Thính Phong

Chương 45: Chương 45: Bùng phát






Khi Thính Phong thức dậy, bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn. Nhìn đồng hồ rồi nhỏm dậy, anh mới phát hiện ra cánh tay Lãnh Hoan đang ôm ngang ngực mình ở phía ngoài chăn. Chạm vào tay cô, thấy làn da lạnh ngắt như băng, vậy mà cô vì ngủ say nên vẫn không hề hay biết. Anh không thể không thở dài một tiếng, khẽ khàng cầm tay cô đặt vào trong chăn. Động tác đó khiến cô giật mình tỉnh giấc, mở to đôi mắt còn đang mơ màng nhìn thẳng vào anh.

“Xin lỗi em”, anh cười với vẻ ngại ngùng.

Lãnh Hoan lắc lắc đầu, ý thức vẫn chưa hoàn toàn thức dậy, cô nhìn anh bước xuống giường với vẻ nghi hoặc: “Bây giờ mấy giờ rồi? Anh phải đi rồi à?”.

“Sáu giờ rưỡi, vẫn còn sớm”, anh mỉm cười, kéo chăn lên đắp cho cô, “Hôm nay anh phải đến Manchester, em cứ ngủ tiếp đi”.

“Uhm”, cô đáp lại một tiếng nặng nhọc, nhìn thấy khuôn mặt anh vẫn đầy mệt mỏi dù đã ngủ một giấc, nên cắn môi ngồi dậy, “Còn thời gian ăn sáng không? Để em đi làm”.

“Không cần”, nụ cười trên môi anh có vẻ như rõ nét hơn, nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống, “Anh quay về London ăn cũng được, từ giờ tới lúc dậy vẫn còn tới gần bốn tiếng đồng hồ, em đừng tự hành hạ mình làm gì”.

Mặt cô nóng bừng lên, có vẻ hơi xấu hổ định phản bác lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt anh ở khoảng cách rất gần, trong đôi mắt sâu thẳm đang phản chiếu lại cực kỳ rõ nét hình ảnh nhỏ xíu của mình.

Không khí hơi se lạnh của buổi sáng đột nhiên nóng dần lên, từng chút từng chút một, quẩn quanh hơi thở của hai người. Anh cúi xuống, chậm rãi áp sát cô, còn toàn thân cô thì đột nhiên đông cứng lại, chỉ có đôi tay là đang bám chặt lấy tấm ga trải giường. Khi chỉ còn một giây nữa là đôi môi anh chạm vào môi cô, anh đột nhiên đứng thẳng người dậy, đôi mắt đang nhắm chặt chợt mở to ra, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một nỗi buồn thương sâu sắc.

“Xin lỗi em”, anh lên tiếng, giọng hơi khàn đi.

Niềm khao khát đối với cô từ bấy đến nay chưa từng vơi bớt trong dòng chảy của thời gian, trái lại còn mỗi lúc một bùng lên mạnh mẽ hơn. Chỉ có điều sự hoảng hốt và do dự trong đôi mắt cô lại khiến anh không nỡ tiếp tục lấn sâu hơn, thậm chí cảm thấy lạnh tê tái cõi lòng.

Bộ dạng cố khắc chế bản thân của anh làm cho lòng cô dậy lên một niềm chua xót, không thể không đứng dậy, tiến gần đến cạnh anh.

“Đừng đến đây”, anh cười một cách khổ sở, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Khi nào có thời gian anh sẽ lại đến thăm em”.

Cô vẫn đứng sững tại chỗ, đăm đắm nhìn anh quay người bước đi, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, sau đó là tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài rồi dần dần mất hút.

Lần nào cũng vậy, anh đều đến rồi đi trong cảnh tất bật, vội vàng.

Cô có thể thấy rõ ràng nỗi niềm nhung nhớ đậm sâu trong đôi mắt anh mỗi lần anh đến, và cũng có thể cảm giác được sự giày vò đè nén một cách khổ sở của anh mỗi lúc phải ra đi.

Nói khi nào có thời gian sẽ đến thăm cô, nhưng cô biết anh bận rộn như vậy, mỗi phút mỗi giây đều đã dày kín lịch, vậy mà vẫn vượt qua bao nhiêu đường đất chỉ để đến thăm cô trong thoáng chốc.

Cuộn tròn mình lại, cô kéo tấm chăn rồi vùi cơ thể mình vào trong đó, phải làm thế nào mới có thể khiến cả hai ngươi quên được nhau đây?

---³---

Đặt bình trà xuống, Lãnh Hoan ngồi vào chiếc ghế tựa, hai mắt nhắm nghiền, cảm giác thấy một cách rõ rệt từng sợi nắng ấm hiếm hoi nhẹ nhàng rớt xuống cơ thể mình, khiến toàn thân dễ chịu tới mức không muốn động đậy, thả lỏng hoàn toàn.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn chợt đổ chuông, mãi lâu sau cô mới nhấc lên nhấn vào nút nghe, “a lô” một tiếng bằng vẻ cực kỳ uể oải.

