Chủ viện, Đại phu nhân nhìn chằm chằm ngoài cửa liên tục, thời gian đã lâu mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, nhất thời có chút buồn bực không yên: “Lưu ma ma!”
“Phu nhân!” Lưu ma ma đi tới.
Đại phu nhân nhíu mày: “Sao đến giờ Tây viên vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Lưu ma ma cũng khó hiểu: “Lão nô đã làm theo như lời phu nhân, sáng nay còn đặc biệt phái người đến Tây viên nhìn một lượt, nhưng ở Tây viên hoàn toàn yên ổn tĩnh lặng, nữ nhân tên Vân Nương kia vẫn nấu cơm như thường ngày, tựa như không có sự tình gì!”
“Tại sao có thể như vậy?” Đại phu nhân nắm chặt khăn tay, nghĩ mãi không ra, nếu nói là xảy ra sơ xuất, bà ta không muốn tin chút nào, nhưng nếu không phải có sai lầm, vậy chuyện này nên giải thích thế nào đây?
Thấy Đại phu nhân đang suy tư, Lưu ma ma do dự một phen, cuối cùng vẫn nói ra tin tức sáng nay nghe được: “Phu nhân, chuyện tình ở Tây viên tạm thời người hãy cho qua đã, một mình Đại tiểu thư cũng không thể gây ra chuyện gì lớn, nhưng bây giờ trong viện tử của Bát di nương lại xảy ra chuyện lớn rồi!”
Đại phu nhân khôi phục lại dáng vẻ: “Có chuyện gì?”
Sắc mặt Lưu ma ma nặng nề: “Phu nhân, mấy ngày nay người không để ý, lão gia đã nghỉ ở chỗ Bát di nương gần mười ngày rồi; bây giờ Bát di nương xuân phong đắc ý, người ở các viện tử đều chạy tới nịnh bợ bà ta, hiện giờ trong phủ có gì tốt, lão gia đều dặn dò đưa đến viện tử của Bát di nương trước!”
“Bộp!” Đại phu nhân đập tay lên bàn, lạnh lùng quát: “Tiện nhân chết tiệt này!” Bà ta chỉ biết rằng bà ta nhất định phải chỉnh đốn chuyện này.
Lưu ma ma hạ giọng: “Phu nhân, còn có một chuyện lão nô không biết có nên nói ra hay không?”
Đại phu nhân cố áp chế tức giận: “Nói đi!”
Lưu ma ma quan sát thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới tiến đến bên tai Đại phu nhân: “Phu nhân, chuyện Bát di nương sinh bệnh lần trước, lão nô vẫn luôn nghi hoặc, cho nên đã đặc biệt để ý, ngày hôm đó, thanh kiếm kia chỉ đúng vào Đại phu nhân người! Nếu không phải lão gia quá chán ghét Đại tiểu thư, chỉ sợ người hôm đó bị chĩa vào chính là phu nhân; sau này lão nô cố ý tìm người qua lại trong viện tử của Bát di nương, phát hiện một chuyện kinh người, Bát di nương lại biết được chuyện Chu ma ma!”
Tay Đại phu nhân thoáng nắm chặt: “Chuyện năm đó ta đã xử lý rất sạch sẽ, sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Chuyện này ngươi đi điều tra thêm đi, xem tới cùng là do ai để lộ tin tức!”
“Lão nô đã biết!”
Lưu ma ma rời đi, sắc mặt Đại phu nhân càng thêm tối tăm, năm đó vì vị trí Đại phu nhân, trước đó bà ta đã phải đẩy mẫu thân Mộ Hoàng Tịch xuống, thật vất vả mới ngồi lên được vị trí này, cuối cùng mới hiểu rõ vị trí này không dễ dàng; dù Mộ Trình thanh liêm, cũng không phải là kẻ phong lưu, nhưng tiểu thiếp của ông lại từng người từng người được cưới vào cửa, bà ta vì địa vị của bản thân, loại bỏ từng người tổn hại đến mình; bà ta trừ bỏ một người, chẳng bao lâu sau Mộ Trình sẽ lại cưới về một người, tính đi tính lại, số di nương ông cưới cũng đã gần 20 người rồi.
