Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 32: Chương 32: Nam nhân màu đen như ma quỷ




“Bát di nương có thai!” Mộ Hoàng Tịch cười khẽ, ngay sau đó thân thể hơi nghiêng, tựa vào trên nhuyễn tháp, lười biếng khép lại con ngươi: “Đây cũng là một tin tức tốt!”

“Nhưng đối với ít người mà nói, đây chính là một tin xấu tới cực điểm, nghe nói lúc ấy đại phu nhân lỡ tay làm rơi bể ly trà!” Vân Nương nói.

“Hơn nữa, tướng gia ra lệnh, chỉ cần đứa nhỏ này của Bát di nương có một chút bất trắc gì, ai cũng trốn không thoát, đại phu nhân nghe thế, hất tung cả cái bàn lên!”

Hoàng Tịch cũng không quan tâm chuyện của đại phu nhân, ngược lại hỏi: “Không phải nói bị cưỡng chế ở nhà sao? Sao hôm nay Mộ Trình đi vào trong cung?”

Vân Nương suy nghĩ một chút nói: “Hình như là Trịnh Thái phi triệu kiến!”

“Mộ Trình có quan hệ với Trịnh Thái phi?” Hoàng Tịch nói một câu rồi nở nụ cười, xem ra muốn cho Mộ Trình rơi đài, cũng không phải dễ dàng như vậy.

“Tướng gia và Thái phi có giao tình, người nói xem có phải vị trí vương phi của Hiên vương đã xác định là của nhị tiểu thư rồi không?”

Hoàng Tịch khẽ lắc đầu: “Vân Nương, em nghĩ quá đơn giản, vị trí vương phi cũng không phải dễ dàng lấy được như thế, chỉ là nếu Mộ Tâm Vi náo loạn lên, nói không chừng còn thật sự có thể thành!” Theo nàng biết, mặc dù Trịnh Thái phi kia là dưỡng mẫu của hoàng đế đương triều, nhưng lại không hòa hợp lắm với hoàng đế, còn nữa, Hiên vương cũng không còn bao nhiêu tình cảm với vị Thái phi này, trong lúc phức tạp thế này, thật sự cũng không phải tốt như đã nói.

Ban đêm

Lúc Hoàng Tịch chuẩn bị nghỉ ngơi, thì một con chim bồ câu màu đen bay vào, Hoàng Tịch mở ra xem, sắc mặt khẽ trầm xuống, ngay sau đó lấy từ dưới sàng ra một cái hộp, trong hộp có một chiếc mặt nạ bằng bạc, còn có một cái áo choàng màu đỏ thẫm; đeo mặt nạ, khoác áo choàng, do dự một chút, vẫn mở hốc tối bên cạnh ra, lấy ra một chiếc nhẫn màu tím đen xưa cũ vô cùng, đeo chiếc nhẫn vào trên ngón trỏ, ngay sau đó cầm lên một thanh bảo kiếm, tung người bay từ cửa sổ ra ngoài.

Ám lâu hành động theo kiểu riêng biệt độc đáo của chính mình, chỉ đi ra ngoài vào lúc cần thiết, chắc sẽ không kinh động Tôn chủ, Hoàng Tịch không biết là chuyện gì, nhưng vẫn phải đi xem, lại nói, từ khi nàng trở thành Tôn chủ Ám lâu tới nay, đây là lần đầu tiên đi gặp những người này.

Một đường phi hành bí ẩn, không tới một lát đã bay ra khỏi phạm vi đế đô, đi về phía hướng Đông.

Đột nhiên, một mùi máu tanh nồng đậm truyền vào chóp mũi Hoàng Tịch, tiếp đến là loại hơi thở nguy hiểm áp bức lên; trong lòng Hoàng Tịch kinh hãi, chuẩn bị phi thân rời đi, nhưng đột nhiên có người từ bốn phương tám hướng vây quanh, mang theo sát khí nồng đậm, làm cho nàng không thể không dừng lại nghênh địch.

Yên tĩnh lại, Hoàng Tịch đột nhiên cảm thấy không đúng, cho tới nay thân phận của nàng đều bí ẩn, hơn nữa nàng đi ra ngoài là tạm thời, làm sao có thể có nhiều sát thủ phục kích như vậy, liên tưởng đến mùi máu tươi vừa nãy, Hoàng Tịch khẳng định có thể những người này không phục kích nàng; chỉ là, nhiều người đằng đằng sát khí như vậy, hiện tại xông ra là một quyết định rất không sáng suốt, hạ quyết định, Hoàng Tịch phi thân về phía sau, tìm một thân cây cực kỳ ấm núp vào chỗ cao nhất trên cây.

