“Tiểu thư! Rời giường đi chứ?”
“Tiểu thư?” Vân Nương gõ cửa hai lần, cũng không thấy Mộ Hoàng Tịch lên tiếng, không khỏi có chút nghi ngờ, khi nào thì tiểu thư thích ngủ như thế? Mặc dù nàng không muốn quấy rầy tiểu thư ngủ, nhưng có chuyện cần phải nói, vì vậy đẩy cửa ra đi vào: “Tiểu thư!”
“Hả?” Không nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch trên giường, Vân Nương có chút nghi ngờ, mà khi nàng chú ý tới chăn vẫn xếp ngăn nắp như cũ, nghi ngờ trong lòng sâu hơn, chẳng lẽ tối hôm qua tiểu thư không ngủ ở đây?
Trong lúc Vân Nương đang nghi ngờ, Hoàng Tịch từ bên ngoài đi vào, trên người vẫn là bộ y phục hôm qua, Vân Nương trợn to mắt: “Tiểu thư người. . . . . .”
Hoàng Tịch không để ý tới sự nghi ngờ của Vân Nương, trực tiếp lướt qua nàng sau đó lật chăn lên chui vào, đọc sách lâu như vậy, lại đi lâu như vậy, nàng thật mệt.
“Ai! Tiểu thư. . . . . .” Vân Nương kéo chăn của Hoàng Tịch, bỏ qua chuyện Hoàng Tịch không ngủ ở đây, dù sao nàng biết tiểu thư này không phải người thường, nàng cứ xem như không biết đi! Nhưng chuyện này không biết, những chuyện khác còn phải nói: “Tiểu thư, người muốn ngủ cũng được, nhưng trước hết nghe em nói chuyện đã được không?”d.đ.l.q.đ
Hoàng Tịch kéo chăn trong tay nàng ấy trở lại, nhắm mắt lại nói: “Nói đi!”
Nghe giọng Hoàng Tịch hơi khàn khàn, Vân Nương cũng biết tối hôm qua Hoàng Tịch không ngủ, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “ Chẳng lẽ tiểu thư quên mất, hôm nay là lễ nhân duyên, nhị tiểu thư họ từ sớm đã chuẩn bị ra khỏi cửa, người có đi không?”
Lễ nhân duyên là ngày lễ đặc trưng ở Tây Việt, lễ nhân duyên, tên như ý nghĩa, nói về nhân duyên nam nữ, ngày này tất cả khuê nữ chưa lấy phu quân cùng nam tử chưa lập gia đình có thể mời nhau du ngoạn, mặc kệ là bách tính bình dân hay là vương công quý tộc, cũng sẽ tham gia ngày lễ này; Tây Việt có một nơi thuộc về thảo nguyên, phong tục thảo nguyên tương đối cởi mở, cho nên ngày nay bất luận kẻ nào cũng có thể nói rõ nỗi lòng với người mình yêu, đa dạng tầng tầng lớp lớp; mà ngày này định ra tình nam nữ có thể lấy được sự chúc phúc của thần linh, hơn nữa phụ mẫu bình thường cũng sẽ không phản đối đính ước hôn sự.
Hôm nay là ngày quan trọng nhất của nam nữ, Mộ Hoàng Tịch đã mười bảy tuổi, đến lễ mừng năm mới chính là mười tám tuổi rồi, đến lúc nên lập gia đình, Vân Nương là một nữ nhân bình thường, dĩ nhiên coi chuyện này là chuyện lớn, mới nghĩ tới gọi Hoàng Tịch dậy.
Lễ nhân duyên? Mộ Hoàng Tịch mở mắt, trong mắt lóe lên chút mê mẫn, sau đó hiểu; nhưng chuyện này liên quan gì đến nàng? Không nói nàng còn không muốn gả, coi như nàng muốn gả, có người dám cưới sao?
“Vân Nương, ta mệt mỏi, em đi ra ngoài đi!” Mộ Hoàng Tịch nói xong, sau đó nhắm hai mắt lại.
“Ai. . . . . .” Vân Nương còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn câm miệng, khẽ cau mày, sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại.
——
Không biết đã trải qua bao lâu, Mộ Hoàng Tịch bị ánh mắt nhìn chằm chằm làm tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Ngọc Nô nằm ở đầu giường của nàng, giọng lười biếng vừa tỉnh ngủ: “Làm gì?”
Ngọc Nô chỉ bên ngoài, phồng mặt lên nói: “Tiểu thư, cũng đã trưa rồi !”