“Em ở đâu?”, một câu hỏi ngắn gọn song từng từ đều mang theo luồng khí lạnh buốt, khiến tâm tư của cô cũng đông kết lại thành băng.

“Có chuyện gì thế?”, hơi nghi hoặc vì sự giận dữ ẩn giấu trong lời nói của anh, cô ấp úng lên tiếng hỏi.

“Nói cho anh biết em đang ở đâu?”, giọng nói phía bên kia đã vượt tầm kiểm soát, trở thành một tiếng gầm khe khẽ trong cổ họng.

Cô sợ tới mức đờ người ra: “Nhà trồng hoa”.

Điện thoại lập tức bị ngắt đoạn, một phút sau, cô nhìn thấy thân hình cao lớn của anh đi từ đầu đường bên kia tới, bước chân gấp gáp.

Khi nhìn thấy vật anh đang cầm trong tay, cô đột nhiên kinh ngạc, một nỗi hoảng hốt ngay lập tức trào dâng ở trong lòng. Chưa kịp nghĩ gì, cô vội vàng đóng sập cánh cửa kính của nhà trồng hoa, ngăn cách anh ở bên ngoài. Dường như chỉ có làm như vậy mới khiến cô dẹp đi được nỗi lo lắng bất an đang tràn ngập ở trong lòng.

“Em cứ thử lùi lại thêm một bước nữa xem”, Thính Phong giận dữ gầm lên, khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh đã bị che mờ bởi một đám mây u ám, “Em mở cửa ra, hay để anh tự phá cửa vào?”.

Lãnh Hoan hoảng sợ lắc đầu, cứ lùi từng bước về phía sau.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Thính Phong mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng, chỉ một giây sau anh đã tung chân đạp vỡ tấm cửa kính, sau đó thò tay mở chốt cửa bước vào.

Anh vứt toạch quyển album xuống trước mặt Lãnh Hoan, quyển album lập tức mở bung ra, đúng ở trang có tấm hình quen thuộc đó.

Diệp Thính Phong rút bức hình đó ra, lật mặt sau lên, nhìn cô với ánh mắt cực kỳ gay gắt: “Em còn gì muốn nói nữa không?”.

“My dear, dearest Feng”.(1)

(1). Dịch: Người thân yêu nhất của tôi, Feng thân yêu.

Lãnh Hoan nhìn dòng chữ nhỏ xinh đó, hàng chữ mà cô đã tự tay viết vào, ngạc nhiên là mình vẫn còn có thể nở nụ cười: “Em không có gì để nói cả…”.

“Nói thật đi”, Diệp Thính Phong đấm thẳng xuống bàn, sắc mặt trông đáng sợ đến cùng cực, “Trước khi Lý Tu Nhiên nói ra sự thật, em đã biết hết tất cả, vậy thì tại sao lúc đó vẫn nói là em hận anh?”.

Sự việc đã đến nước này, anh có là đồ ngốc mới tin vào câu cô nói rằng cô hận anh đó.

Nếu như cô quả thực hận anh, thực sự cảm thấy khổ sở vì bị anh lừa dối, vậy thì cô đã phải cắt đứt với anh kể từ lần đi London năm đó, chứ nhất định không lựa chọn tiếp tục yêu anh, cố ý tiếp tục ở bên nhau như vậy.

Ánh mắt u ám của Thính Phong như dán chặt Lãnh Hoan đang đứng yên tại chỗ, nó khiến trái tim cô đau đớn. Việc tiếp tục phải nhìn vào đôi mắt đó càng như cứa sâu thêm những vết thương.

Cô không thể nào cười nổi, cũng không còn đủ sức để tiếp tục làm bộ như không có gì xảy ra.

Chỉ có điều cô phải làm thế nào để nói ra sự thật tàn nhẫn sẽ khiến anh không cách nào chịu nổi ấy?

Hôm đó trong cơn xúc động, cô đã lấy bút viết ra câu đó, song chưa hề nghĩ rằng sẽ có ngày anh phát hiện ra điều này.

“Anh có yêu em không?”, cô ngước nhìn anh, hỏi khẽ khàng.

“Em còn muốn nói những câu thừa thãi đó nữa à?”, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chặp, đến hôm nay rồi mà cô vẫn còn nghi ngờ tình cảm anh dành cho cô hay sao?

Ngay sau đó anh lập tức sững người khi thấy những giọt nước mắt đột nhiên lăn xuống trên má cô.

“Nếu như anh biết rằng người anh yêu thương chỉ có thể sống thêm được vài năm nữa, rằng anh không thể sống trọn đời đến đầu bạc răng long với cô ấy, cũng không có cơ hội được cùng cô ấy hưởng niềm vui khi con cháu đầy nhà, được cùng nhau trải qua tất cả những buồn vui lo mừng của cuộc đời, những ngày sắp tới sẽ trở thành ký ức đầy nỗi buồn thương, thì anh sẽ làm thế nào”.

Lòng anh đột nhiên chùng xuống, toàn thân như rơi vào một đáy hồ sâu lạnh ngắt, không thể nào thở nổi, càng không thể nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

“Em… nói vậy là có ý gì?”, anh nhìn thẳng vào cô hỏi, cổ họng đau rát như nuốt phải lửa bỏng.

