Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 71: Chương 71: Tiện lợi cho ngươi!




Một mình ngồi trong điện cảm thấy nhàm chán, nhưng Mộ Hoàng Tịch cũng không tìm được những chuyện khác có thể làm, hơi đứng dậy: “Theo ta ra ngoài dạo đi!”

Vương ma ma đáp một tiếng ‘Dạ’, lập tức uốn nắn: “Nương nương, người nên tự xưng ‘Bổn cung’!”

Bổn cung? Ta còn bổn Tôn đấy! Mộ Hoàng Tịch cười khẽ trong lòng, trong lúc mọi người cẩn thận chen chúc đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa Mộ Hoàng Tịch lại dừng bước, không vì cái khác, chỉ vì y phục này quá nặng, hơn nữa chỉ mới đi mấy bước đã oi bức khiến nàng khó chịu, nhụt chí ngồi xuống ghế bên cạnh: “Có y phục nào nhẹ hơn một chút không?”

“Hồi nương nương, y phục của chính cung hoàng hậu đều như nhau, bộ này của nương nương đã xem như là nhẹ nhất rồi ạ!”

Mộ Hoàng Tịch bất đắc dĩ để cái chén trong tay xuống, thầm mắng làm hoàng hậu thật không phải là để người làm, nàng là người tập võ mà mặc bộ y phục này cũng cảm thấy không chịu nổi, sao những tiểu thư mềm mại kia có thể chịu được bộ y phục nặng nề như vậy nhỉ?

Trong lúc Mộ Hoàng Tịch đang buồn bực, Quân Mặc cũng đi tới bằng xa liễn, toàn thân áo đen như mực, trên gương mặt tuấn mỹ không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng ngạo nghễ, hơi thở tôn quý quanh thân không gì sánh được, một đôi mắt đen nhánh  thâm trầm như mực làm cho người ta không rét mà run, toàn thân khí thế bễ nghễ càng làm cho người ta không nhịn được muốn thần phục, đây mới là Quân Mặc, Đế Vương Tây Hạ!

Chẳng qua, khi đôi mắt của Quân Mặc quét qua toàn thân chính trang của Mộ Hoàng Tịch thì lạnh lẽo lập tức tản đi, thay vào đó là vẻ Nhu Tình nồng nàn, vẻ mặt không có quá nhiều biến hóa, nhưng hơi thở biến đổi quanh thân thì ai cũng không thể bỏ qua!

“Tham kiến hoàng thượng!” Bên trong phòng cung nữ ma ma quỳ đầy đất.

Mộ Hoàng Tịch vuốt vuốt cổ bị ép đến có chút đau quay đầu nhìn về phía Quân Mặc: “Rốt cuộc chàng đã tới!”

“Nhớ trẫm hả?” Lông mày như ngọn núi của Quân Mặc vừa động, tự nhiên ôm Mộ Hoàng Tịch vào trong ngực, vẻ sủng ái hiển thị rõ.

Mộ Hoàng Tịch cũng không từ chối, mà chỉ bất đắc dĩ cau mày: “Y phục quá dày, mũ phượng quá nặng!”

Quân Mặc nhìn toàn thân Mộ Hoàng Tịch một chút, hắn lại không cảm thấy gì, bởi vì mỗi nữ nhân trong hậu cung đều ăn mặc như thế này, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe bọn họ ngại dày ngại nặng, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Quân Mặc vẫn không miễn cưỡng Mộ Hoàng Tịch: “Chỉ hôm nay thôi!”

“Đồng ý!” Mặc dù rất khó chịu, nhưng chỉ một buổi tối mà thôi, nàng vẫn có thể chịu được.