Mộ Hoàng Tịch miễn cưỡng khép con ngươi lại: “Sau đó?”
“Sau đó tiểu thư nên rời giường!” Ngọc Nô nói tiếp, nhìn Mộ Hoàng Tịch hình như lại muốn ngủ mất, Ngọc Nô quýnh lên: “Tiểu thư, đừng ngủ, mau dậy đi! Người có nhớ hôm nay là ngày gì không đó!”
“Không phải là lễ nhân duyên sao?” Mộ Hoàng Tịch bất đắc dĩ mở mắt, đưa tay ngoáy lỗ tai, ngay sau đó mặt tỏ vẻ hài hước nhìn về phía Ngọc Nô: “Thế nào? Tiểu nha đầu tư xuân?”
Gương mặt Ngọc Nô đỏ lên, phẫn nộ nói: “Đâu có đâu! Tiểu thư hư!”d'đ'l'q'đ
Mộ Hoàng Tịch cười khẽ: “Sao ta lại hư?”
“Hừ!” Ngọc Nô giả bộ tức giận, không để ý tới Hoàng Tịch; Hoàng Tịch cũng không nói chuyện, xoay người làm bộ ngủ mất; Ngọc Nô thấy thế, lập tức nóng nảy, một tay vịn đầu vai Hoàng Tịch: “Tiểu thư, chúng ta hôm nay không đi sao?”
Hoàng Tịch khép con ngươi lại, tức giận: “Em còn nói ta hư, em muốn đi thì tự mình đi đi!”
Ngọc Nô bĩu môi, sau đó cười đùa cọ xát tới: “Ha ha, tiểu thư, nô tỳ sai lầm rồi, làm sao tiểu thư hư được? Tiểu thư là một tiểu thư tốt nhất!”
Nghe Ngọc Nô chân chó lấy lòng, Hoàng Tịch nhịn không được mỉm cười, cuối cùng không ngăn nổi Ngọc Nô đeo bám dai dẳng, đứng dậy dẫn nàng ra cửa; vốn cũng muốn dẫn Vân Nương đi, nhưng Vân Nương từ chối, mặc dù nàng hiện tại độc thân, nhưng dù sao nàng cũng từ thành thân, cuộc sống như thế, vẫn giữ cho người trẻ tuổi đi! Huống chi, hiện tại nàng cũng không có ý gì khác!
Làm Đô thành của một quốc gia, dĩ nhiên nơi này cực kỳ phồn hoa, hơn nữa hôm nay còn là ngày đặc biệt như vậy, càng thêm không cần nói, chỉ khác ngày thường đó là, hôm nay đầu đường bán toàn trang sức lễ nhân duyên, gì mà hộp uyên ương, đồng tâm kết, nhìn đến hoa cả mắt; dĩ nhiên, cũng không thèm nghía đến các loại ăn vặt đặc sắc, chỉ là hôm nay ăn vặt đều mua thành đôi, ý muốn có đôi có cặp!
“Oa! Tiểu thư, thứ này thật đẹp! Cái này cũng rất đẹp mắt! Còn có cái này. . . . . . Chuyện này. . . . . .” Nhìn thấy đồ vật trên đường đầy màu sắc, tính tình trẻ con của Ngọc Nô hoàn toàn bộc phát, lập tức xông tới, xem một chút cái này lại xem một chút cái kia, gương mặt vui mừng.d^Đ&l^Q&đ
Mộ Hoàng Tịch không nhanh không chậm đi phía sau của nàng, nhìn nụ cười ngây thơ của Ngọc Nô, cũng cong môi theo, có thể sống ngây thơ như thế, cũng là một hạnh phúc!
Mộ Hoàng Tịch đi tới trước một sạp, ánh mắt rơi vào một cây Đào Mộc trâm, cây trâm này khắc khéo léo tinh xảo, cuối cùng là hai đóa hoa đào, xem ra ngược lại rất không tệ.
Người bán hàng rong vừa thấy, lập tức nhiệt tình giới thiệu: “Ánh mắt tiểu thư thật tốt, đây chính là cây trâm Đào Mộc chạm trổ thượng đẳng, ngươi xem hoa văn xinh đẹp lắm nha! Đào Mộc chẳng những có thể lấy từ tà, hơn nữa còn có thể bảo đảm tiểu thư ngươi hoa đào cuồn cuộn !”
