Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 43: Chương 43: Hoàng Tịch huyết tẩy Mộ phủ




Mộ Hoàng Tịch đứng trước cửa lớn Mộ phủ, lẳng lặng nhìn cánh cửa màu đỏ thẫm kia, trên đường phố không người qua lại, chỉ có tiếng gió cuốn lá khô xào xạc, còn cả sát ý xen lẫn trong tiếng gió.

Gió, cuốn lá cây lên không trung rồi hạ xuống, thổi qua trước cửa Mộ phủ, rốt cục phá vỡ không khí tĩnh lặng nơi này.

“Két...!” một tiếng, gã sai vặt canh cửa mở rộng cửa lớn, dường như cơ thể cảm nhận được điều gì mà run lên mãnh liệt, ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch, trên mặt xẹt qua vẻ khinh thường, giọng kỳ quái nói: “Sáng tinh mơ Đại tiểu thư ra ngoài làm gì vậy? Lẽ nào đêm qua không về phủ? Đi tìm vị công tử kia sao?”

Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng chuyển mắt, giờ phút này trong đôi mắt kia hoàn toàn là một vực sâu thăm thẳm, đen đặc đến quỷ dị; Mộ Hoàng Tịch không nói gì, đáp lại lời gã sai vặt kia là một thanh kiếm sáng loáng!

“Á!” Cùng với đó là tiếng máu tươi chảy ra, Mộ Hoàng Tịch cầm kiếm đi vào cửa lớn Mộ phủ, gió thổi y phục màu trắng đã nhuốm máu của nàng bay lất phất, dung nhan tuyệt mỹ giờ đây chỉ có sát ý lạnh lẽo, tóc đen bay bay, giống như sát thần!

“A... Giết người! Giết người!” Một gã sai vặt nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch từ xa, hoảng sợ kêu to lên, lập tức mấy chục tên gia đinh không biết nhảy ra từ nơi nào bao vây xung quanh Mộ Hoàng Tịch.

“Là kẻ nào!” Quản gia Mạc phủ không biết bước ra từ đâu, sau khi quát hỏi đi đến nhìn, bỗng nhiên kinh hãi: “Đại tiểu thư?”

Mộ Hoàng Tịch không nói gì, ánh mắt đảo qua đám người đang bao vây quanh mình, nhếch môi khinh thường, lập tức vung lưỡi kiếm vô tình!

Máu, máu đầy trời! Ánh kiếm hiện lên, từng đường sinh mệnh bị cắt bỏ, từng dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nền trời dường như cũng bị màu máu này nhuộm đỏ, một góc trời phía đông đều đã biến thành màu đỏ của máu!

“Đại...Đại tiểu thư, đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Quản gia sợ tới mức quỳ xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mộ Hoàng Tịch, miệng không ngừng cầu xin tha mạng. Mộ Hoàng Tịch không giết ông ta mà đi thẳng một mạch đến viện tử của Mộ Tâm Vi, quản gia biết bản thân vừa nhặt về được một cái mạng, nhưng ông ta sẽ mãi mãi không quên được những gì hôm nay ông ta chứng kiến.

Cả người Mộ Hoàng Tịch dính máu cầm thanh kiếm sắc bén trong tay, mọi người nhìn thấy nàng đều tránh đi thật xa, từng mẩu tin tức đã truyền đi rất nhanh, Mộ phủ tĩnh lặng trở nên ồn ào huyên náo khác thường!

“Cái gì?” Người vừa mới chuẩn bị ra ngoài nghe được tin hạ nhân báo lại, kinh ngạc đập bàn, lập tức nhanh chóng xông ra ngoài!

Mộ Tâm Vi vẫn đang ngủ, nha đầu Thụ nhi vội vội vàng vàng chạy vào: “Nhị tiểu thư, người nhanh rời giường đi, xảy ra chuyện không hay rồi!”

“Kêu gào cái gì chứ?” Mộ Tâm Vi còn chưa tỉnh ngủ bực mình quát, sau đó lại kéo chăn lại trùm lên tiếp tục ngủ.

