Kể từ sau khi Mộ Hoàng Tịch ra tay dạy dỗ, Mộ Tâm Vi đã kiêng dè Mộ Hoàng Tịch nhiều hơn mấy phần, mặc dù cuối cùng vẫn không tránh được gây phiền phức nhưng cũng không dám phách lối và khiêu khích nữa, ngay sau đó chuyển ánh mắt về phía Quân Hạo Hiên, mỗi ngày đều ra khỏi cửa đến chỗ Quân Hạo Hiên. Ngay lập tức truyền ra lời đồn Mộ Tâm Vi sẽ là Hiên vương phi. Mộ Tâm Vi dĩ nhiên là rất vui mừng, về phần Quân Hạo Hiên thì không ai biết.
Vân Nương từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch đổ chén canh gà xuống đất, trên mặt thoáng qua vẻ khổ sở và tức giận: “Tiểu thư, phu nhân vẫn còn bỏ thuốc sao?”
Chén canh này chính là do đại phu nhân sai phòng bếp đưa tới, nói là tất cả mọi người trong phủ đều có mỗi ngày một chén, nhưng chỉ có trong chén của Mộ Hoàng Tịch là tăng thêm không ít tương liệu đặc biệt.
Mộ Hoàng Tịch đặt chén lại lên bàn, khẽ nhếch môi: “Không nhìn thấy hiệu quả, sao có thể thu tay lại chứ?”
Vân Nương còn muốn nói gì đó đã bị Mộ Hoàng Tịch ngăn cản, nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Ngọc Nô đâu?”
“Mang theo Tiểu Hoa và Tiểu Bạch đi ra ngoài rồi ạ!” Còn nói đi giúp tiểu thư báo thù! Lời này Vân Nương không nói ra. Chẳng qua cho dù Vân Nương không nói, sao Mộ Hoàng Tịch lại không biết tiểu nha đầu kia đang làm gì chứ? Ngước mắt cười một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Đêm khuya yên tĩnh, Mộ Hoàng Tịch nằm trên giường làm thế nào cũng không thể ngủ được, lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng cũng ngồi dậy, ngay sau đó bỗng lách người bay ra ngoài cửa sổ.
Đã tới một lần nên Mộ Hoàng Tịch quen việc dễ làm, rất nhanh đã đi vào trong viện đó, đẩy cửa đi vào, dáng vẻ vẫn giống như lần rời đi trước, đứng nhìn nữ nhân yên tĩnh bình d/đ'l;q'd thản cách đó không xa, Mộ Hoàng Tịch mới biết vì sao bản thân mình vẫn không ngủ được, khẽ mỉm cười, nhưng chóp mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi khiến nụ cười ngưng lại, mùi vị này. . . . . .
Mộ Hoàng Tịch nhìn về phía ao Hắc Thuỷ, rõ ràng nơi đó trùng tử đã ít đi rất nhiều, lần trước bởi vì nhìn thấy mẫu thân, cảm xúc quá kích động nên nàng cũng không chú ý nhiều, hiện giờ nghĩ kỹ lại, những thứ trong ao này không phải là vu tộc cổ(con sâu độc) sao? Vì sao Mộ Trình lại đặt thi thể của mẫu thân ở phía trên ao cổ này?
Đột nhiên, trong đầu Mộ Hoàng Tịch loé lên một ý tưởng, tuy nhiên nó đã nhanh chóng lướt qua khiến nàng không cách nào bắt được, trong lúc Mộ Hoàng Tịch vẫn còn đang suy tư, một luồng hơi thở bá đạo lạnh lùng tràn đầy trời đất xông đến, nàng còn chưa kịp ra tay đã bị người ta nắm được mệnh môn không thể nhúc nhích, hơi thở quen thuộc khiến trong lòng Mộ Hoàng Tịch rét run, người vừa tới không phải nam tử nàng gặp hôm đó thì là ai? Chỉ có điều hô hấp của hắn có chút không ổn, giống như là bị thương.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Mộ Hoàng Tịch không dám lộn xộn, nghiêng đầu nhìn về phía người đó, lại phát hiện sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, gương mặt vốn tuấn mỹ đã hoàn toàn trắng bệch, đôi con ngươi đen nhánh chói mắt giờ phút này đều tràn đầy lạnh lẽo và ẩn nhẫn, đôi môi trắng bệch, thật giống như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, nghe thấy lời nói của Mộ Hoàng Tịch, hắn nhìn qua, ánh mắt đó khiến Mộ Hoàng Tịch lo sợ trong lòng, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác không rõ, bởi vì bây giờ khoảng cách của bọn họ đang ở rất gần, vừa tiến vào là nàng đã nghe thấy hơi thở bá đạo và lạnh lùng trên người hắn.
Quân Mặc không nói lời nào, Mộ Hoàng Tịch cũng không biết nói gì, hiện giờ mạng của nàng đang ở trong tay hắn, nàng cũng không dám bảo đảm hắn sẽ không giết mình, về phần Quân Mặc có nhận ra mình hay không, Mộ Hoàng Tịch cảm thấy không thể sắp đặt hay phủ nhận được. Một người cũng không phải dựa vào chút ngụy trang là có thể lừa gạt tất cả mọi người, ở trước mặt cao thủ, ngụy trang là vô ích.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, hô hấp của Quân Mặc càng ngày càng nặng nề, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi chảy dọc xuống theo đường cong của gương mặt tuấn mỹ, có hai giọt nhỏ xuống tay Mộ Hoàng Tịch, vô cùng nóng bỏng.
“Ngươi. . . . . .” Mộ Hoàng Tịch mới vừa muốn đánh vỡ không khí yên tĩnh chết tiệt này, đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, ngay sau đó trên vai truyền đến một trận đau đớn, Mộ Hoàng Tịch cực kỳ kinh ngạc nhìn nam nhân đang vùi đầu trên vai mình, đau đớn trên người và mùi máu tươi trong mũi nhắc nhở nàng hiện giờ đang xảy ra chuyện gì, tên nam nhân này. . . . . . Vậy mà lại cắn nàng!
Mộ Hoàng Tịch cảm thấy cánh tay đang giữ mệnh môn của mình hơi buông lỏng, ngay lập tức không chút do dự liền ra tay công kích, thân thể lui ra thật nhanh, có lẽ do thân thể khác thường nên Mộ Hoàng Tịch chỉ dùng một kích đã thành công, lui ra thật xa che vết thương rời đi mà không quay đầu lại.
Đôi mắt của Quân Mặc dần dần tỉnh táo, lè lưỡi liếm đi vết máu trên khóe môi, lộ ra một đường cong như có như không, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh lùng liếc nhìn nơi này, bóng dáng lóe lên liền vút ra ngoài. . . . . . Mà Mộ Hoàng Tịch quay về đến phòng của mình quả thật giận đến cắn răng, tên khốn kiếp này, vậy mà lại d/đ'l;q;d cắn nàng, nếu không phải do thực lực của nàng không đủ thì làm sao lại bị hắn ức hiếp như vậy, Mộ Hoàng Tịch càng nghĩ càng giận, trên vai càng đau, lửa giận tích tụ trong lòng lại càng lớn, cuối cùng gặp nạn cũng chỉ có ly chén trong phòng mà thôi. . . . . .
Mộ Hoàng Tịch cởi y phục ra, khi nàng thấy hai hàng dấu răng máu me đầm đìa trên vai, nàng đã không biết nên lấy tâm trạng như thế nào để đối mặt, mặt không biểu cảm bôi thuốc lên, nhưng trong lòng lại âm thầm thề, nếu có lần sau, nàng nhất định sẽ đòi lại khoản nợ này.