Mộ Hoàng Tịch liên tục chạy trốn, rõ ràng nàng cảm nhận được đám Thanh Qua Thanh Nguyên đang ở phía sau nàng không xa, về phần tại sao bọn hắn lại đuổi theo, đều là bởi vì trên người nàng có mùi máu tươi không xua đi được; Mộ Hoàng Tịch bất đắc dĩ chạy như bay, khi nhìn thấy một con sông, gần như là không hề nghĩ ngợi lập tức nhảy xuống, mùi máu tươi cắt đứt, bọn họ muốn tìm nàng cũng không còn dễ dàng nữa.
Mộ Hoàng Tịch biết mình đã thoát khỏi, nhưng vừa vào trong nước, vết thương trên người không ngừng chảy máu, cộng thêm thân thể của nàng chịu không nổi cái lạnh, vào mùa đông ngâm ở trong nước lạnh một chút quả thật là muốn mạng của nàng rồi! Không biết qua bao lâu, Mộ Hoàng Tịch mới ngoi lên khỏi nước, nhưng đã là nơi khác với nơi nàng nhảy xuống; tốn sức bò lên bờ, Mộ Hoàng Tịch cũng đã lạnh đến nói không ra lời, cộng thêm nội lực của nàng chưa đủ, quả thật là họa vô đơn chí, rất nhanh sẽ cóng đến ngất đi rồi.
“Công tử! Nơi này có người!” Giọng nói trong trẻo của một Tiểu Đồng vang lên, ngay sau đó truyền tới một giọng nói dịu dàng như ngọc: “Đi xuống xem một chút!”
“Dạ!” Tiểu Đồng nhảy xuống xe, chạy tới sờ sờ mạch người nằm trên đất, vui mừng: “Công tử, còn hơi thở!”
Người được gọi là công tử vén rèm xe, lộ ra đôi con ngươi cơ trí lại bình tĩnh, thế nhưng khi đôi tròng mắt kia thấy người nằm trên đất thì nhất thời mất đi bình tĩnh, không để ý Tiểu Đồng đang kinh ngạc nhảy nhanh ra khỏi xe, đi tới ôm lấy người trên đất, cảm thấy trên người nàng lạnh lẽo, trong lòng hắn kinh hãi: “Nhanh, trở về khách điếm!” Trong giọng nói kia, là run rẩy hắn chưa từng phát giác.
“Ồ!” Tiểu Đồng kỳ quái nhìn công tử mình một cái, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy công tử một người vẫn luôn trầm ổn lại lộ ra vẻ căng thẳng; trong lòng không hiểu, nhưng cậu cũng biết mạng người quan trọng, nhanh chóng leo lên xe ngựa, vung dây cương: “Giá!”
Trong phòng ở khách điếm, Tiểu Đồng bị đuổi ra ngoài giữ cửa, mà Mộ Hoàng Tịch ngồi xếp bằng ở trên giường, người nọ dang đôi tay chống đỡ ở phía sau lưng của nàng không ngừng vì nàng đưa vào nội lực, sau khi xác định Mộ Hoàng Tịch không có việc gì, hắn mới đỡ nàng nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng; trong nháy mắt thu tay lại, đầu ngón tay đụng phải gò má của Mộ Hoàng Tịch, lòng ngón tay chạm phải làn da nhẵn nhụi lạnh lẽo, thế nhưng hắn lại không nỡ buông.
Nhìn dung nhan ngày nhớ đêm mong, hắn từ từ hạ người xuống, định đưa môi chạm lên gương mặt trắng nõn của nàng, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, bất đắc dĩ thở dài, vì nàng dịch dịch góc chăn rồi rời đi!
Người này chính là Ngọc Phi Tình rời đi đã nhiều ngày, có thế nào hắn cũng không ngờ tới mình sẽ gặp Mộ Hoàng Tịch ở chỗ này, hơn nữa còn trong bộ dạng chật vật như vậy.
Mộ Hoàng Tịch tỉnh lại đã là tầm nửa ngày sau rồi, ngồi dậy, lại phát hiện không ngờ bản thân lại trở về chỗ cũ, đây chẳng phải là khách điếm hôm qua bọn họ vào ở sao? Chẳng lẽ bản thân bị bắt trở lại? Mộ Hoàng Tịch có một chút không xác định, theo tiếng đẩy cửa vang lên, Mộ Hoàng Tịch quay đầu nhìn lại, hơi ngoài ý muốn: “Sao ngươi ở chỗ này?”
