hay không? Em không cầu xin thứ gì khác, chỉ cần em và con trai mình được sống trong yên ổn.”

Lại là một người phụ nữ si tình hoang tưởng.

Tôi cất lời khinh miệt: “Sao tất cả những người phụ nữ nhìn thấy bố đều như vậy chứ.”

Nhiệt độ xung quanh bất chợt giảm xuống đột ngột, tôi thấy trong mắt anh lóe lên những tia nhìn lạnh lùng đầy phẫn nộ.

“Mẹ”, anh gọi, giọng cứng ngắc.

Tôi sững người.

Thời khắc đó, người bố vốn từ trước đến nay vẫn cao quý và nhã nhặn đã nhìn thấy tôi, lên tiếng bằng giọng nói rất mực dịu dàng: “Nhược Y, gọi anh trai đi con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.