Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 72: Chương 72: Chương 70




Chỉ có Quân Mặc là không có chút lo lắng nào, phải biết Mộ Hoàng Tịch ăn hai cây kim liên tử, nàng muốn độc chết mình cũng khó khăn, trong lúc mọi người không thể tin, Mộ Hoàng Tịch từng miếng từng miếng uống cạn cháo tổ yến, sắc mặt hồng phấn chép miệng: “Thái Phi nương nương ban thưởng thật khác, đây là lần đầu tiên bổn cung được ăn cháo tổ yến ngon như vậy!”

Mọi người: “. . . . . .”

Trong con ngươi Quân Mặc tràn ra cưng chiều, tay nắm eo Mộ Hoàng Tịch tỉ mỉ vuốt ve, trong lòng ấm áp nồng nàn, tất cả mọi người đều hi vọng ngồi vào vị trí của mình, tay ôm quyền to thiên hạ, thế nhưng hắn ngồi đủ rồi, lúc một mình anh dũng chiến đấu mới có thể thể nghiệm cảm giác cô đơn, giờ phút này hắn chỉ muốn ở cạnh nữ tử đang ngồi cạnh mình, mặc kệ bao lâu! Con ngươi dịu dàng ngẩng lên lại biến mất sạch sẽ: “Các vị ái khanh còn muốn quỳ trên đất sao?”

Tuy là nghi vấn, nhưng vẫn mang theo nồng nặc áp bức như cũ, mọi người hai mặt nhìn nhau, biết chuyện vừa rồi đã qua như vậy, nếu không theo tính tình Quân Mặc nhất định sẽ khiến mảnh đất này nhuốm đầy máu! Sắc mặt Mộ Trình âm trầm, không biết đang nghĩ gì, mà tay đại phu nhân gắt gao nắm vạt áo, có thể thấy được bà ta có bao nhiêu thất vọng, Quân Hạo Hiên ngước mắt nhìn Mộ Hoàng Tịch, yên lặng lui về  vị trí của mình.

Sau bữa tiệc dĩ nhiên là đơn giản rất nhiều, bởi vì có Quân Mặc ở đây phát ra khí lạnh, coi như náo nhiệt thế nào cũng làm cho người cảm thấy lạnh, khi trải qua chuyện vừa rồi, không người nào không có đầu óc dám bất kính với Mộ Hoàng Tịch, trừ phi hắn không muốn sống!

Ăn uống no đủ Mộ Hoàng Tịch cảm thấy không thú vị, chào hỏi Quân Mặc một tiếng rồi chạy đi, hai vị ma ma thận trọng bảo hộ phía sau  nàng, thỉnh thoảng giúp nàng nhấc làn váy thật dài!

“Hai!” Tìm đình ngồi xuống, lúc này Mộ Hoàng Tịch mới không ngừng hô hấp, quả nhiên nàng không thích hợp với hoàn cảnh như vậy, quá nhiều người xa lạ, quá đè nén.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi như cũ, nơi này coi như đã tốt, nếu như ở phía Bắc Trường Thành, tuyết sẽ lớn hơn, Mộ Hoàng Tịch tựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn tuyết tuôn rơi ngoài cửa sổ, tuyết màu trắng, nhưng dưới ánh đèn cung đình chiếu rọi xuống lại thành một mảnh màu đỏ, Mộ Hoàng Tịch nhìn một chút không khỏi trầm mê, cuối cùng ngay cả mình đang nghĩ gì cũng không biết.

Hồi lâu, Mộ Hoàng Tịch từ trong suy nghĩ của mình ra ngoài, mà Vương ma ma bắt đầu nhắc nhở: “Nương nương, ngài ra ngoài lâu rồi, đi về trước có được không?”

