“Thính Phong…”, cô bất lực gọi tên anh, giọng nói gần như vỡ vụn.
“Sự ích kỷ của em khiến cho anh cảm thấy tan nát trái tim”, anh nhìn cô
bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Nói anh nghe xem, em giấu giếm anh như vậy, rốt
cuộc là muốn anh phải thế nào đây?”.
“Em hi vọng anh có thể quên
em, không còn nghĩ gì đến em nữa, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới”,
Lãnh Hoan cắn môi, dốc chút sức lực cuối cùng để có thể nói tiếp, “Anh
là một người hoàn hảo, chắc chắn sẽ có rất nhiều người con gái khác theo đuổi, anh sẽ có thể tìm được một người xứng đáng làm bạn với anh đến
suốt cuộc đời”.
“Vậy sao? Đấy là cách nghĩ của em à?”, Thính
Phong nhìn cô cười nhạt, giọng nói lạnh như băng, “Khuyến khích anh đi
tìm một người con gái khác sao?”.
Cô gật đầu một cách khó khăn, trái tim đau tới mức gần như bật máu.
“Được”, anh trừng mắt lên, nghiến răng nghiến lợi, “Em đã phóng khoáng như vậy, anh làm sao có thể phụ lại lòng tốt của em cơ chứ. Bây giờ anh sẽ đi
tìm một người con gái khác, còn em, cứ tiếp tục sống một mình ở đây đến
lúc chết đi”.
Lãnh Hoan kinh hoàng nhìn theo bóng anh đang dần xa khuất, muốn đuổi theo để ngăn bước chân giận dữ của anh, nhưng rồi chợt nhận thấy đôi bàn chân mình vẫn chết cứng nguyên tại chỗ, thế nào cũng
không sao nhúc nhích được.
Anh thực sự đã đi rồi.
Đúng như mong muốn của cô, không hề vương vấn dù chỉ một chút, quay người bước đi, bỏ lại cô một mình ở đây.
Đây rõ ràng là kết cục mà cô vẫn mong muốn từ trước tới nay, nhưng giờ phút này khi nó đã trở thành hiện thực, thì vì sao trái tim cô lại đau đớn
như bị người ta rứt ra khỏi lồng ngực một cách tuyệt tình như vậy?
Những dòng nước mắt từ khắp toàn thân ứ lên trong vành mắt, cô khóc thành
tiếng, khóc như mưa như gió, không còn để tâm đến bất cứ thứ gì ở xung
quanh sau khi anh đi khỏi.
Giờ này thế giới của cô chỉ còn lại một mình.
Sẽ không còn người nào gọi cô hai tiếng “Em yêu” một cách nồng ấm như thế nữa.
Cũng sẽ không còn ai gọi cô là “Em yêu” bằng vẻ yêu thương nhất trên đời như vậy nữa.
Cũng sẽ không còn ai ghé sát vào tai cô nói khẽ khàng rằng, “Nếu như em cảm
thấy không vui, liệu có thể quay trở lại bên anh được không?”.
“Thính Phong…”, trong tiếng khóc của sự sụp đổ, cô giống hệt như một con thú
nhỏ bị thương đang cố gắng giằng xé và vật vã, phát ra những tiếng kêu
bi thiết cuối cùng.
“Hoan!”, có người nào đó vừa gọi tên cô, nhưng cô không thể nhìn rõ hình dáng của người ấy.
“Em yêu”, tiếng gọi nghe như một tiếng than đầy thương xót, “Đừng khóc nữa, anh đang ở đây rồi, anh không bỏ em đi thật đâu”.
Vòng tay ấm nóng ôm gọn lấy cơ thể cô, nhưng cô vẫn đang bị trói chặt trong
cơn ác mộng, vẫn không thể nào tìm được thấy chính mình, tiếng khóc đầy
sợ hãi và khủng hoảng đến tột độ cứ vậy vang lên từng hồi trong ngực
anh, không làm thế nào dừng lại được.
Ánh mắt Diệp Thính Phong
sẫm lại, trái tim như bị bóp nghẹt, đau đớn. Người con gái bé nhỏ yếu ớt này, bảo anh làm sao có thể buông tay, sao có thể nhẫn tâm như vậy
được?