Gần như trong nháy mắt, mười mấy sát thủ giống như ma quỷ bay vọt qua bên cạnh cây, sát ý nồng đậm này, làm người ta kinh ngạc.

Gió núi thổi qua rừng núi yên tĩnh này, lưu lại chỉ có tiêu điều và tĩnh mịch; rất nhanh, gió nổi lên, sát khí cuồn cuộn.

Hoàng Tịch phi thân nhảy về phía trước, vén lá cây lên, nàng nhìn thấy một màn làm nàng rung động, thật lâu sau nàng cũng không thể hồi hồn được, ở nơi phía trước cách nàng không tới năm trượng, một nam tử xuất sắc toàn thân màu đen đứng đó, một tay tùy ý để ở sau lưng, một tay đặt ở trên chuôi kiếm đang cắm trên mặt đất, thân thể thon dài cao lớn giống như cây tùng, đội trời đạp đất, chỉ một bóng lưng cũng làm cho không ai dám khinh thường, hắn giống như một vương giả đặt mình ở trong thiên địa, khí thế vương giả cuồn cuộn làm cho người ta không nhịn được muốn thần phục, hắn cứ tùy ý đứng ở nơi đó như vậy, cũng làm cho lòng người đều run rẩy.

Bên cạnh hắn, ngã xuống mười mấy cổ thi thể, đều là một kiếm đứt cổ, có thể thấy được công lực của hắn rất cao thâm; sát ý nổi lên bốn phía, thế nhưng hắn lại bình thường giống như không phát hiện, có lẽ hắn đã phát hiện ra, nhưng hắn không sợ hãi chút nào.

Gió thổi rơi xuống một mảnh lá cây màu đỏ, trong nháy mắt khi lá cây nhẹ nhàng rơi xuống đất, rốt cuộc động. . . . . .

Hơn một trăm sát thủ áo đen cầm đao kiếm kết thành trận xung tới liều chết, nam tử không hề cử động, cho đến khi những sát thủ kia vọt tới bên cạnh hắn, khi mũi kiếm chỉ còn một tấc nữa là chạm đến hắn, rốt cuộc hắn chuyển động, không nhìn thấy hắn có động tác, lại không ngừng di chuyển trong nửa tấc, tránh qua kiếm phong, ngay sau đó một chưởng vỗ vào trên thân kiếm đứng yên, nội lực tạo thành làn khí thực chất, đã đẩy những sát thủ gần người bay ra ngoài gần năm thước.

Bàn tay ngưng tụ nội lực, kiếm nhanh chóng rời khỏi mặt đất, vững vàng rơi vào trong tay của hắn, ngay sau đó. . . . . . Chính là một bữa tiệc giết chóc!

Một kiếm mười người, yết hầu thấy máu, huyết nhục tung bay, thi thể từng cái một rơi xuống, những sát thủ kia thậm chí cũng không kịp rên rỉ thì hồn đã về Tây Thiên; Hoàng Tịch nắm thật chặt kiếm trong tay, khắc chế sợ hãi trong lòng, hôm đó Quân Hạo Hiên giết nhiều thổ phỉ như vậy sắc mặt nàng cũng không đổi, nhưng giờ phút này, nàng thật sự biết cảm giác sợ hãi.

Người này, hắn quả thật là một ma quỷ, hắn giống như một ác ma giết người, vô tình “thu hoạch” những sinh mạng của những sát thủ này. . . . . .

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã giết hết hơn một trăm sát thủ, lưu lại chỉ có thi thể còn đang nóng chưa bước lùi được nửa bước, cùng với tiếng máu chảy róc rách!

Hoàng Tịch không muốn nhìn nơi chiến trường phơi thây này, thật nhanh xoay người bay đi, bay đến không xa, lại dừng bước chân lại, bởi vì ở phía trước mặt nàng, chẳng biết lúc nào ác ma giết chóc kia đã đứng ở nơi đó, mà giờ phút này Hoàng Tịch mới chính thức thấy rõ dung nhan của hắn, cũng đồng thời bị chấn kinh lần nữa.

