Kể từ lần nào đó Ngọc Nô thả hai tiểu tử kia ra ngoài, Tiểu Hoa chạy vào phòng đại phu nhân ngậm một bọc thuốc ra, mà Tiểu Bạch lại không biết đi nơi nào, thế mà tha về một cái yếm, thiếu chút nữa bị Ngọc Nô cười nhạo, thì ra rắn cũng háo sắc.
Mộ Hoàng Tịch nằm trên giường êm phơi nắng, Ngọc Nô từ một bên nhảy ra ngoài, một tay nắm một con rắn, mặt ngây thơ hỏi “Tiểu thư, người nói để Tiểu Bạch, hãy để Tiểu Hoa đi đây?”
Mộ Hoàng Tịch làm sao không biết tiểu tâm tư của nàng chứ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tùy ý!”
“Ngày hôm qua nhìn thấy nhị tiểu thư có một cái yếm hoa mai màu đỏ, Tiểu Bạch rất thích, nhưng lần trước nhị tiểu thư từ chỗ đại phu nhân cầm độc dược về, Tiểu Hoa cũng rất thích!” Ngọc Nô nói xong mặt suy nghĩ.
“Vậy thì cả hai cùng đi thôi!” Mộ Hoàng Tịch giơ tay lên nhấn nhẹ vào mũi nàng, cười nói.
Ngọc Nô nghe vậy, nhất thời hai mắt tỏa sáng: “Tiểu thư anh minh!” Dứt lời, níu hai con rắn chạy ra ngoài.
Chuyện sau đó Mộ Hoàng Tịch không để ý, chỉ nghe nói lúc Mộ Tâm Vi thay y phục không cẩn thận sờ phải một con rắn trơn bóng mà ngất đi, cái con khác lại không có gì, nhưng chung quy Mộ Hoàng Tịch lại cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra, hình như có gì đó nàng không để mắt đến!
Bình tĩnh qua năm ngày, dự cảm của Mộ Hoàng Tịch rốt cuộc trở thành sự thật, bởi vì Ngọc Nô mất tích!
“Tiểu thư, Ngọc Nô nhất định sẽ không có chuyện gì, người đừng lo lắng!” Vân Nương lo lắng nhìn Mộ Hoàng Tịch, kể từ khi xác định Ngọc Nô mất tích, Mộ Hoàng Tịch vẫn giữ bộ dáng trầm mặc như hiện tại, bộ dáng kia khiến nàng không nhịn được đau lòng.
“Không sao!” Cuối cùng Mộ Hoàng Tịch cũng mở miệng, giọng nói bình tĩnh chưa từng có, nhưng càng bình tĩnh như vậy, càng khiến người khác sợ hãi.
“Tiểu thư! Người không sao chớ?” Vân Nương lo lắng hỏi.
“Vẫn ổn!” Mộ Hoàng Tịch đứng lên, nhìn Vân Nương: “Em chờ trong nhà, ta nhất định sẽ cứu nàng trở về!”
“Ai. . . . . .” Vân Nương muốn nói gì nữa, Mộ Hoàng Tịch đã đi xa, tốc độ biến mất nhanh đến làm người ta chắc lưỡi hít hà.
Mộ Hoàng Tịch ra ngoài không xa đã nhìn thấy Mộ Tâm Vi và Mộ Tương Vũ cùng nhau xông tới, rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch mới nhớ tới mình bỏ sót cái gì, bạch xà kia đặc biệt như vậy, chỉ cần Mộ Tâm Vi và đại phu nhân vừa nói, ắt hẳn đại phu nhân sẽ biết, Ngọc Nô mất tích, khẳng định có liên quan đến các nàng, hận ý trong lòng Mộ Hoàng Tịch dâng lên, nhưng cũng hối tiếc vô cùng, là sơ sót của nàng hại Ngọc Nô!
Đè xuống tức giận trong lòng, hiện tại Mộ Hoàng Tịch chỉ muốn tìm Ngọc Nô về, chuyện tính sổ tạm buông.
Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy Mộ Tâm Vi, mà Mộ Tâm Vi dĩ nhiên cũng nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch, thấy nàng rời đi thật nhanh, Mộ Tâm Vi nâng lên một nụ cười tà ác: Mộ Hoàng Tịch không phải ngươi rất lợi hại sao? Ta muốn xem làm sao ngươi cứu được tiện nha đầu kia!
Mộ Hoàng Tịch ra khỏi Mộ Phủ liền đi thẳng đến Ám lâu, đúng lúc Hắc dẫn theo người của Ám lâu ra ngoài tìm nàng, Mộ Hoàng Tịch dừng bước lại: “Thế nào?”
Hắc đưa tin tới: “Đây là chiến thư Huyết La Sát đưa tới!”
“Huyết La Sát?” Mộ Hoàng Tịch nhận lấy thư, nàng cũng không biết có bang phái này.
Hắc lập tức giải thích: “Chính là khiêu khích thế lực kia của chúng ta, bọn họ đổi lại là Huyết La Sát, hôm qua thuộc hạ cũng mới biết tin, thật ra Huyết La Sát vẫn tránh chúng ta, Ám lâu tra xét lâu như vậy cũng không có tin tức, cố tình hôm qua lại có, hơn nữa vừa xuất hiện đã chấn động giang hồ, bây giờ đã là tổ chức sát thủ giống như Ám lâu trên giang hồ!”
Mộ Hoàng Tịch mở thư ra, khi nàng xem xong nội dung thư, cả người cứng ngắc ngay tại chỗ, không phải sợ, là tức! Trầm mặc chốc lát, Mộ Hoàng Tịch khiến vật trong tay thành mảnh vụn, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu là thư khiêu chiến, chúng ta há có thể không đáp trả!”
