Hoàng Tịch lao ra rừng cây, sau khi xác định bản thân mình an toàn, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nàng có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nàng không bao giờ… muốn gặp lại ma quỷ này nữa, mà điều làm Hoàng Tịch không nghĩ tới đó là ma quỷ khiến nàng sợ hãi này, về sau sẽ xông vào tánh mạng của nàng, thậm chí còn dây dưa với nàng cả đời.
Điều hoà hơi thở một chút, Hoàng Tịch tiếp tục đi đến khu vực cần đến, địa điểm thông báo là vùng ngoại ô của một thôn trang nhỏ, không ai biết dưới lòng đất của thôn trang này chính là một cứ điểm của Ám lâu.
Lúc Hoàng Tịch đến nơi, hộ pháp Hắc đệ nhất của Ám lâu đã mang theo mấy thuộc hạ chờ đợi sẵn, nhìn thấy Hoàng Tịch đến lập tức quỳ một chân trên đất: “Bái kiến Tôn chủ!”
Hoàng Tịch nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn: “Đứng lên đi!”
“Tôn chủ!” Hắc là một nam nhân có thân thể kiện tráng, diện mạo cũng coi như tuấn mỹ, chẳng qua là hắn nói năng thận trọng nên thoạt nhìn rất lạnh lẽo, hắn đi lên trước một bước, nói: “Tôn chủ, thuộc hạ bất đắc dĩ mới thông báo Tôn chủ đến đây, trước đây không lâu thuộc hạ nhận được tin tức, hai cứ điểm của Ám lâu tại biên giới Tây Việt lần lượt bị d.đ;l;q;d tiêu diệt, người của chúng ta chết trên trăm, trong đó còn bao gồm hai Đại đường chủ và một hộ pháp, thuộc hạ đã phái người điều tra nghe ngóng, nhưng vẫn không có được tin tức, mà trong buổi chiều mấy ngày gần đây, tin tức cứ điểm bị tiêu diệt lại truyền đến lần nữa, thuộc hạ mới vội vàng thông báo cho Tôn chủ!”
Mộ Hoàng Tịch nghe lời nói của Hắc mặt không chút thay đổi, sau khi nghe xong cũng không lên tiếng, mà tầm mắt lại rơi vào trên người Hắc cùng với mấy người sau lưng hắn, Hắc là hộ pháp đệ nhất của Ám lâu, tương đương với nửa Tôn chủ, Hoàng Tịch chưa bao giờ quản lý công việc, cho nên mọi chuyện đều do Hắc bàn bạc với các hộ pháp khác, mà người có thể được Hắc mang ra ngoài dĩ nhiên đều là người có địa vị trong Ám lâu.
Trên người bọn họ, Hoàng Tịch thấy được lạnh lẽo, thấy được Hắc ám, cũng nhìn thấy bọn họ phục tùng nàng, nhưng Hoàng Tịch biết, bọn họ phục tùng nàng chỉ bởi vì nàng được Lão Tôn chủ chọn làm Tôn chủ chứ không hề liên quan gì đến việc nàng là Mộ Hoàng Tịch, cho dù hôm nay người đứng ở đây không phải là Mộ Hoàng Tịch nàng mà là một tên ăn xin, bọn họ cũng sẽ phục tùng, Hoàng Tịch không biết nên mất mác hay là như thế nào, nàng rất muốn giữ thấy thế lực này vào trong tay mình, nhưng hiển nhiên đây là điều không thực tế.
Thu hồi suy nghĩ, Hoàng Tịch ngẩng đầu lên: “Một mặt phái người tiếp tục điều tra, một mặt lập tức thông báo cho người của cứ điểm tiếp theo chuẩn bị sẵn sàng, tạm thời bảo mọi người không nhận nhiệm vụ!”
“Thuộc hạ đã phái người đi, xin Tôn chủ yên tâm!” Hắc lập tức đáp.
Hoàng Tịch chuyển con ngươi, thái độ của Hắc đối với nàng không kiêu ngạo không tự ti, trả lời một cách máy móc khiến nàng rất không thoải mái, giãn lông mày hơi nhíu ra: “Đi trước đi, sau đó lấy tất cả tài liệu của Ám lâu ra đây cho ta!” Nàng cần tìm hiểu thật tốt một chút rồi.
Trong lòng đất được đào rất trống trải, chứ không có cảm giác âm u và chật hẹp như mật thất, Hắc dẫn Mộ Hoàng Tịch đi thẳng vào thư phòng ở tận cùng bên trong, dọc theo đường đi mọi người nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch đều quỳ xuống hành lễ, nơi này có không chỉ là sát thủ, d/đ;l;q;d cũng có lớn tuổi lão nhân, bọn họ không biết võ công, nhưng lại ở trong tối lâu có rất cao địa vị, nếu như nói sát thủ thuộc về võ tướng lời nói, bọn họ chính là Văn Thần rồi, từng cái lớn tổ chức giống như một cái quốc gia giống như nhau, chỉ có sát thủ dĩ nhiên là không thể thực hiện được.
