Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 47: Chương 47: Trốn chạy




Ngay lúc Mộ Hoàng Tịch bị lời nói của Quân Mặc khiến cho không biết nên đè nén hay là tức giận, một hơi thở nguy hiểm truyền đến, sau đó xe ngựa chấn động lắc lư, từ xa trên vách đá truyền đến những tiếng “vút vút vút”, hẳn là những mũi tên bắn trên xe ngựa, có điều xe ngựa này không biết làm từ thứ gì, mũi tên không thể bắn vào.

“Leng keng leng keng” tiếng đao kiếm truyền đến, rõ ràng bên ngoài đã bắt đầu giao chiến, trong chốc lát Mộ Hoàng Tịch mơ hồ không biết mục tiêu của những kẻ này là ai, trong tiềm thức nàng không muốn bản thân mình liên lụy đến người khác!

Dường như đọc được suy nghĩ của Mộ Hoàng Tịch, giọng Quân Mặc bình thản nói: “Không liên quan tới ngươi!”

Mộ Hoàng Tịch nghe vậy, thoáng nhẹ lòng! Mà ngay trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên Quân Mặc có hành động, một tay hắn ôm lấy Mộ Hoàng Tịch, một tay đỡ nàng, sau đó liền lao ra ngoài, ngay lúc bọn họ vừa xông ra, xe ngựa kia đột nhiên bị chia năm xẻ bảy, một đại đao sáng loáng cắm thẳng chính giữa xe ngựa.

Mộ Hoàng Tịch đã trải qua nhiều sóng gió, đương nhiên sẽ không bị dọa sợ, chỉ là hiện tại nàng bị Quân Mặc ôm vào trong ngực, lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, giãy dụa hai lần không có kết quả, Mộ Hoàng Tịch không còn cách nào nói: “Ta có thể tự bảo vệ mình, ngươi để ta xuống đi!”

Chẳng những Quân Mặc không thả nàng xuống, trái lại còn ôm nàng chặt hơn, ổn định thắt lưng nàng phòng ngừa nàng ngã xuống.

Đám người tới kia tổng cộng có hơn ba mươi người, xuất hiện ra ngoài hơn hai mươi người, còn có hơn mười cũng cung tiễn thủ ẩn nấp ở một nơi bí mật, lực lượng lớn như vậy chỉ vì muốn giết mấy người bọn họ; mà Mộ Hoàng Tịch nhìn kỹ một phen, những người này mặc y phục dạ hành màu đen, trên đầu cũng được trùm đen chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, mà ánh mắt kia cũng giống như toàn thân bọn hắn, không chút ánh sáng, chỉ có sát ý chí tử! Võ công những người này lợi hại, chiêu thức cũng là chiêu thức sắc bén sát thủ thường có, nhưng Mộ Hoàng Tịch có thể khẳng định bọn hắn không phải sát thủ giang hồ, mà là ám vệ được nuôi dưỡng của người khác, bởi vì sát thủ giang hồ không có sự phối hợp chặt chẽ như vậy.

Chỉ có hai thuộc hạ chém giết ở phía dưới, mà Mộ Hoàng Tịch nhìn người bên cạnh, dường như hắn không có ý định ra tay; quay đầu nhìn về phía chiến trường, mới phát hiện hai thuộc hạ này của hắn cũng không phải là dạng vừa, hai người bọn họ cách nhau không xa, phối hợp không chê vào đâu được, chém giết mười mấy sát thủ, bản thân lại không bị thương chút nào, hiển nhiên đã trải qua rất nhiều lần tranh đấu như vậy rồi.

Quân Mặc đỡ Mộ Hoàng Tịch đứng quan sát ở bên cạnh, thỉnh thoảng chém giết một vài tên sát thủ muốn đánh lén, mà Mộ Hoàng Tịch cũng không che giấu, dùng nội lực hút một nắm lá rụng, ánh sáng trong đôi mắt sắc lạnh đến rùng mình, từng phiến lá rụng như đao bay ra ngoài, giết chết đám cung tiễn thủ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó chuẩn xác không hề sai lầm. Thấy vậy, mày Quân Mực khẽ động, tiếp tục quan sát trận chiến.

Thanh Qua và Thanh Nguyên giết hết hơn hai mươi tên sát thủ kia, lúc này mới dắt ngựa qua, bọn hắn một người một ngựa, Mộ Hoàng Tịch không thể không cưỡi cùng ngựa với Quân Mặc.