Phía đông Thiên Trượng nhai, Thiên Trượng nhai nằm ở mặt đông nhất của Lạc Thành, từ Lạc Thành ra roi thúc ngựa cũng phải ba canh giờ, Thiên Trượng nhai là một sự tồn tại đặc biệt của Tây Việt, bởi vì nó là ranh giới rõ ràng nhất giữa thảo nguyên và trung nguyên của Tây Việt; phía đông Thiên Trượng nhai là thảo nguyên bát ngát của Tây Việt, mà phía tây Thiên Trượng nhau, là thành Trung Châu phồn hoa của Tây Việt; đồng thời Thiên Trượng nhai cũng là lá chắn thiên nhiên trọng yếu nhất của Hoàng Đô Lạc Thành Tây Việt.
Khi Mộ Hoàng Tịch chạy tới Thiên Trượng nhai, nhìn thấy Ngọc Nô bị trói chặt treo ngược trên cây cổ thụ ở vách đá Thiên Trượng nhai, nhánh cây kia run lên cứ như sau một khắc sẽ đứt rời, khiến trái tim Mộ Hoàng Tịch nâng tới cổ họng rồi, Ngọc Nô cũng phát hiện Mộ Hoàng Tịch, trên mặt quật cường rốt cuộc chảy nước mắt xuống, bởi vì miệng nàng bị nhét không thể nói chuyện, nàng chỉ có thể liều mạng lắc đầu muốn ngăn cản Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch biết nàng muốn nói gì, nhưng bộ dáng Ngọc Nô bây giờ, khiến lòng nàng rỉ máu, tại sao nàng có thể mặc kệ nàng ấy?
“Đi ra đi.” Giọng Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng, lại ẩn chứa vô hạn tức giận, nhưng giờ phút này nàng vẫn nhịn.
Tiếng lá cây ma sát vút vút, mấy chục bóng dáng màu đỏ sậm từ góc tối nhảy ra, mặt bọn họ không chút thay đổi, cầm kiếm mà đứng, quanh thân tản ra sát khí nồng đậm, tùy thời chuẩn bị ra sát chiêu; Mộ Hoàng Tịch biết những sát thủ này sẽ không nói chuyện, cho nên cũng không nói nhảm, rút kiếm xông tới, lưỡi kiếm kia về hướng nào, hướng đỏ nở đầy hoa máu!
Hắc bảo hai thuộc hạ đi cứu Ngọc Nô, mình cũng rút kiếm xông tới.
Sát ý dồi dào, máu tanh tràn ngập; tức giận trong lòng Mộ Hoàng Tịch dâng lên, hai mắt đầy sát ý, võ công của nàng vốn cao hơn sát thủ ở đây, cộng thêm sát ý khát máu của nàng hiện tại, những sát thủ kia căn bản không đủ lực chống đỡ; một đường sát phạt qua!
“Tiểu thư!” Ngọc Nô kinh hoảng hô to một tiếng gọi về lý trí của Mộ Hoàng Tịch, khi nàng ngước mắt nhìn, thấy màn kia lại cả kinh, trái tim nàng cũng treo ngược, cành cổ thụ treo ngược Ngọc Nô rốt cuộc vẫn cầm cự không nổi gảy lìa, thân thể Ngọc Nô không bị khống chế rơi xuống vách đá Thiên Trượng! Hai người của Ám lâu đi cứu trước đó cũng nhảy xuống theo, đáng tiếc vẫn chậm một bước, ba người cùng nhau rơi xuống!
“Không. . . . . .” Mộ Hoàng Tịch sợ vỡ mật, bất chấp tất cả vọt tới bên bờ vực, nhìn thấy cũng chỉ có vách đá sâu vạn trượng, những thứ khác —— không có gì cả ——
“Không!” Hai tay Mộ Hoàng Tịch gắt gao nắm chặt vách đá, nếu không phải còn có một chút lý trí, nàng nhất định sẽ nhảy xuống, nhưng nàng không thể; nước mắt không tiếng động chảy xuống, nhỏ xuống trên lòng bàn tay lạnh lẽo và vô lực như thế.
Mộ Hoàng Tịch đột nhiên đứng lên, cầm kiếm chậm rãi đi về mười sát thủ còn dư lại, con ngươi màu đen bây giờ đã biến thành một mảnh huyết sắc, chỉ có sát ý khát máu; tay nâng kiếm, trong nháy mắt đỉnh đầu mấy người đã rơi xuống đất, khi Mộ Hoàng Tịch giơ kiếm về người cuối cùng, đột nhiên nàng khôi phục lại sự trong sáng, sắc mặt rét lạnh như cửu thiên tuyết đọng, giọng nói băng lãnh như hàn băng rơi xuống: “Trở về nói cho người nọ, món nợ này Mộ Hoàng Tịch ta ghi nhớ!”
Mấy người nhìn soi mói, Mộ Hoàng Tịch chém đứt tay người này, sau đó thả hắn ta rời đi!
Hắc không nói gì, hắn biết hiện tại nói gì đều vô dụng, nhưng hôm nay hắn thấy được võ công và thủ đoạn của Mộ Hoàng Tịch, kính nể với Mộ Hoàng Tịch lại tăng thêm!
Trời tối xuống, sau đó lại sáng lên, suốt cả đêm, sát thủ trở về báo cáo chỉ có tám chữ: máu thịt be bét, không cách nào phân biệt!
Mộ Hoàng Tịch không biết một đêm này mình trải qua thế nào, nàng cũng không đi xuống dưới vách núi xác nhận, chỉ là lúc trời sáng, tay nàng rút kiếm ra, lao về hướng Đế Đô, còn có sát ý ngập trời không cách nào che giấu!