Hai người nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, một đám cung nhân bên cạnh đã cả kinh cằm cũng rớt xuống, vốn dĩ bị Hồ công công phân phó chăm sóc vị hoàng hậu nương nương đột nhiên xuất hiện này, trong lòng các nàng vẫn luôn thấp thỏm không yên, dù sao tính tình của hoàng thượng như thế nào không ai hiểu rõ hơn các nàng, lúc nổi giận giết người là chuyện thường, một cung  nhân bình thường đều không dám đến gần, mà hoàng thượng chưa bao giờ có sắc mặt với Tần phi hậu cung, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, lần này đột nhiên hạ chỉ phong hậu, bọn họ cũng không biết hoàng thượng đang suy nghĩ gì, vậy mà hôm nay các nàng hoa mắt sao? Cái người toàn thân tản ra hơi thở dịu dàng đó là hoàng thượng của bọn họ?

“Đi thôi!” Quân Mặc nắm cả hông của Mộ Hoàng Tịch đi ra ngoài, Hồ công công vung phất trần cười “Hí hí” một tiếng, xem ra sau này đã kiếm được nữ chủ tử rồi!

Đường từ Ngự Long điện đến Long Hiên điện nói dài thì không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng đây là lần đầu tiên Quân Mặc đi đến nhẹ nhàng và tình nguyện như vậy, tay ôm Mộ Hoàng Tịch vẫn không chuyển qua, thật giống như sợ nàng đột nhiên bay mất vậy.

Long Hiên điện, Hồ công công đi lên từng bước vung phất trần: “Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

“Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!”

Mặc dù Mộ Hoàng Tịch chưa từng lộ diện trước mặt mọi người, nhưng hoàng thượng hạ thánh chỉ đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền, bọn họ chỉ có quỳ lạy, mà giờ phút này bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc là một nữ tử như thế nào lại có thể lấy được ưu ái của hoàng thượng, vừa đến đã phong hậu, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có.

Vạt áo màu đen hoa lệ phất qua trước mặt, Kim Tuyến thêu long phượng đan xen vào nhau, cao quý không tả nổi, mà trong lúc đi như có hương sen phất qua, làm cho người ta ngửi thấy không khỏi sảng khoái! Không khỏi âm thầm suy đoán người hoàng hậu nương nương này là một mỹ nhân như thế nào!

Cung điện hoa lệ, bách quan tề tụ, bình vàng chén ngọc, ăn uống linh đình, Quân Mặc để Mộ Hoàng Tịch ngồi xuống, sau đó bản thân mình ngồi bên cạnh nàng, lúc này mới giơ tay lên, giọng nói lạnh lùng nhưng trầm ổn uy nghiêm: “Bình thân!”

Mọi người nghe vậy từ từ đứng dậy, dưới áp lực của Quân Mặc cũng không dám trực tiếp ngẩng đầu, nhưng mà vẫn có người dám bạo gan ngẩng đầu, đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là Hiên Vương Quân Hạo Hiên và Thừa Tướng Mộ Trình, hai người nhìn Mộ Hoàng Tịch, người trước là kinh ngạc, người sau hoàn toàn có thể dùng gặp quỷ để hình dung, mà ngay sau đó lại vang lên một giọng nói chói tai: “Tại sao là ngươi? Làm sao ngươi biết chỗ này?”

Có thể thét chói tai ngốc nghếch như vậy, ngoại trừ Hiên Vương phi Mộ Tâm Vi ra thì sợ rằng không còn người thứ hai!

Mộ Hoàng Tịch không trả lời, bởi vì chỉ cần nàng ngồi ở đây thì những người này không dám làm gì nàng, quả nhiên, Hồ công công vung phất trần đứng dậy: “Hiên Vương phi hãy nhìn rõ ràng, đây chính là hoàng hậu nương nương của nước Tây Việt ta, bất kính với hoàng hậu nương nương cũng chính là bất kính với hoàng thượng!”

“Không thể nào, sao nàng ta lại là hoàng hậu, sao tiện nhân này lại là hoàng hậu?” Mộ Tâm Vi rất tức giận, vô cùng tức giận, nàng vẫn còn đang đắc chí khi mình được làm Hiên Vương phi, nhưng sau một khắc con tiện nhân kia lại thành hoàng hậu, còn phải quỳ lạy trước nàng ta, sao nàng có thể chấp nhận được!