“Quay lại đi, em yêu, quay về bên anh”, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai cô, vang tới tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô, “Bởi vì anh vĩnh viễn cũng không thể rời xa em được”.
Cơn
đau nơi lồng ngực bởi vì lời ước nguyện ấy của anh mà không thể vãn hồi
thêm được nữa, cô lấy hết chút sức lực cuối cùng muốn nhìn thật rõ người đàn ông trước mặt, thế nhưng trong thời khắc ý thức sắp trở nên mơ hồ,
cô chỉ trông thấy một khuôn mặt tuấn tú vừa đột nhiên biến sắc.
---³---
Trần nhà màu trắng toát, bức tường màu trắng toát, chiếc giường cũng màu trắng toát, duy chỉ có anh là một màu đen.
Lãnh Hoan không thể nào ngăn nổi ý muốn đưa tay ra khẽ chạm vào vầng trán đây mệt mỏi của anh.
Xuân ấm thu lạnh, mùa hè nóng bức, mùa đông giá rét, biết bao nhiêu ngày đã
trôi qua như vậy, nhìn khuôn mặt càng ngày càng trở nên nghiêm nghị của
anh, cô mới biết mình đã đi qua biết bao nhiêu chặng đường, khoảng cách
càng xa, nỗi nhớ càng thêm sâu.
Đôi lông mày của anh khẽ cau lại, đôi mắt tuyệt đẹp hé mở ra nhìn cô, “Em tỉnh rồi à?”.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
“Thấy thế nào rồi? Còn đau nữa không?”, trên khuôn mặt anh là một nỗi lo lắng sâu sắc.
“Không sao đâu”, cô mỉm cười, đưa tay đặt lên mu bàn tay anh.
Thính Phong nắm lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, thậm chí còn tới mức làm cô hơi đau.
“Đau…”, đôi mắt trong như nước của cô nhìn xoáy vào anh, hơi chau mày lại.
“Em thì không làm anh đau chắc?”, anh cười buồn, trong mắt tràn đầy nỗi xót xa.
Lần đầu tiên trên mặt anh bộc lộ cảm xúc bất lực và yếu đuối như vậy, nó khiến cô ngẩn người, không thể nói được một lời.
“Một trái tim bị đánh gục ngay trước mắt em, nhưng em lại không cần đến nó,
vẫn cứ trơ mắt đứng nhìn nó bị giày vò”, ánh mắt anh nhìn cô sâu hút,
“Em đã từng thấy anh đối với ai như vậy chưa? Lãnh Hoan, chả lẽ máu
trong người em thực sự lạnh đến vậy? Đã nhẫn tâm cắt đứt hoàn toàn sợi
dây liên kết giữa chúng ta, lại còn muốn anh đi tìm một người con gái
khác?”.
Anh bị giày vò? Cô còn giằng xé hơn anh nhiều.
Anh quả thực đã rất giận dữ, không nói đến việc cô cố tình giấu anh mọi
chuyện, anh muốn biết rốt cuộc anh quan trọng đến thế nào trong trái tim cô. Cô không muốn chiếm hữu anh, tức là cô không cần đến anh ư? Vì sao
cô lại dễ dàng buông tay, đẩy anh vào lòng người khác như thế?
Trong cơn giận dữ, anh dứt khoát bỏ đi, song khi quay người nhìn lại thì thấy bộ dạng tuyệt vọng đó của cô. Cảnh cô ngồi khóc dữ dội, giây phút ấy
trái tim anh dường như tan nát, đồng thời anh cũng chợt hiểu ra rằng cô
đang sợ hãi khiếp đảm đến thế nào.
Không phải là cô không yêu anh, chỉ là cô không dám yêu anh, cũng không dám thẳng thắn phơi bày tình yêu đó.
“Em yêu”, anh khẽ khàng gọi cô bằng chất giọng cực kỳ quyến rũ, “Anh muốn
hỏi em lại một lần cuối, em có thực sự muốn kết thúc tất cả mọi chuyện
giữa hai chúng ta không?”. Hỏi xong, anh nhìn thẳng vào khuôn mặt bỗng
chốc trở nên nhợt nhạt của cô, chờ đợi câu trả lời,
“Thính Phong”, cô nhìn anh với vẻ hoảng hốt. Anh đang ép cô.