Mộ Hoàng Tịch vẫn không nhúc nhích, nàng không muốn trở về, đột nhiên gương mặt Quân Mặc xẹt qua trước mắt nàng, trong lòng chợt đau xót, như bị kim đâm, nàng chỉ biết mình ghét  chỗ này, tuy nhiên đã quên, còn có một người ghét đối mặt với những người đó hơn mình, nàng ném hắn lại , để mình hắn quân chiến đấu hăng hái, Mộ Hoàng Tịch ‘ vụt ’ từ vị trí đứng dậy, thật nhanh chạy tới con đường ban nãy.

Vẻ mặt Vương ma ma và Vinh ma ma nghi hoặc, không hiểu vì sao trong lúc bất chợt Hoàng Hậu kích động như thế, hai người nhìn nhau đuổi theo  : “Nương nương, ngài chậm một chút!”

“Tránh ra!” Nhìn thấy trước mặt nhiều thêm cánh tay, giọng Mộ Hoàng Tịch lạnh dần.

Quân Hạo Hiên nghe vậy thân thể chấn động, chẳng những không tránh ra, mà hai tay đồng thời nắm hai vai Mộ Hoàng Tịch, không để nàng trốn tránh nhìn thẳng nàng: “ Trong mộ địa Long Viêm đế, người đi theo bên cạnh hoàng huynh có phải nàng không?”

Khi đó hắn cho là không phải, bởi vì khuôn mặt nàng không giống, bởi vì trên người nàng có hương sen, nhưng chính hắn tự cho là đúng, khiến tất cả biến thành như vậy.

“Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?” Tròng mắt Mộ Hoàng Tịch không lùi: “Hiên vương chớ quên, bây giờ bổn cung là tẩu tử của ngươi, ngươi làm vậy sợ rằng có chút không ổn!”

“Mộ Hoàng Tịch! Nàng còn muốn giả bộ đến khi nào?” Quân Hạo Hiên đột nhiên rống to một tiếng, dáng vẻ ôn tồn nho nhã không còn sót lại chút gì, nhìn trong mắt Mộ Hoàng Tịch không hề cam, không hiểu, có tức giận: “Nếu như nàng vì ta cản trở nàng giết Mộ Tâm Vi, mà nàng giận ta lâu như vậy, dù sao cũng nên bớt giận đi! Mặc kệ sau này nàng đối phó nàng ta thế nào, ta sẽ mặc kệ được chứ? Nhưng bởi vì chuyện này nàng lại khiến quan hệ giữa chúng ta thành như vậy? Hoặc là nói nàng không nhận ra tấm lòng của ta?”

“Coi như nàng không muốn gả cho ta, vì sao phải gả cho hoàng huynh, tại sao không phải là người khác? Vì sao cố tình là hắn?”

Mộ Hoàng Tịch không hiểu vì sao hắn kích động như thế, bởi vì nàng gả cho hoàng huynh hắn ư?”Có liên quan gì tới ngươi?”

“Có liên quan gì đến ta à?” Quân Hạo Hiên cười lạnh, tâm tình kích động dần dần thở bình thường, nhưng trong con ngươi là chán nản thật sâu: “Mộ Hoàng Tịch, nàng thật biết làm tổn thương  người khác!”

“ Giữa ta và ngươi là không thể nào, cho tới bây giờ cũng không thể, ngươi và ta vốn không phải là một loại người!”

Mộ Hoàng Tịch nghiêng người tránh ra, vạt áo hoa lệ kéo thành hình tròn duyên dáng, trăm hoa đua nỡ, chim phượng bay cao.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Quân Hạo Hiên, Quân Hạo Hiên đột nhiên đưa tay kéo tay Mộ Hoàng Tịch lại, trong giọng nói mang theo van xin cuối cùng: “Thật sự không trở về được sao?”

Thân thể Mộ Hoàng Tịch thẳng tắp, khuôn mặt dưới ngọn đèn tàn, đèn cung đình lửa đỏ soi sáng khuôn mặt vô tình của nàng: “Nếu như gặp nhau là một chuyện sai lầm, ta tình nguyện lúc ban đầu không cứu ngươi!”