Đột nhiên có một luồng khí lạnh đập vào mặt, năng lượng cường đại khiến hai chân Mộ Tâm Vi mềm nhũn, ngã xụi lơ xuống đất, đôi môi không ngừng run rẩy, hoảng sợ nhìn Quân Mặc, hơi thở của hắn thật là dọa người!

“Hoàng huynh!” Quân Hạo Hiên ngăn cản trước mặt Mộ Tâm Vi, mặc dù hắn cũng rất ghét nữ nhân này, nhưng dù sao cũng do mình lấy về nhà, đến lúc đó vứt đi vẫn là mặt mũi của hắn: “Hoàng huynh thứ tội, tiện nội không hiểu đúng mực, cũng không phải là cố ý mạo phạm ‘hoàng hậu’!”

Lúc Quân Hạo Hiên đang nói chuyện thì nắm chặt hai quả đấm, ‘hoàng hậu’! Chưa từng có hai chữ nào lại khiến hắn khó nói ra như bây giờ, rốt cuộc nàng quen biết hoàng huynh lúc nào, hai người lại ở bên nhau ra sao, vì sao mới xoay người một cái, nàng đã là tẩu tử của hắn?

“Lui ra đi!” Quân Mặc vung tay lên, mặc dù không nói nhưng cũng coi như đã bỏ qua cho Mộ Tâm Vi, tuồng vui tối nay vẫn còn, nếu có người lui trận trước thì không còn gì đáng xem nữa rồi.

Mà Mộ Trình và đại phu nhân Lý Thiến rất lâu mới hồi hồn, sau chốc lát chần chờ Mộ Trình đi lên trước: “Hoàng thượng, thần không biết người hoàng thượng phong làm hoàng hậu lại là trưởng nữ của thần, Mộ gia có thể được hoàng thượng ân sủng dĩ nhiên là phúc phận của Mộ gia, nhưng đại hôn của Đế hậu là đại sự thiên hạ nên không thể qua loa nóng vội như vậy được, không bằng để thần đưa tiểu nữ về nhà sau đó mời Khâm Thiên Giám chọn một ngày hoàng đạo cử hành đại điển phong hậu?”

“Đúng vậy hoàng thượng!” Đại phu nhân mặc một bộ hoa phục đi lên phía trước, cúi người hành lễ: “Mặc dù Hoàng Tịch không phải là ruột thịt của thần phụ, nhưng suy cho cùng vẫn là nữ nhi Mộ gia, dù sao xuất giá cũng phải có dáng vẻ xuất giá, huống chi là phong hậu một nước, dĩ nhiên không thể để cho các nước khác coi thường chứ!”

Giờ khắc này đại phu nhân đang lo lắng trong lòng, nếu hoàng thượng muốn kết hôn với nữ nhi Mộ gia bọn họ, Mộ gia cũng không chỉ có một tiểu thư, chỉ cần kéo Mộ Hoàng Tịch về Mộ gia, còn người xuất giá là ai, dĩ nhiên sẽ do bà định đoạt!

“Mộ phu nhân nói có lý! Lão thần cũng cảm thấy hoàng thượng xử lý như vậy là có chút thiếu sót!” Một lão già tinh thần phấn chấn tuổi đã hơn thất tuần, ông ta đứng dậy tùy ý thi lễ với Quân Mặc: “Hoàng thượng, phong hậu một nước chính là chuyện quan trọng nhất, liên quan đến huyết mạch và thể diện của Hoàng thất, hoàng thượng phải thận trọng suy tính mới phải!”

Không cần đoán, một lão già có thể nói chuyện lớn mật trong trường hợp như vậy, ngoại trừ Từ Quốc Công ra thì không còn người thứ hai, chẳng qua là Mộ Hoàng Tịch có chút khó hiểu, vì sao tối nay Trịnh Thái phi không xuất hiện, ngay cả Từ Quý phi cũng không có, trường hợp như vậy thật không nên nha!