Thụ Nhi quýnh đến mức lập tức xông đến, nước mắt chảy ròng ròng: “Tiểu thư tỉnh dậy nhanh đi, giết người đó!”

“Cái gì?” Mộ Tâm Vi vừa nghe đến giết người lập tức ngồi dậy, thấy vẻ mặt hoảng sợ của Thụ nhi, cảm thấy kinh hãi: “Mau nói chuyện gì xảy ra?”

Thân thể Thụ nhi run rẩy cầm y phục tới giúp Mộ Tâm Vi mặc vào, vừa mặc vừa nói: “Là Đại tiểu thư, vừa nãy vốn dĩ em chuẩn bị ra ngoài định nhờ Nhị Tiểu mua điểm tâm sáng mà người thích, nhưng còn chưa đi tới cửa đã thấy máu tươi chảy trên mặt đất, đã chết rất nhiều người rồi! Em liền chạy một mạch trở về, Nhị tiểu thư, nơi này không an toàn, người nhanh đến chỗ Đại phu nhân trốn đi!”

Mộ Tâm Vi cũng hiểu rõ sự việc nghiêm trọng, nhanh chóng mặc y phục, ngay cả đầu cũng không chải liền đi ra ngoài với Thụ nhi, nhưng đã không còn kịp rồi, bởi vì sau khi Mộ Tâm Vi vừa bước ra khỏi phòng đã thấy một sát thần - Mộ Hoàng Tịch!

Mộ Tâm Vi hoảng sợ nhìn Mộ Hoàng Tịch, ánh mắt như nhìn người chết kia của Mộ Hoàng Tịch khiến thân thể nàng ta cứng ngắc thật lâu, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của chính mình, dù đã gắng sức kiềm chế, nhưng vẫn không ngừng run rẩy: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Nói xong chân Mộ Tâm Vi đã nhũn xuống, nếu không nhờ Thụ nhi đỡ, bây giờ nàng ta đã sớm ngồi bệt trên mặt đất rồi.

Mộ Hoàng Tịch khẽ chuyển động chuôi kiếm, mũi kiếm tiếp xúc với mặt đất, nàng từng bước từng bước đi về phía Mộ Tâm Vi, mũi kiếm ma sát trên mặt đất phát ra những tiếng động chói tai, tiếng động này đối với Mộ Tâm Vi, không khác gì bùa đòi mạng, hoảng sợ lui về phía sau, hoàn toàn không còn chút hống hách kiêu ngạo nào: “Không... Ta là tiểu thư dòng chính của Tướng phủ, ngươi không thể giết ta!”

Mộ Hoàng Tịch dừng lại cách trước người Mộ Tâm Vi năm bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta, bởi vì trải qua một đêm dày vò mà giọng nói trở nên có chút khàn khàn, trong giọng nói giá rét mang theo ngạo khí: “Ngươi có phải tiểu thư dòng chính hay không có liên quan gì tới ta sao? Ngươi thực sự tưởng rằng ta để ý tới thân phận tiểu thư này sao?”

“Nếu là mấy ngày trước, ta chắc chắn sẽ không chĩa mũi kiếm về phía ngươi, nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên ra tay với người bên cạnh ta...”

“Không... Không phải chỉ là một nha đầu thôi sao? Ta bồi thường cho ngươi!” Mộ Tâm Vi run rẩy nhìn Thụ nhi, ý tứ muốn lấy Thụ nhi để bồi thường, Thụ nhi không nói gì, hoặc nói hiện giờ nàng ta cũng đã không nói nên lời rồi.

“Nàng là người mà bất kỳ ai cũng không thể thay thế được!” Mộ Hoàng Tịch đột nhiên gào lên, trên tay nổi gân xanh, Ngọc Nô, đứa bé đáng yêu kia, nàng còn nhớ rõ lúc nàng gặp Ngọc Nô, Ngọc Nô vẫn là một nhóc ăn mày, túm lấy góc áo nàng, ánh mắt kia đơn thuần như thế trong suốt như thế, giòn giã hỏi nàng: “Tỷ tỷ, tỷ có thể cho ta chút gì để ăn không, ta đói bụng lắm!”