Dứt lời, Mộ Hoàng Tịch rút tay về cất bước rời đi, bóng lưng nàng như người vô tình, chưa từng dao động chút nào! Hai ma ma đứng ở một bên hai mặt nhìn nhau, sau đó im lặng không lên tiếng đi theo!

Bông tuyết rơi trên người Quân Hạo Hiên dần nhiều, cho đến khi bóng dáng Mộ Hoàng Tịch đi xa, thế mà hắn lại không nhúc nhích, nhưng tay trong tay áo đã nổi gân xanh! Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao nàng không bằng lòng nhìn ta một chút? Hắn kém Quân Mặc ở đâu? Chẳng lẽ là vì ngôi vị hoàng đế kia?

Rõ ràng vẫn muốn chính miệng nghe nàng thừa nhận nàng cứu mình, nhưng vì sao hiện tại biết đáp án, lại tổn thương người như vậy?

Bên mặt Mộ Hoàng Tịch mới vừa vào lập tức đón nhận ánh mắt ân cần của Quân Mặc, trong lòng Mộ Hoàng Tịch ấm áp, bước nhanh đi tới, cầm tay Quân Mặc vươn ra lần nữa ngồi vào bên cạnh hắn.

Bàn tay Quân Mặc che tay Mộ Hoàng Tịch, xúc cảm lạnh lẽo khiến hắn cau mày: “Bên ngoài lạnh như vậy, tại sao không gọi bọn họ chuẩn bị lò sưởi cho nàng?”

“Không sao! Bây giờ thân thể ta không kém như vậy!” Mộ Hoàng Tịch cảm thụ nhiệt độ bàn tay hắn truyền tới, trái tim bị gai nhọn đâm vào thoáng tốt hơn.

Hồ công công một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bày ra bộ mặt nghiêm túc xuống phía dưới, đánh chết hắn cũng không nói nhìn thấy Đế Vương máu lạnh đang trêu đùa ngón tay Hoàng Hậu nương nương, cử động ngây thơ như vậy hắn tuyệt đối nghĩ hoàng thượng không làm, cho nên nhất định là hắn hoa mắt!

“Ha ha!” Mộ Hoàng Tịch nhìn cử động Quân Mặc ấu trĩ như thế, không nhịn được bật cười: “Chàng có lời gì cần nói thì nói cớ sao lại ấp úng?”

Quân Mặc khẽ do dự, chỉ dùng giọng hai người có thể nghe: “Mới vừa nảy Hiên vương đi ra ngoài!”

“Ta có gặp hắn!” Mộ Hoàng Tịch cũng không che giấu, cũng không phát giác có gì không thể nói: “Lúc trước ta và hắn có chút dây dưa, nhưng mà ta đã nói rõ, có thể hiểu hay không là chuyện của hắn!”

“Ừm!” Quân Mặc gật đầu, trái tim mới vừa nảy được buông xuống, có lẽ Mộ Hoàng Tịch không biết, thế nhưng hắn lại rõ ràng tình cảm người đệ đệ kia đối với Mộ Hoàng Tịch, lúc trước mặc dù Quân Hạo Hiên đối với bất luận kẻ nào cũng ấm áp, nhưng bên cạnh hắn chưa từng có một nữ nhân, cũng chưa từng đối với nữ nhân nào đặc biệt, mà từ lần tế thiên trở lại hắn liền bắt đầu thay đổi, mà người khiến hắn thay đổi là Mộ Hoàng Tịch.

Khi đó hắn cũng không nghĩ đến có một ngày mình sẽ yêu nữ nhân đằng trước, hơn nữa nữ nhân này cũng là Mộ Hoàng Tịch! Lại nói tình cảm của bọn họ tới có chút nhanh, nhưng lại cảm thấy đó là đương nhiên, mấy ngày trước, bọn họ còn chưa từng biết rõ tên tuổi đối phương, mà mấy ngày sau, bọn họ đã trở thành phu thê!