Từ Quốc Công vừa dứt lời, lập tức có người khác đứng ra khuyên bảo, ý kiến cơ bản đều giống nhau, không có gì hơn ngoài việc muốn Mộ Hoàng Tịch buông vị trí hoàng hậu ra trước, sau đó về nhà chờ xuất giá, không thể nghi ngờ Mộ Tâm Vi là người vui vẻ nhất, hôm nay chỉ cần kéo Mộ Hoàng Tịch xuống, để xem ngày khác nàng ta còn có mặt mũi nào mà ngồi lên vị trí này nữa không!

Mà dưới đất không ngừng có người ‘trung thành’ khuyên nhủ, tất cả đều mang dáng vẻ vì nước vì trung, nhưng ngoài miệng chỉ muốn lập tức kéo vị hoàng hậu này xuống. Chẳng qua Mộ Hoàng Tịch không thèm để tâm, giống như người đang được nhắc đến phía dưới không phải là nàng vậy, một mình ngồi ở phía trên ăn uống vui vẻ, không thể không nói tay nghề của ngự trù không tệ, đã rất lâu rồi nàng chưa từng ăn mỹ vị như vậy đấy, Mộ Hoàng Tịch chỉ tập trung tinh thần ăn uống, còn Quân Mặc bên cạnh thỉnh thoảng lại còn gắp thức ăn cho nàng, hoặc là dịu dàng nhìn nàng ăn, hai người ân ái thâm tình rơi vào trong mắt Hồ công công, nét mặt già nua cũng cười thành hoa cúc, sau đó lập tức vẫy một tiểu thái giám tới phân phó Ngự Thiện Phòng làm thêm mấy món ăn ngon nữa!

Sau khi một loạt người nói xong, cuối cùng mới đến Hiên Vương, hắn mặc chính trang Vương gia hoa lệ, chiều cao ngọc lập đứng trước mọi người, lúc giơ tay nhấc chân đều tao nhã lịch sự, khiêm nhường lễ phép tám chữ phát huy vô cùng tinh tế: “Hoàng huynh, Thần Đệ cũng tán thành lời nói của Thừa Tướng đại nhân, dù sao cũng liên quan đến quốc thể nên không được qua loa!”

Quân Hạo Hiên nói vô cùng chính trực, nhưng rốt cuộc có lòng riêng hay không thì cũng không thể biết được.

Cuối cùng, Quân Mặc cũng để đũa bạc trong tay xuống, đôi mắt sâu thẳm liếc mọi người bên dưới, không khí trong nháy mắt khẩn trương lên: “Bổ sung một đại điển là ý kiến hay! Nhưng . . . . . Trẫm nói hoàng hậu là người Mộ gia lúc nào?”

Cái gì? Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, nhất là những người biết Mộ Hoàng Tịch, thế nào cũng không nghĩ tới Quân Mặc lại có thể nói như vậy!

“Hoàng thượng, nữ nhi của mình mà thần còn không nhận ra sao?”

“Đúng vậy hoàng thượng! Sao nữ nhi của mình mà thần phụ không nhận ra được chứ!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nàng là đại tỷ của nô tỳ, chúng ta sẽ không nhận lầm đâu!” Làm sao Mộ Tâm Vi có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hiện tại chỉ cần có thể kéo Mộ Hoàng Tịch, gọi lão nương nàng cũng nguyện ý!

“Hoàng huynh! Thần Đệ cũng nhận ra Mộ đại tiểu thư, Thần Đệ tuyệt đối sẽ không nhận lầm!”

Miệng nhiều người xói chảy vàng, “tam nhân thành hổ”, lời đồn nhiều người lặp lại người nghe sẽ tin là thật, đừng nói đúng là Mộ Hoàng Tịch, coi như nàng không phải nhưng nhiều người xác nhận như vậy thì nàng không phải cũng thành phải! Chỉ có điều, Quân Mặc quay đầu: “Hoàng hậu, nàng quen những người này à?”