Nàng nhớ Ngọc Nô từng vì nấu cơm mà khiến tay bị thương, nàng nhớ Ngọc Nô vì muốn nàng được ăn trái cây tươi mà trèo lên núi hái quả, kết quả bị lăn xuống dưới suýt chút nữa ngã chết; nàng nhớ lúc ở bên cạnh nàng, đứa nhỏ kia sắc thuốc cho nàng; nàng nhớ lúc hàn độc của nàng phát tác, đứa nhỏ kia ôm chặt lấy nàng, nói với nàng một lát nữa rồi sẽ tốt thôi! Nàng nhớ...

Nước mắt không thể khống chế được chảy xuống từ khóe mắt, rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch đã biết mùi vị lòng đau như cắt là thế nào, thật lâu thật lâu trước đây nàng đã coi Ngọc Nô như là người thân của chính mình, muội muội duy nhất, nhưng mà...

“A!” Rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch không chịu nổi, thanh kiếm mạnh mẽ vung xuống, mang theo oán hận dày đặc.

“Leng keng!” Một chưởng bay tới đánh vào trên thân kiếm Mộ Hoàng Tịch, khiến thanh kiếm của nàng chếch đi thật xa, Mộ Tâm Vi biết mình vừa được cứu, vừa lăn vừa bò cố tránh đi.

Mộ Hoàng Tịch nhìn về phía người xuất chưởng kia, lại có thể là Mộ Trình, Mộ Hoàng Tịch nắm thanh kiếm trong tay thật chặt, không đợi Mộ Trình tiếp đất đã sắc bén đâm tới! Giờ khắc này nàng không muốn biết vì sao Mộ Trình lại có võ công cao siêu như vậy, cũng không quan tâm thứ gì là không giết Đế Vương không giết Thừa tướng, nàng chỉ muốn báo thù cho Ngọc Nô; cho dù, nàng rõ ràng hơn ai hết, là chính nàng đã hại Ngọc Nô!

“Đáng chết, rốt cuộc ngươi là ai?” Mộ Hoàng Tịch liều mạng, kiếm pháp liên tiếp bức lui Mộ Trình rất xa, Mộ Trình thâm trầm nhìn Mộ Hoàng Tịch, không thể tin được đây lại là đứa con gái mà ông ta đã định vứt bỏ!

Mộ Hoàng Tịch cười lạnh: “Là người muốn lấy mạng ông!” Dứt lời, đường kiếm của Mộ Hoàng Tịch càng thêm sắc bén, dù Mộ Trình đã dùng hết toàn lực, vẫn bị Mộ Hoàng Tịch ép lui từng bước như cũ, trên người cũng bắt đầu liên tiếp bị thương.

“Dừng tay!” Ngay lúc Mộ Hoàng Tịch sắp sửa cho Mộ Trình một nhát trí mạng, Hắc vọt ra chặn lại thế công của Mộ Hoàng Tịch, nghiêm túc nhìn nàng: “Ông ta là Thừa tướng, người không thể giết ông ta!”

“Ta mặc kệ ông ta là ai, ta cứ muốn giết ông ta, ngươi tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta xuống tay vô tình!” Bàn tay nắm kiếm của Mộ Hoàng Tịch đang run rẩy, nỗi hận từ trước tới nay ở trong lòng đột nhiên bùng lên, làm thế nào cũng không thể thu lại được, nếu không phải nàng còn một chút lý trí, nàng đã không thể mở miệng nói chuyện như vậy rồi!

“Nếu như người cố ý làm vậy, chớ trách thuộc hạ bất kính!” Sắc mặt Hắc đóng băng.

“Ngươi...” Mộ Hoàng Tịch cắn răng, hiện tại nàng hận không thể giết Hắc, ngay lúc này, Quân Hạo Hiên và Bắc Đường Ngọc không biết đã biết tin tức như thế nào đi đến, nhìn thấy tình trạng bi thảm dọc đường đã khiến hai người vốn ổn định trầm tĩnh cũng phải kinh hãi, thấy Mộ Hoàng Tịch giơ kiếm muốn đâm tới, hai người đồng thời hô to: “Dừng tay!”