“Anh có biết không, ngay từ ban đầu em cũng đã lừa dối anh”, hai tay cô đan chặt vào nhau, gần như có thể cảm nhận thấy sự run rẩy nơi khóe miệng của mình, “Em mắc phải chứng AMA, một loại bệnh thoái hóa cơ tim cực kỳ hiếm gặp. Hồi mới biết chuyện này, em cũng vì không sao chấp nhận nổi sự thật rằng mình chỉ còn có thể sống được một thời gian ngắn nữa, nên đã hại chết cả bố mình và người đàn bà mà ông ấy hết mực yêu thương. Em trốn chạy đến Scotland, tự nói với bản thân mình sẽ sống cô độc như vậy đến hết đời, quên đi tất cả tội lỗi của mình, quên đi căn bệnh đó, tự coi là cuộc đời của con người từ trước tới nay vẫn ngắn ngủi như vậy”.

“Nhưng rồi em đã gặp một người”, cô mỉm cười, song lại không thể nào ngăn được dòng nước trào ra từ khóe mắt, “Em cũng đã từng bỏ trốn, từng giằng xé, nhưng vẫn không thể nào không yêu anh ấy, ngay cả khi đã biết mục đích thực sự của anh ấy, em vẫn cố lờ đi như không biết. Em nghĩ, dù sao thì cũng có một ngày em sẽ rời xa anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không phải đau khổ, vậy nên em muốn nói với anh ấy biết bao nhiêu rằng nếu như có thể, thì xin đừng có yêu em…”.

“Im đi”, Diệp Thính Phong không thể nào nghe tiếp được, giận dữ xô đổ chiếc ghế bên cạnh mình.

Anh trừng mắt nhìn cô, nhìn trân trối, trái tim như bị vò thành một búi.

Cơn chấn động, nỗi sợ hãi, đau đớn, đắng cay, mờ mịt, tất cả những tâm trạng đó cùng lúc dâng lên trong lòng anh, khiến anh gần như không thể nào thở nổi.

“My Dearest…”, giọng nói của anh lạnh buốt, nhưng nụ cười lại khiến cho trái tim người ta phải quặn thắt, “Tình yêu của em dành cho anh là như vậy ư? Nếu như hôm nay anh không quay về căn phòng cũ, không nhìn thấy dòng chữ phía sau bức ảnh, thì em định giấu giếm anh đến bao giờ?”.

“Là vì khi bị trúng đạn phải vào bệnh viện, bác sĩ nói với em chỉ còn sáu năm nữa thôi”, cô cắn môi, không đủ sức để nhìn những cảm xúc hỗn độn trên khuôn mặt anh.

“Vì sao anh lại không hề biết?”, anh giận dữ nâng cằm cô lên hỏi.

“Em đã nhờ Lý Kiều giấu kín giúp em”, cô nói nhỏ tới mức gần như còn không nghe thấy giọng nói của mình.

“Hay, hay lắm”, anh cười nhạt một tiếng, “Quả thực anh đã đánh giá em quá thấp, Lãnh Hoan. Em có biết không? Sự tàn nhẫn của em khiến anh thậm chí muốn giết chết em ngay”.

Nước mắt nhạt nhòa, Lãnh Hoan không thể nói nổi một lời.

“Vì sao em lại giấu anh?”, sự giận dữ của anh hoàn toàn bùng nổ, tiếng gầm đầy đau đớn gần như đập tan linh hồn đã tê dại của cô, “Một năm, anh đã cho em thời gian một năm, kiên nhẫn chờ đợi em, yêu em một cách thận trọng từng li từng tí, hi vọng có thể được em tha thứ, hi vọng em sẽ không còn hận anh nữa, hóa ra tất cả chẳng qua chỉ là mình anh đang làm trò nực cười”.

“Chúng ta còn được bao nhiêu cái thời gian một năm đó nữa kia chứ?”, anh càng nói càng giận dữ, ánh mắt nhìn cô đầy phẫn nộ, “Em có biết trong thời gian một năm chúng ta có thể cùng nhau làm được bao nhiêu việc hay không? Vậy mà em lại để nó trôi qua lãng phí như vậy, sao em có thể ích kỷ đến mức này…”.

“Anh cho rằng em không muốn nói ra sao?”, không thể tiếp tục chịu đựng được những lời cáo buộc của anh, cô bật khóc, lên tiếng phản bác, “Anh có biết cảm giác của một người không có tương lai như thế nào không? Muốn yêu một người nhưng lại không dám yêu, sau khi biết người đó yêu mình lại càng không dám nói ra sự thật, sợ rồi anh ấy sẽ bỏ đi, càng sợ hơn việc anh ấy sẽ tiếp tục ở lại bên mình, cố theo đuổi tình yêu không mang lại kết quả gì, rồi cuối cùng đau đớn trong cô đơn…”.

“Bất kể là lựa chọn ra đi hay ở lại, đều là việc của anh”, Thính Phong ngắt lời cô, giận tới mức lồng ngực phập phồng vì hơi thở gấp gáp, “Không đến lượt em quyết định thay anh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.