Sao Mộ Hoàng Tịch lại không hiểu ý của hắn chứ, tầm mắt ‘mờ mịt’ nhìn mọi người, sau đó vô cùng ‘mê mang’ lắc đầu một cái: “Hồi hoàng thượng, nô tì không biết!”

Vẻ mặt mọi người cứng đờ, làm như không ngờ Mộ Hoàng Tịch dám nói như vậy, Thừa Tướng dĩ nhiên không thể nào liên hiệp với nhiều người để nói tân hoàng hậu này là nữ nhi của ông được, như vậy đáp án duy nhất nàng thật sự là tiểu thư Mộ gia, nhưng trước bá quan văn võ cả tiều mà nàng không đổi sắc mặt nói mình không biết, đây không phải là đùa bỡn mọi người sao?

Từ Quốc Công lập tức đứng ra: “Mặc dù ngươi được hoàng thượng phong làm hoàng hậu, nhưng thân là nữ quan trọng nhất chính là hiếu đạo, há có thể lấy được vinh quang thì không nhận phụ mẫu? Đây quả thực là bất hiếu, vong ân phụ nghĩa, người như vậy tại sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ? Đây không phải là để cho người khác cười nhạo Tây Việt chúng ta sao?”

“Đúng vậy! Hoàng thượng, không được phong một nữ tử như vậy làm hậu!”

“Yên lặng!” Hồ công công vung phất trần, giọng nói the thé chói tai, nhất thời khiến người nọ câm mồm.

Mộ Hoàng Tịch thật sự giống như không nhận ra bén nhọn trong lời nói của bọn họ, chậm rãi cười cười: “Từ nhỏ bổn cung đã không phụ không mẫu, vẫn sống nương tựa lẫn nhau với một nha đầu, may mắn được hoàng thượng yêu thích, lúc này mới leo lên kim ngọc hoa đường này, hôm nay hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các vị, các vị không lo uống rượu mua vui mà cứ muốn Bổn cung nhận phụ mẫu không biết ở đâu ra này là người nhà, nếu Bổn cung không nhận chính là bất hiếu, nhưng Bổn cung nhớ rõ sau khi mẫu thân bị bệnh chết đi thì phụ thân đã rơi xuống vách núi chết không toàn thây, xin hỏi hai vị đang đứng trước mặt này là người hay là quỷ?”

“Chuyện này. . . . . .” Mọi người á khẩu không trả lời được, mà Mộ Trình lại giận đến mặt cũng xanh lá, còn chết không toàn thây!

Mộ Hoàng Tịch làm như không nhìn thấy sắc mặt biến hóa của bọn họ, tiếp tục nói: “Mặc dù Bổn cung rất hi vọng phụ mẫu của mình vẫn còn trên nhân thế, nhưng người chết đã chết rồi, đây là sự thật không thể nào thay đổi được, nếu các vị nhất định muốn Bổn cung nhận một đám ‘người thân’ không liên quan này, sợ rằng sẽ không tôn trọng Vong Linh trên trời!”

“Ngươi nguỵ biện!” Mộ Tâm Vi thiếu chút nữa nôn ra máu, mở mắt nói mò cũng không được như vậy.

“Hoàng hậu giỏi tài ăn nói, thế sao nhiều người đều nói ngươi là Mộ đại tiểu thư, Thừa Tướng và Vương Gia không thể nào đùa bỡn mọi người trong trường hợp này, hoàng hậu giải thích như thế nào?” Hiển nhiên là vẫn chưa muốn bỏ qua cho nàng.

Ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch xẹt qua mặt Từ Quốc Công, trong lòng thầm mắng: Lão già chết tiệt! Trên mặt vẫn khẽ cười duyên như cũ: “Chuyện này cũng thật kỳ lạ, thế gian này thiếu gì người có dáng vẻ giống nhau, đúng lúc Bổn cung có dáng vẻ tương tự như Mộ đại tiểu thư, chẳng lẽ đây cũng là lỗi của Bổn cung?”