Hai luồng sức mạnh ép Mộ Hoàng Tịch lui xuống, Hắc không biết đã rời đi từ lúc nào, Quân Hạo Hiên và Bắc Đường Ngọc chắn phía trước Mộ Trình, ý nghĩ muốn giết ông ta đã không thể thực hiện rồi! Bỗng nhiên Mộ Hoàng Tịch đưa mắt nhìn sang Mộ Tâm Vi đang muốn trốn chạy, hung hãn giơ thanh kiếm trong tay lên, Quân Hạo Hiên phi người qua che trước mặt nàng ta, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng: “Nàng đã giết nhiều người như vậy, cho dù nàng có mối thù to bằng trời cũng đã trả xong rồi, tại sao vẫn còn muốn giết người vô tội!”

“Nàng ta vô tội? Ha ha ha” Mộ Hoàng Tịch dường như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian, nhất thời mặc sức cười lớn, nhưng nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống: “Nàng ta vô tội, vậy Ngọc Nô thì không vô tội sao?”

Mộ Hoàng Tịch thu lại cảm xúc, trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến Vương gia, mong Vương gia chớ quản!”

“Sao lại không phải là chuyện của bổn vương?” Quân Hạo Hiên lại tiếp tục ngăn cản Mộ Hoàng Tịch, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói: “Nàng ấy là Vương phi của bổn vương!”

Thân thể Mộ Hoàng Tịch ngừng lại, lạnh lùng nhìn Quân Hạo Hiên: “Vì cứu nàng ta, đáng để ngươi làm vậy sao?”

Quân Hạo Hiên mấp máy môi, không biết nên trả lời như thế nào, mà lúc này Đại phu nhân từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện đột nhiên bước ra, trong tay bà ta còn áp giải một người nữa, Vân Nương sửng sốt rồi lại đau lòng nhìn Mộ Hoàng Tịch, nước mắt chảy ròng ròng, nhưng không hề lên tiếng cầu cứu.

Mộ Hoàng Tịch nhìn thanh chủy thủ Đại phu nhân đặt trên cổ Vân Nương, con ngươi mạnh mẽ co rụt lại: “Buông nàng ra!”

Đại phu nhân bình tĩnh nhìn Mộ Hoàng Tịch: “Muốn thả cũng được, ngươi đồng ý bỏ qua cho Tâm Vi đã! Sau này cũng không được gây chuyện với Mộ phủ nữa!”

“Không!” Vân Nương lắc đầu thật mạnh: “Tiểu thư, Vân Nương không đáng!” Nói xong vẻ mặt nàng quyết tâm mạnh mẽ lao về phía chủy thủ trong tay Đại phu nhân!

“Cái gì!” Đại phu nhân trừng to mắt, dường như bà ta không ngờ Vân Nương lại dám lao vào; chờ đến khi bà ta hoàn hồn, Mộ Hoàng Tịch đã hất bà ta ra, đón lấy Vân Nương đang thoi thóp.

“Tiểu thư...” Vân Nương cảm nhận được đau đớn nơi cổ họng chính mình, nàng biết chính mình sợ là không trụ nổi, nắm chặt tay Mộ Hoàng Tịch, nước mắt chảy xuống không tiếng động: “Tiểu thư... Vân Nương không đáng... Vân Nương vốn đáng chết... Vân Nương cảm tạ tiểu thư...”

Mộ Hoàng Tịch nắm tay Vân Nương thật chặt, lần đầu tiên trên mặt nàng xuất hiện cảm xúc hoảng hốt: “Không... Em sẽ không chết... Ta cũng sẽ không để em chết!”

Mất đi Ngọc Nô, nàng không muốn lại tiếp tục mất đi Vân Nương! Mộ Hoàng Tịch liều mạng ôm Vân Nương lao ra khỏi Mộ phủ, hiện tại nàng mặc kệ thứ gì là cừu hận, chỉ có một suy nghĩ, đó chính là - cứu Vân Nương! Phải cứu Vân Nương bằng mọi giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.