“Rất giật mình sao?” Ngọc Phi Tình chậm rãi đi tới, áo khoác trắng đỏ đan xen nhau vốn nên diêm dúa lẳng lơ vô cùng, nhưng mặc ở trên người hắn lại có loại cảm giác tùy ý không câu nệ.
“Giật mình thì không có, hơi ngoài ý muốn mà thôi, không ngờ sẽ gặp phải ngươi!” Mộ Hoàng Tịch thành thật nói.
Ngọc Phi Tình cầm lấy áo choàng màu trắng để ở một bên, động tác tự nhiên mà tùy ý khoác lên đầu vai Mộ Hoàng Tịch, ân cần nói: “Thân thể của nàng không thể chịu lạnh, mặc nhiều chút!”
“Ừm!” Đã lâu không cảm nhận được sự quan tâm của Ngọc Phi Tình, Mộ Hoàng Tịch lại cảm thấy có chút thay đổi, nhưng cụ thể là cái gì nàng cũng nói không rõ ràng được.
“Chuyện ngươi nói muốn đi làm, đã xong chưa?”
“Xong rồi, dưới mắt chuẩn bị đi thành Bán Nguyệt, nàng thì sao?” Ngọc Phi Tình không hỏi vì sao nàng bị chật vật như vậy, trong lòng Mộ Hoàng Tịch khẽ động, cũng không chủ động nói tới.
“Ta cũng chuẩn bị đi thành Bán Nguyệt, không ngờ gặp được ngươi!”
“Thân thể của nàng yếu, không bằng cùng ta lên đường!” Lúc Ngọc Phi Tình nói chuyện không nhịn được nhìn về phía gò má của Mộ Hoàng Tịch, sắc mặt vẫn bình tĩnh, tuy nhiên cũng không thể nào dẹp yên được dao động trong lòng.
“Ừm!” Mộ Hoàng Tịch không biết Ngọc Phi Tình đang suy nghĩ gì, nàng chỉ biết nếu đi một mình thì sẽ mất rất nhiều thời gian, giờ khắc này chính nàng cũng không ý thức được, sự tin tưởng của nàng với Ngọc Phi Tình đã vượt ra khỏi giới hạn bằng hữu rồi.
Ngược lại khi Ngọc Phi Tình đi ra, trong khoảng khắc Mộ Hoàng Tịch nhìn bóng lưng của hắn có chút sáng chói, bóng lưng kia lạnh nhạt mà cô tuyệt, vạt áo trắng xen đỏ khẽ tung bay, tan nát dưới đất như Đồ Mi*; người nam nhân này, sự xuất hiện của hắn đối với nàng mà nói là đột ngột như thế, rồi lại tự nhiên như thế; mặc dù giữa bọn họ cũng không thường liên lạc, nhưng không biết từ lúc nào, nàng đã quen với sự quan tâm của hắn, thói quen hắn đang bên cạnh mình. Nhưng giữa bọn họ giống như vĩnh viễn cách một tầng sương mù, quan hệ của bọn họ rất thân mật, sẽ không xa lánh, nhưng cũng sẽ không gần hơn nữa.
(Đồ Mi: Đồ mi hay còn gọi trà mi, hải đường, dum lá hoa hồng (danh pháp khoa học: Rubus rosifolius) là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộc chi Mâm xôi (Rubus) của họ Hoa hồng (Rosaceae), bản địa của các rừng mưa và rừng thưa cây cao trong khu vực Himalaya, Đông Á và miền đông Australia.
Đồ mi có lá kép với mép lá có khía răng cưa, có các lông tơ trên cả hai mặt của lá chét. Hoa mọc thành chùy hoa hay đơn độc, màu trắng. Quả ăn được dài khoảng 2 cm. Theo wikipedia.)
Ở trong một căn phòng khác, Quân Mặc mặc thường phục màu tím đen đứng ở trước bàn, tiện tay để cây viết trong tay xuống, mà ở trước mặt của hắn, ba chữ to xuất hiện ở trên giấy —— Ngọc Phi Tình!
Buổi chiều, Mộ Hoàng Tịch yêu cầu lên đường, cùng lúc đó Quân Mặc cũng chuẩn bị; hai chiếc xe ngựa khiêm tốn mà tinh xảo một trước một sau rời khỏi khách điếm, một bên trong Ngọc Phi Tình sợ Mộ Hoàng Tịch không chịu nổi giày vò mà ôm nàng, chiếc còn lại là Quân Mặc lạnh lùng ngồi bên trong, suy nghĩ lại thổi tới nơi khá xa.