Lúc đi tới một thị trấn đã là hoàng hôn, chỉ có thể qua đêm ở đây, Mộ Hoàng Tịch ăn bữa chiều xong liền vào phòng, nhấp một ly trà, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ có phải mình nên rời đi hay không; vừa nhìn đã biết người nam nhân trước mắt này không đơn giản, nhất là võ công của hắn còn trên cả nàng, vì võ công của nàng còn chưa hồi phục nên mới đi cùng đường với hắn, nhưng nàng cảm thấy có một loại cảm giác bất an, chỉ sợ bản thân tự đưa mình vào hang sói lúc nào không hay biết.

Ngay lúc Mộ Hoàng Tịch đang suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng của nàng bị đẩy ra, Mộ Hoàng Tịch bỗng nhiên hoàn hồn, giống như lại thấy được cảnh tượng ngày đó ở Mai Hương viên, vẻ mặt nam nhân kia ẩn nhẫn và đầy mồ hôi, thân thể cứng ngắc run rẩy, dường như đang liên tục kiềm chế điều gì đó.

“Ngươi định làm gì? Ra ngoài!” Mộ Hoàng Tịch đứng dậy quát, nhưng ngay sau đó, nàng vẫn bị khống chế như cũ, lần trước lúc nàng có võ công còn bị khống chế, càng không nói đến hiện tại võ công của nàng còn lại chưa đến một thành.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Mộ Hoàng Tịch biết mình không chống đỡ được, trái lại tỉnh táo hơn, nhưng sau đó nàng lại cảm giác trên cần cổ đột nhiên truyền tới lãnh ý, tiếp theo chính là một trận đau đớn, máu tanh tràn ngập, nàng còn có thể cảm nhận được hắn mút vào.

Mộ Hoàng Tịch cắn răng, lại là cổ, chết tiệt, hắn là Hấp Huyết Quỷ (ma cà rồng) hay sao vậy chứ? Không hút máu của người khác, lại cứ cắn nàng! Cảm nhận được máu tươi trên người bị rút đi, dưới chân Mộ Hoàng Tịch phát lạnh, nếu là bị thương đổ máu thì không sao, nhưng là bị người bắt lấy uống máu, đó lại là một chuyện khác rồi!

Không thể nhịn được nữa, Mộ Hoàng Tịch thừa lúc hắn không chú ý trượt người xuống, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài cửa, vô cùng bi kịch chính là, Thanh Qua và Thanh Nguyên chắn trước mặt nàng giống như hai vị thần giữ cửa, hơn nữa sắc mặt rét lạnh.

“Tránh ra!” Mộ Hoàng Tịch không biết giọng nói của mình đã lạnh lùng đến mức nào, nhưng hiên tại nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này, gặp phải sát tinh này, vốn là sai lầm.

“Cô nương muốn đi đâu?” Mặt Thanh Nguyên lạnh lẽo, nhưng lúc nhìn thấy vết màu trên đầu vai Mộ Hoàng Tịch thì khẽ nhíu mày, chủ thượng thật sự cắn sao?

Ngược lại Thanh Qua nói chuyện dễ nghe hơn một chút, có phần lo lắng hỏi: “Có phải cô nương đã làm điều gì khiến chủ thượng tức giận không?” Nếu không sao lại có máu? Hiển nhiên là Thanh Qua không biết có chuyện gì xảy ra ở bên trong.

“Để ta ra ngoài!” Giọng Mộ Hoàng Tịch chậm dần, nhưng bàn tay đã buông xuống đang huy động sức mạnh, nàng không thể nán lại nơi này thêm một khắc nào nữa.

“Không được!” Dù không biết trong kia có chuyện gì, nhưng chủ thượng đã dặn dò phải trông coi cẩn thận, hắn sẽ không thể để nàng rời đi.

Mộ Hoàng Tịch biết nàng nói gì cũng vô dụng, không chút do dự đánh ra một chưởng, dựa vào khe hở này, nàng nhanh chóng treo lên khung cửa, lướt nhanh ra ngoài giống như chim én.

“Đáng chết, đuổi theo!” Thanh Qua thầm mắng một tiếng, vận khinh công đuổi theo; mà ở bên trong, sau khi ổn định sự khó chịu và xao động vội vàng kia, Quân Mặc chậm rãi ngẩng đầu, đôi con ngươi màu mực giá lạnh lại pha lẫn một chút cảm xúc mờ mịt, mà đôi môi mỏng lạnh nhạt bị máu tươi Mộ Hoàng Tịch nhuộm đỏ, khát máu mà yêu dã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.