Thư phòng của Ám lâu phòng rất bí ẩn, thủ vệ cũng rất nghiêm ngặt, ngoài trừ tôn chủ là Mộ Hoàng Tịch ra thì cũng chỉ có Hắc và mấy hộ pháp có thể ra vào tra duyệt sổ sách mà thôi.
Hắc nhanh chóng tìm được tài liệu sau đó lui xuống, để thư phòng lại cho Mộ Hoàng Tịch.
Mộ Hoàng Tịch mở tài liệu ra, phía trên này có ghi lại nhiệm vụ Ám lâu tiếp nhận đã lâu và thời gian Ám lâu thay đổi và lớn mạnh, còn có một ghi chép đặc biệt đó là cứ điểm phân bố của mà một địa điểm bí ẩn của Ám lâu, dĩ nhiên phía trên này sẽ không ghi lại bình thường như vậy, tất cả đều dùng kiểu chữ và thủ pháp đặc biệt để viết lại, người bình thường lấy đi tuyệt đối là không thể nhận biết được.
Không biết nhìn bao lâu, đến khi ánh mắt Mộ Hoàng Tịch cũng chua xót đau đớn mới khép sổ sách lại, khuôn mặt dưới lớp mặt nạt đã trầm xuống, Ám lâu lớn mạnh hơn những gì nàng tưởng tượng, tin tức trên giang hồ nói Ám lâu nổi lên với ba mươi năm trước, sau đó một buổi sáng xưng đế, trở thành sát thủ lâu đệ nhất, chẳng qua là Mộ Hoàng Tịch cũng sẽ không tin tưởng lời đồn đãi như vậy, một tổ chức cường đại mà muốn nổi lên trong một buổi sáng, không có mấy chục năm chuẩn bị là không thể nào, chẳng lẽ những sát thủ đứng đầu này đều từ trên trời rơi xuống?
Còn nữa, cứ điểm của Ám lâu gần như trải rộng toàn bộ đại lục, chỉ riêng sát thủ thôi đã có bao nhiêu vạn, không những thế võ công lại đứng đầu, một thế lực như vậy, bất kể là đặt ở quốc gia hay đặt ở khắp thiên hạ, cũng đủ để cho mọi người rung động, mà bây giờ. . . . . . Thế lực này đang ở trong tay nàng.
Mộ Hoàng Tịch còn nhớ rõ lúc trước Độc Cô Mộ Nhân giao Ám lâu cho nàng đã từng nói: Ám lâu không cho phép người ngoài biết, nếu như nàng đón nhận vị trí Tôn chủ của Ám lâu, như vậy cuộc đời của nàng đều thuộc về Ám lâu, nếu như có một ngày nàng vi phạm quy tắc của Ám lâu, vậy thì nàng sẽ không còn tồn tại nữa.
Phát hiện ra Ám lâu cường đại, Mộ Hoàng Tịch mới hiểu được mình rốt cuộc mình đã ôm phải một phiền toái như thế nào, nhưng nếu cho nàng một cơ hội để lựa chọn lần nữa, nàng nghĩ nàng vẫn sẽ tiếp nhận, bởi vì trước đây bản năng nàng chỉ học được năm chữ —— cá lớn nuốt cá bé!
Người yếu vĩnh viễn sẽ bị ức hiếp, đây là điều người Mộ gia dạy nàng!
Sau khi dụi mắt tiếp tục xem một chút, Mộ Hoàng Tịch bảo Hắc đưa nàng đi xem huấn luyện nhóm sát thủ một chút.
Mộ Hoàng Tịch có thể ngồi xem hết tất cả tài liệu, Hắc đã có cái nhìn thay đổi về nàng, đưa nàng đến sân huấn luyện sát thủ, còn chưa đi vào mà mùi máu tanh đã nồng gay mũi, Hoàng Tịch khẽ nhíu mày, nhưng bước chân vẫn không dừng lại chút nào, đi thẳng vào bên trong. Trước kia, lúc còn ở sơn tự, trong núi nhiều nhất chính là dã thú mà ở đó lấy loài d;đ'l;q'd sói hung ác làm đầu, Mộ Hoàng Tịch đã từng bị ném trong bầy sói, một mình giết ba ngày ba đêm mới được ra ngoài, mà khi đó nàng đã chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, toàn thân của nàng đều không còn chỗ nào lành lặn, hơn nữa rất nhiều thịt dưới lòng bàn chân và trên tay đều vào trong miệng sói, nàng không dính máu tanh? . . . . . . Chỉ là không dính máu người mà thôi. . . . . .
Huấn luyện sát thủ rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé là lời giải thích chính xác nhất ở chỗ này, ngươi không chết thì ta phải lìa đời, không có con đường thứ hai cho ngươi.