Màu đen, một loại màu sắc đối lập với ánh sáng, Hoàng Tịch nghĩ, sợ rằng thế gian không có một ai có thể hợp với màu đen hơn người trước mặt, màu đen như mực, tôn lên dung nhan tuấn mỹ không thể chạm tới kia, tuấn mỹ này, làm cho người ta hít thở không thông.

Một ít tóc được buộc lên cao, một ít lại rơi xuống, từ gò má xuống trước ngực, mặt của hắn, giống như là tác phẩm thần hả hê nhất, dùng ngọc thô điêu khắc thành đẹp nhất trong bầu trời này, ngũ quan đó, thâm thúy như đao khắc, lông mày, giống như là ngọn núi đẹp đẽ nhất trong Sơn Hà Đồ, cái làm người khác mê đắm chính là con ngươi y hệt màu mực của hắn, sáng chói giống như Hắc Diện Thạch*, thâm trầm, u ám, dường như muốn cắn nuốt tất cả. (*Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.)

Khóe mắt khẽ nhếch lên, mang theo tà mị mê người, nhưng Hoàng Tịch thấy, chỉ có lạnh lẽo; sóng mũi cao hấp dẫn vô cùng, môi trái tim lạnh lùng vô tình; Mộ Hoàng Tịch thừa nhận mình bị kinh diễm, nhưng nàng cũng biết, tình cảnh của mình vô cùng nguy hiểm.

Tay phải cầm chặt chuôi kiếm, lui về phía sau một bước, ánh mắt lạnh lùng mà phòng bị.

Quân Mặc nhìn người trước mắt, trong con ngươi xẹt qua chút tán thưởng lơ đãng, từ thân hình có thể nhìn ra nàng là một nữ nhân, hơn nữa võ công không thấp, nhưng nữ nhân có thể bình tĩnh được sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, nhất định không đơn giản; lấy thanh kiếm tới, mặc dù là nữ nhân, nhưng hắn. . . . . . Tuyệt không bỏ qua. . . . . .

Quân Mặc ra tay trước, Hoàng Tịch giơ kiếm nghênh đón, hai kiếm chạm vào nhau, phát ra âm thanh‘keng’, Quân Mặc không lộ vẻ gì, nhưng Hoàng Tịch lại lui hai bước, tay cầm kiếm đã trở nên chết lặng.

Hoàng Tịch biết người trước mắt cường đại, lại không nghĩ rằng, hắn lại cường đại đến trình độ như vậy, trong chớp nhoáng này Hoàng Tịch hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi, sớm biết nơi này có một ác ma như vậy, nàng tình nguyện giết từ trong đống sát thủ ra ngoài, cũng không cần gặp phải hắn! Đáng tiếc hiện tại có hối hận thế nào cũng vô dụng, bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được sát ý của đối phương.

Hoàng Tịch đổi kiếm sang tay trái, phi thân tiến lên, loại kiếm pháp Hoàng Tịch học cũng không phải là loại kiếm pháp tinh tế của nữ tử, kiếm pháp của nàng lấy sắc bén làm chủ, trong linh hoạt lại mang theo mạnh mẽ, loại kiếm pháp này cực kỳ bá đạo, dù là nam tử, sợ rằng không có công lực cũng khó khống chế, nhưng Hoàng Tịch lại có thể vận dụng tự nhiên, dựa vào tốc độ và sắc bén, cùng đánh qua mười chiêu với Quân Mặc.

Quân Mặc vừa ngăn cản kiếm của Hoàng Tịch, vừa đưa tay đánh vào cánh tay của nàng, Hoàng Tịch nhanh chóng co người lại, lướt qua từ dưới nách của Quân Mặc, trên người nàng lưu lại mùi hương Bỉ Ngạn Hoa, khiến Quân Mặc mất hồn trong khoảnh khắc, chờ hắn xoay người lại công kích, nghênh đón là một quả kim thép thật nhỏ, kim thép này tốc độ cực nhanh, xẹt qua mu bàn tay, lưu lại vết máu nhàn nhạt, mà bóng dáng của Hoàng Tịch, đã sớm biến mất từ xa. . . . . .

Quân Mặc khẽ nhếch môi, giống như nụ cười của ác ma, giơ tay lên lưng, trong đôi mắt đen như mực hiện lên cảm xúc khác thường, nàng là người đầu tiên đả thương hắn, còn có thể rời đi. . . . . .!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.