Trừ bỏ đi những người có gia thế, lưu lại đều là những người không đe dọa gì đến mình, dù là vậy cũng vẫn không khiến bà ta bớt lo như cũ; nhất là Bát di nương này, nếu không phải sợ chạm đến giới hạn cuối cùng của Mộ Trình, bà đã sớm trừ bỏ bà ta vào tám năm trước rồi!
Cho dù trong lòng không muốn, vì thể diện, Đại phu nhân vẫn phải mang vài thứ đi đến viện tử của Bát di nương xem thử; Bát di nương toàn thân mặc áo hai lớp màu đỏ rượu, khăn quàng lông thỏ, tôn lên gương mặt kiều mị động lòng người của bà, nhìn thấy Đại phu nhân tới, lập tức đứng dậy, quy củ hành lễ: “Tham kiến Đại phu nhân!”
Đại phu nhân nheo mắt, đây đúng là Bát di nương thích gây chuyện, dễ bị kích động sao, mấy ngày không thấy, tính tình này đã trở thành thế này rồi sao; bộ dáng kiều mỵ, cũng không trách được Mộ Trình lại ở nơi này! Thầm mắng một tiếng “Hồ ly tinh”, trên mặt Đại phu phân vẫn là một nụ cười ôn hòa như cũ: “Đứng lên đi!”
“Mời phu nhân ngồi!” Bát di nương nhường lại chủ vị, lễ phép mời Đại phu nhân ngồi ghế trên; dáng vẻ tự nhiên kia, coi như là thật sự cung kính đối với Đại phu nhân; nhưng toàn thân Đại phu nhân lại không được tự nhiên, Bát di nương nhập phủ hơn mười năm, nhưng cho tới bây giờ Đại phu nhân cũng chưa từng thấy vẻ cung kính của bà ta đối với mình như thế.
Nha đầu Chi Nhi bưng ghế dựa tới, Bát di nương vừa mới muốn ngồi xuống, lại đột nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt bỗng tối sầm trực tiếp ngất xuống trên ghế.
“Bát di nương, người làm sao vậy?” Chi Nhi kinh hãi.
Đại phu nhân đứng dậy khỏi ghế: “Người đâu, mời đại phu!”
--
Đại phu ngồi bên giường xem bệnh cho Bát di nương, mà Đại phu nhân lẳng lặng cầm chén trà chờ đợi, trong lòng lại đang suy nghĩ Bát di nương là thực sự ngất đi hay là chỉ giả vờ; nếu thật sự, chẳng lẽ bà ta bị bệnh gì? Nếu là giả vờ, chẳng lẽ là vì muốn hãm hại mình?
Ngay lúc Đại phu nhân trái lo phải nghĩ, đại phu đã đứng dậy chắp tay thi lễ với Đại phu nhân, cười nói: “Chúc mừng phu nhân, Bát di nương đã có thai nửa tháng rồi!”
“Loảng xoảng!” Nắp chén trà trong tay Đại phu nhân trực tiếp rơi xuống, vỡ thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất, nhìn đại phu không tin nổi: “Lời ngươi nói là thật?”
“Phu nhân không tin lão phu sao? Lão phu tuyệt đối không xem lầm, dù mạch đập còn mỏng manh, nhưng lão phu dám khẳng định là hỉ mạch!” Đại phu nói chắc nịch.
Đại phu nhân thiếu chút nữa đã nghiến nát cả bộ răng ngà, nhưng vẫn cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, cười ôn hòa nói: “Ta đang rất vui mừng, để ta đi nói cho lão gia biết!”
Tùy tiện dặn dò Bát di nương vài câu, Đại phu nhân kìm nén căm hận rời đi.