Ở giữa một cái hố to, một thiếu niên mười ba tuổi đang đọ sức cùng một con gấu ngựa cao một thước bảy, gấu tức giận vỗ vào thân thể, bởi vì bị rút đầu lưỡi nên không cách nào phát ra tiếng, ngược lại càng thêm trở nên luống cuống, bàn tay mang theo sức mạnh khổng lồ hung hăng đánh ra, trên mặt của thiếu niên mười ba tuổi lại không có một vẻ e ngại nào, sắc mặt nặng nề, nhưng trong đôi mắt đó lại mang theo hưng phấn, đó là khát vọng đẫm máu của người sát thủ!
Trong lúc cú đấm của gấu ngựa sắp đánh tới tới trước mặt, thân thể thiếu niên khéo léo nhảy lên lộn một vòng, mũi chân đặt trên vách tường, thân thể và vách tường vuông góc với nhau nhưng lại không rơi xuống, có thể thấy được khinh công của hắn rất cao.
Gấu ngựa tức giận không ngừng vùng vẫy, ngay cả vách tường cũng bị nó cào ra một cái hố to, nhưng vẫn không tổn thương đến thiếu niên chút nào. Thiếu niên vốn còn muốn đùa giỡn với gấu ngựa nhưng vừa liếc thấy Hắc, hắn không biết Hoàng Tịch, cũng không biết Tôn chủ trông như thế nào, nhưng hắn lại sợ hãi Hắc, lập tức thu hồi tâm tính đùa giỡn, rút đoản đao bên hông ra xông về phía gấu hung ác bằng tốc độ nhanh nhất, tránh thoát công kích của gấu ngựa thật nhanh, vận dụng khinh công cực phẩm đảo quanh gấu ngực, quơ múa chủy thủ trong tay với một phương pháp quỷ dị, múa xong một bộ đao pháp, hắn lui qua một bên hài hước nhìn con gấu kia cũng không quản gấu tiếp tục tấn công, không lo lắng liếm máu trên đoản đao, đó là dáng vẻ khát máu làm người ta kinh ngạc.
Vậy mà một màn đáng sợ hơn lại xuất hiện, khi gấu ngựa muốn đến gần thiếu niên đó, da trên người gấu đột nhiên biến thành vô số cục, sau đó từng cục từng cục bị tróc ra, cuối trên người gấu ngựa không còn một miếng da, gấu ngựa đau đớn đến chết đi sống lại, không ngừng gầm thét, cuối cùng không chịu nổi mà đập mình vào tường chết đi, còn người thiếu niên kia vẫn ngồi trên một cây cọc gỗ bên cạnh hố to, liếm sạch sẽ từng chút từng chút máu trên đoản đao.
Hắc không có bất kỳ khác thường gì với màn màu tanh này, quay đầu nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, bây giờ hắn chỉ có thể nhìn thấy con ngươi của nàng, hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ có một chút cảm xúc gì đó, nhưng điều hắn nhìn thấy vẫn là tâm trạng bình thản không có sóng gió gì như cũ, giống như điều nàng mới nhìn thấy chẳng qua chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.
“Đi thôi!” Mộ Hoàng Tịch nhàn nhạt lên tiếng, sau đó dẫn đầu đi tới trước, thiếu niên vẫn còn ngồi trong hố ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Hoàng Tịch có chút khác biệt với người khác, lại nhìn Hắc đi theo sau lưng nàng một chút, khẽ cau mày làm như không hiểu.
Đi qua mấy sân huấn luyện, trong lúc vô tình Mộ Hoàng Tịch thấy được một bóng người nhỏ bé đó chính là Mộ Diệc Thần, dáng vẻ hắn yếu ớt, trên khuôn mặt non nớt mang theo kiên cường và hung ác, cầm một thanh kiếm gỗ đánh nhau với một thiếu niên lớn hơn hắn, từ chiêu thức của hắn cũng có thể thấy được hắn không lười biếng.
Mộ Hoàng Tịch cũng nhìn thấy hắn có cánh tay hình như không thể dùng lực, nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì, nhìn nam hài này là đệ đệ của mình, Mộ Hoàng Tịch cũng không mềm lòng, càng không hỏi nhiều liền xoay người đi ra ngoài, nếu chính hắn lựa chọn nàng sẽ không nhiều lời, càng sẽ không nói gì với người của Ám lâu, bởi vì ở trong Ámlâu. . . . . . Không có bất kỳ người nào là đặc biệt!
Sắc trời đã sắp sáng, Mộ Hoàng Tịch biết mình đến lúc phải trở về, Hắc đưa nàng đến cửa ra, Mộ Hoàng Tịch dừng bước chân lại một chút, giọng nói bình thản không có sóng vang lên: “Hắc, lần sau đi gặp ông ấy, nhớ gửi lời hỏi thăm ông ấy giúp ta!”
Hắc nghe vậy, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn bóng lưng rời đi của Mộ Hoàng Tịch, trong lòng thật lâu không nói gì: Sao nàng biết mình đi gặp Lão Tôn chủ?