Hoa đào cuồn cuộn? Nghe nói như thế, Mộ Hoàng Tịch không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng nhịn không được cười lên, cũng không hỏi giá tiền, ném xuống một khối bạc vụn, sau đó đi ra ngoài! Người bán hàng rong vốn muốn nói giá tiền lớn, nhưng nhìn bóng lưng Hoàng Tịch, lại vui vẻ cầm bạc trong tay, cuối không mở miệng, làm người không nên quá tham!
Mộ Hoàng Tịch đi tới nhìn chằm chằm sạp rùa đen mà Ngọc Nô đang hưng trí bừng bừng, mỉm cười cắm cây trâm lên, Ngọc Nô quay đầu liếc nhìn tiểu thư nhà mình, cũng không quản chuyện trên đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm rùa đen; Mộ Hoàng Tịch nhìn mấy lần, vừa nghĩ tới câu nói‘ hoa đào cuồn cuộn ’ của người bán hàng rong đã cảm thấy buồn cười, vừa đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói dịu dàng: “Mộ tiểu thư!”
Mộ Hoàng Tịch thu lại nụ cười, quay đầu nhìn về phía mặt Quân Hạo Hiên ôn hòa, còn có Mộ Tâm Vi một mặt oán hận: “Hiên vương!”
Nghe tiếng gọi ‘ Hiên vương ’, Quân Hạo Hiên theo bản năng cau mày, nhưng không biết sai ở đâu, bỏ qua suy nghĩ quá quái lạ này, Quân Hạo Hiên nói: “Mộ tiểu thư cũng ra ngoài chơi, không bằng chúng ta cùng nhau đi nhé?”
“Vương Gia!” Mộ Hoàng Tịch không mở miệng, Mộ Tâm Vi đã lên tiếng trước, giọng nói nhàn nhạt trào phúng: “Vương Gia quên rồi à, hôm nay là lễ nhân duyên, đại tỷ ra ngoài tìm người tri tâm, nếu đi chung với chúng ta, chẳng phải làm hư nhân duyên của nàng ta sao?”d.đ.l.q.đ
Nghe vậy, Quân Hạo Hiên cau mày, mặc dù hắn nghe ra lời giễu cợt trong câu của Mộ Tâm Vi, nhưng Mộ Tâm Vi nói không phải không có đạo lý; nhưng, nàng ra ngoài tìm người tri tâm à? Vì sao nghe tin này trong lòng hắn có chút không thoải mái đây?
Mộ Tâm Vi không chú ý tới vẻ mặt Quân Hạo Hiên, thân thể đến gần người Quân Hạo Hiên, ngay sau đó hả hê nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, ánh mắt tỏ vẻ khiêu khích: “Tỷ tỷ, ta nói không sai chứ? Ngươi đến tìm người tri âm đúng không?”
Mộ Hoàng Tịch nhìn Mộ Tâm Vi ngây thơ khiêu khích, trừ cảm thấy nhàm chán, căn bản không kích thích nổi chút cảm xúc nào của nàng, dắt một bên tay Ngọc Nô, mắt nhìn thẳng đi lướt qua hai người; lưu lại Quân Hạo Hiên có chút nóng giận, cùng Mộ Tâm Vi ôm hận và khinh thường.
Quân Hạo Hiên nhìn bóng lưng Mộ Hoàng Tịch, trong lòng có loại oán khí không nói được, từ nhỏ hắn chính là thiên chi kiêu tử, sau khi lớn lên vẫn luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người, mặc dù hắn không thích ánh mắt hoa si của những người đó, cùng với những lời khen tặng kia, nhưng mà. . . . . . Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác xem nhẹ triệt để như thế! Hơn nữa còn lần lượt bỏ rơi!
Mộ Tâm Vi cực kỳ hận Mộ Hoàng Tịch, bây giờ trong lòng nàng ta, Mộ Hoàng Tịch chết là tốt nhất, không chỉ là bởi vì sợ trả thù Mộ Hoàng Tịch, hơn nữa là vì Quân Hạo Hiên đối với Mộ Hoàng Tịch có ý, vì tước vị Vương phi của mình, nàng ta nhất định phải diệt trừ Mộ Hoàng Tịch.
Mộ Hoàng Tịch không xoay người, nhưng nàng biết hai người đang nhìn nàng, nhất ánh mắt đầy hận ý kia; Mộ Hoàng Tịch cười lạnh: Mộ Tâm Vi, giữa chúng ta nên tính toán cho thật tốt đấy!