Đương nhiên, Bát di nương biết Đại phu nhân tức giận, đứa bé này là ông trời chiếu cố bà, bà nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, gọi Chi Nhi tới: “Đi làm một việc!”
--
Buổi chiều, Mộ Trình trở về từ trong cung, lại thấy có một đạo nhân đi loanh quanh trước của phủ của ông ta, Mộ Trình nghi hoặc, đi lên phía trước hỏi: “Đạo trưởng đang nhìn cái gì vậy?”
Đạo nhân không hề quay đầu nhìn Mộ Trình, chỉ nhìn cửa phủ một lúc lắc đầu rồi lại lắc đầu, sau đó tự lẩm bẩm: “Phủ đệ này có cát tinh (ngôi sao may mắn) chiếu, dường như có cát linh rơi xuống, nhưng rốt cuộc là thứ gì đây?”
“Rốt cuộc là thứ gì đây?” Nói xong, đạo nhân kia gật gù đắc ý rời đi, chỉ còn Mộ Trình nhìn bóng lưng hắn, có phần tức giận.
“Lão gia, người đã về rồi!” Người canh cổng mở cửa, đón Mộ Trình đi vào, mà đúng lúc Chi Nhi đứng trông cạnh cửa vọt ra, “Phịch” một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất: “Chi Nhi tham kiến lão gia!”
Mộ Trình nhận ra nàng là nha đầu bên người của Bát di nương, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không ở bên cạnh Bát di nương, chạy tới đây làm gì?”
Chi Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng: “Bát di nương mang thai, Chi Nhi đặc biệt vội tới báo tin vui cho lão gia!”
“Cái gì?” Mộ Trình mừng rỡ, lập tức sải bước đi tới viện tử của Bát di nương, vừa vặn gặp đại phu bắt mạch, đại phu chắp tay chúc: “Chúc mừng Tướng gia, di nương có thai rồi!”
Mộ Trình lại càng vui mừng, triệu quản gia tới: “Trọng thưởng đại phu!” Sau đó bước nhanh như gió đi vào viện tử của Bát di nương.
Đẩy cửa ra, vừa vào cửa liền nhìn thấy Bát di nương nằm ở trên giường, dung nhan kiều mỵ lại xen chút lười biếng, Mộ Trình vừa thấy trong lòng khẽ động; mà Bát di nương thấy Mộ Trình, lập tức xuống giường, chờ Mộ Trình bước nhanh đến, bà lập tức ôm lấy lưng ông ta, vui mừng vô cùng: “Lão gia, người biết không? Ta lại có hài tử rồi!”
“Ta biết, ta biết!” Mộ Trình ôm chặt Bát di nương.
Biết Mộ Trình vui mừng, mặt Bát di nương dần dần mất đi ý cười: “Lão gia, ta sợ!”
“Làm sao vậy?” Mộ Trình quan tâm hỏi.
Vẻ mặt Bát di nương đau thương: “Hài tử đã từng có trước đây, lão gia cũng đã vui mừng như vậy, nhưng cuối cùng...”
“Sẽ không!” Mộ Trình giơ tay an ủi, lập tức nghĩ tới lời của đạo nhân vừa nãy, trong lòng Mộ Trình phát chốc đã khẳng định hài tử trong bụng Bát di nương chính là cát linh trong lời đạo nhân kia, nghĩ đến hài tử trước kia, trong lòng Mộ Trình vô cùng kiên quyết, dù thế nào đi nữa cũng không thể khiến đứa nhỏ này biến mất!
“Người đâu, thông cáo toàn bộ phủ, chăm sóc Bát di nương thật tốt, nếu có gì sai sót, ai cũng không buông tha!”
Đại phu nhân đang dùng bữa nghe được lời Mộ Trình do hạ nhân truyền đến, tức giận đến nỗi một tay hất tung hết đồ trên bàn, gương mặt ôn hòa hung dữ vặn vẹo: “Đáng chết, hắn đang cảnh cáo ta sao!”