“Mộ Hoàng Tịch! Ngươi vì hậu vị mà không nhận người thân, ngươi không sợ bị sét đánh sao?” Mộ Tâm Vi thật sự tức giận, chợt vọt ra, Quân Hạo Hiên cũng không thể tóm nàng ta lại.

Mộ Hoàng Tịch vẫn không đổi sắc mặt: “Bổn cung có bị sét đánh hay không Bổn cung không biết, nhưng Bổn cung có thể nói cho Hiên Vương phi rất rõ ràng rằng, bây giờ ngươi đang xúc phạm hoàng hậu, sỉ nhục Hoàng thất, theo như luật nên trảm!”

“Người đâu! Giảii xuống đi!” Hồ công công rất tốt tiếp lời.

Nhìn muốn tới thật, Mộ Tâm Vi nóng nảy: “Ngươi dựa vào cái gì, ta là Hiên Vương phi ngươi có quyền lực gì đối với ta như vậy?”

Mộ Hoàng Tịch cười khẽ, nhưng nụ cười kia lại lạnh đến không thể lạnh hơn, khiến Mộ Tâm Vi rùng mình một cái: “Chỉ bằng Bổn cung là hoàng hậu!”

Chỉ bằng nàng ngồi ở chỗ này, không người nào có thể thay thế! Chỉ bằng từng tiếng sỉ nhục của ngươi, chỉ bằng tất cả những gì ngươi đã làm với ta thì ngươi đã sớm có thể xuống Địa ngục mấy lần! Để cho ngươi sống đến bây giờ đã là tiện lợi cho ngươi lắm rồi!

“Cứu mạng! Vương Gia cứu thiếp, phụ thân cứu con!” Mộ Tâm Vi không ngừng cầu khẩn, nhưng vẫn bị kéo ra ngoài, hơn nữa càng chạy thì càng xa!

“Hoàng thượng không thể!”

“Hoàng huynh!”

Lần này đã chọc giận một đống người, chỉ có điều Mộ Hoàng Tịch mới không sợ đấy, trước khi mọi người mở miệng nàng đã ung dung lên tiếng hỏi Hồ công công bên cạnh: “Hồ công công, ngươi hãy nói cho các vị đại này biết xem chống đối hoàng hậu, coi rẻ hoàng thượng còn cổ động ầm ĩ sẽ có tội danh gì?”

“Dạ!” Hồ công công biết nghe lời phải: “Theo quốc pháp, Hoàng thất tôn quý không thể khinh nhờn, chống đối không tôn kính hoàng hậu, coi rẻ hoàng thượng và sỉ nhục Hoàng thất, sỉ nhục quốc gia, theo như Luật Lệ —— nhẹ thì chém đầu, nặng thì tịch thu tài sản giết chết cả nhà kẻ phạm tội, tru diệt cửu tộc!”

“Hoàng thượng thứ tội, chúng thần cũng không có ý mạo phạm!” Hồ công công vừa nói như thế thì chuyện liền lớn, tất cả mọi người quỳ xuống, cho dù không phải thật tâm thần phục nhưng vẫn phải ra vẻ một chút.

“Vậy vừa nãy các khanh chỉ vào hoàng hậu của trẫm nói năng lỗ mãng trước mặt trẫm, chẳng lẽ là trẫm hoa mắt sao?” Quân Mặc ngước mắt, lạnh lẽo trong mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nếu như thật sự có áp bức khiến quan viên phía dưới gần như nằm sát xuống đất, giờ phút này lòng dạ gì cũng mất hết.