“Em chỉ cần trả lời có hay không thôi”, Thính Phong mỉm cười, song giọng
nói lại không mang một chút hơi ấm nào, “Nếu không phải thì hãy cho anh
năm năm còn lại của em. Nếu có, thì coi như từ trước đến nay em chưa
từng gặp anh”.
Cô nhìn anh, khuôn mặt gần như không còn mang sắc
hồng của máu, biết rằng lần này anh không hề nói đùa, anh quả thực chỉ
định dành cho cô cơ hội lựa chọn cuối cùng này nữa thôi.
Cô phải làm thế nào đây? Cô nên lựa chọn thế nào đây?
Ngay cả khi đã biết tất cả sự thật, anh vẫn buộc cô phải lựa chọn, làm thế
này thực sự quá tuyệt tình và tàn nhẫn, nhưng nó rất hợp với phong cách
của anh – không để cho người khác bất kỳ lối thoát nào.
Trên thế
gian này sẽ không còn bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh có thể
hiểu cô đến vậy, yêu thương cô đến vậy. Vì quá yêu cô nên chấp nhận
buông tay để cô đi, cho nên mới chặn đường tháo lui của cô, ép cô phải
nói ra tâm ý của mình.
Nhưng, chỉ một câu nói ngắn ngủi đó thôi,
sao đã lên đến miệng mà vẫn không thể bật ra thành lời, để rồi cứ vậy từ từ trôi ngược xuống, chìm sâu mãi tại nơi lục phủ ngũ tạng.
Thính Phong đứng dậy, buông tay cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, dường
như đã chuẩn bị sẵn tâm lý để có thể đi bất cứ lúc nào.
Rời khỏi bàn tay ấm nóng của anh, cả người cô lập tức rơi vào vòng vây của giá rét.
“Coi như từ trước đến nay em chưa từng gặp anh”.
Cô làm sao có thể, làm sao mới có thể coi như từ trước đến giờ chưa từng gặp anh cơ chứ?
Ánh mắt nghiêm khắc đó, nụ cười điềm nhiên đó, vòng tay ấm áp dịu dàng đó,
những cái hôn đầy nuông chiều đó, vậy mà chỉ một câu nói thôi, sẽ không
bao giờ còn thuộc về cô nữa.
“Anh đừng đi…”, cô bật ra những từ
vỡ vụn, nước mắt chứa chan trên khuôn mặt đã chấp nhận bị đánh bại hoàn
toàn, giữ chặt lấy tay anh không rời, không còn giấu giếm sự yếu đuối
của mình thêm chút nữa, “Từ trước đến nay em chưa bao giờ muốn rời xa
anh”. Từ trước đến nay cô chưa từng quên đi chút nào những giây phút ở
bên nhau, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thôi nhìn theo cái bóng khi
anh đi khuất, từ trước đến nay cô chưa hề muốn anh sẽ thích một người
con gái nào khác. Nên anh đã dùng chính sự bướng bỉnh và ích kỷ đó của
cô để ép buộc cô phải nói ra.
Những dòng nước mắt nóng hổi cứ
không ngừng rơi xuống, cô khóc tới mức không thể nào kiểm soát nổi mình, giống hệt một đứa trẻ bị lạc đường.
Thính Phong cúi người xuống, đặt một nụ hôn dữ dội lên môi cô, đôi tay rắn chắc của anh ôm siết lấy
cơ thể cô, dường như muốn khảm chặt cô vào trong cơ thể mình. Nếu như cô chỉ còn sót lại đôi cánh bị tổn thương, đang giằng xé vì không thể bay
lên, vậy thì anh chấp nhận là người gắn lại đôi cánh đó để mang cô đi
cùng mình. Dù rằng sự đau đớn sẽ khó tránh khỏi, nhưng anh chỉ muốn để
cô biết một điều, từ lúc này trở đi, chỉ anh mới là người có thể đem lại hạnh phúc cho cô, ngay đến bản thân cô cũng không thể giành lấy cái
quyền đó.
“Em yêu”, tiếng anh gọi bên tai cô nghe như một tiếng thở dài, một làn sương mỏng cũng đã phủ kín mắt anh, “Mình cưới nhau đi”.