Khi nảy Quân Hạo Hiên đi ra tim của hắn liền nhắc tới, nhưng nhìn nàng trở lại, hơn nữa thản nhiên như thế, tim của hắn mới trả về, trong nháy mắt hắn cảm thấy bất đắc dĩ, hắn luôn vắng lạnh chững chạc, khi nào thì lo được lo mất như vậy? Vương ma ma ở một bên nghe lời Mộ Hoàng Tịch nói vào trong tai, không khỏi thêm phần tôn kính Mộ Hoàng Tịch, một cô nương quả quyết luôn biết không nên nói với phu quân rằng mình nói chuyện tình với nam tử khác, huống chi nam tử này còn là Đế Vương một nước; nhưng Mộ Hoàng Tịch lại một thân thản nhiên, không chút ý tứ giấu giếm nào, làm sao có thể không khiến người ta tôn kính !

Dạ tiệc kết thúc, Quân Hạo Hiên vẫn chưa trở lại, có thái giám báo lại, nói hắn đi chỗ Thái Phi!

Lúc rời đi, Mộ Trình nhìn Mộ Hoàng Tịch thật sâu một cái, trong mắt có uy hiếp, cũng có chút ý sợ hãi không xác định! Đúng, ông ta e ngại Mộ Hoàng Tịch, bây giờ Mộ Hoàng Tịch đã không phải là vật ông ta có thể nắm trên tay, đến nay ông ta vẫn không quên được lúc Mộ Hoàng Tịch chỉ kiếm lên cổ ông ta!

Mà Mộ Hoàng Tịch còn thản nhiên cười, đẹp như hoa sen, thiếu sót duy nhất chính là ánh mắt nàng quá lạnh, lạnh đến khiến Mộ Trình cảm thấy lòng bàn chân phát run!

Từ Long Hiên điện ra ngoài, Quân Mặc không có lên liễn, mà dắt tay Mộ Hoàng Tịch, hai người từng bước từng bước dọc theo hành lang trở về; cùng người yêu bước chậm trong gió tuyết, cũng xem như là một chuyện tốt rồi !

Hồ công công rất có ánh mắt vẫy lui mọi người, theo võ công hoàng thượng không ai tổn thương được hắn, mà võ công Hoàng Hậu nương nương mặc dù ông không biết, nhưng nghe nói cũng sâu không lường được, cho nên ông không lo lắng an nguy của bọn họ, bảo người lui đi, cho bọn họ yên tỉnh!

Hành lang cửu khúc thật dài, hai người đi sóng vai, vạt áo màu đen đan vào nhau, không phân được ai là ai, Long Ngọc Phượng trông rất sống động quấn vào nhau, xem ra vô cùng xứng đôi; đêm lạnh tanh, hành lang lạnh lẽo, nhưng vì có người bên cạnh mà trở nên khác biệt. Hai người ai cũng không nói gì, loại cảm giác này lưu truyền trên bàn tay hai người đan xen nhau, không cần quá nhiều ngôn ngữ nhưng cũng có thể cảm nhận được tình ý chân thật nhất!

Người chạm mặt khiến Quân Mặc và Mộ Hoàng Tịch dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng, sắc mặt Quân Hạo Hiên đọng lại, nhưng vẫn cúi đầu quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng!”

Mộ Tâm Vi khó khi nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch mà không lập tức xông lên đòi chém đòi giết, thướt tha  hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng!”

Hai ngày nay cố ý xem nhẹ hành vi của nàng ta nhưng nàng ta không tức giận, ngược lại cảm thấy vô cùng ngây thơ, giằng co một thời gian, cung nữ mới vừa đưa tổ yến đi ra: “Thái phi nương nương triệu kiến Hoàng hậu!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.