Mộ Hoàng Tịch buồn cười lột một quả nho ném vào trong miệng, nhìn gò má Quân Mặc một chút, sau đó lại tiếp tục ăn, mà Hồ công công dường như cũng không cảm thấy cả triều đang nghiêm túc, nhận lấy một mâm thịt bàn chân gấu kho tàu trong tay tiểu cung nữ đặt xuống trước mặt Mộ Hoàng Tịch, tự mình cầm đũa chia thức ăn cho nàng! Mộ Hoàng Tịch yên tâm thoải mái ăn, mà trong chỗ tối, mí mắt của Thanh Qua và Thanh Nguyên đồng thời co rút mãnh liệt, hoàng hậu nương nương quả nhiên không giống với người khác!

Toàn bộ không gian cũng dừng lại, đương nhiên là có thể bỏ qua người nào đó đang ăn ngon phía trên! Rất nhanh phần khẩn trương này đã bị phá vỡ, người đến là một nữ tử xinh đẹp, nhìn rõ hẳn là cung nữ cao đẳng, nàng ta đi tới hơi thất lễ với Quân Mặc: “Tham kiến hoàng thượng! Nô tỳ phụng chỉ truyền khẩu dụ của Thái phi nương nương, miễn xá tội chết cho Hiên Vương phi, bây giờ Hiên Vương phi đã được đưa về cung của Thái phi nương nương!”

Dưới đất Mộ Trình và đại phu nhân cùng thở ra, cũng may Thái phi nương nương ra tay đúng lúc, còn Mộ Hoàng Tịch lại cau mày ảo não một chút, xem ra tạm thời Mộ Tâm Vi vẫn không chết được!

“Thái phi nương nương còn ban thưởng cho hoàng hậu nương nương một chén cháo tổ yến, mời nương nương dùng từ từ!” Cung nữ kia vung tay lên, lập tức có người bưng cháo tổ yến lên.

Hồ công công nhận lấy lập tức muốn dùng ngân châm kiểm độc, vậy mà nữ tử kia vội giơ tay lên ngăn cản: “Hồ công công, đây do Thái phi nương nương tự mình ban thưởng, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi Thái phi nương nương sẽ mưu hại hoàng hậu nương nương hay sao?”

Lúc nói chuyện, nữ tử kia nhìn chằm chằm vào Mộ Hoàng Tịch, khiêu khích trong mắt muốn nàng không thấy cũng khó khăn!

“Hiếm khi được Thái phi nương nương ưu ái, Bổn cung thụ sủng nhược kinh!” Giả bộ ai không biết? Chỉ có điều nàng muốn xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn, phất tay để Hồ công công bưng lại: “Không cần kiểm đâu, hiếm khi thấy được tấm lòng thành của Thái phi nương nương, sao Bổn cung có thể không cảm kích chứ?”

“Nương nương! Chuyện này. . . . . .” Hồ công công chần chờ, với quan hệ của Trịnh Thái phi và hoàng thượng thì trong chén tám chín phần là có độc, hơn nữa còn là kịch độc, đây cũng không phải là trò đùa nha!

Có lẽ người phía dưới cũng đoán được, không khỏi có người ôm hy vọng Mộ Hoàng Tịch uống chết đi, Quân Hạo Hiên thoáng qua vẻ lo lắng, nhưng vẫn không mở miệng!

Chỉ có Quân Mặc là không lo lắng chút nào, phải biết Mộ Hoàng Tịch ăn hai Kim Liên tử, muốn độc chết nàng cũng khó khăn, dưới ánh mắt không thể tin của mọi người, Mộ Hoàng Tịch từng miếng từng miếng uống cạn cháo tổ yến, sau đó còn chép chép mồm: “Thái phi nương nương ban thưởng đúng là khác biệt, đây là lần đầu tiên Bổn cung được ăn cháo tổ yến đầy mỹ vị như vậy!”

Mọi người: “. . . . . .”

--- ------ --- Lời của tác giả --- ------ -------

Yên tâm! Nữ chính không ngốc, cũng sẽ không để cho người khác ức hiếp! Sớm muộn gì cũng đá lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.