Thịnh Thế Đích Phi

Chương 398: Q.1 - Chương 398: “Chân tướng” Định Vương trọng thương




Lúc đoàn người Diệp Ly mệt mỏi đuổi tới Hồng Nhạn quan đã là buổi tối ngày hôm sau, Phượng Chi Dao sớm ở Hồng Nhạn quan nghênh đón rồi. Thấy Diệp Ly trở về, Phượng Chi Dao rõ ràng thở nhẹ nhàng ra, “Vương phi, người rốt cục trở về rồi.” Chứng kiến thần sắc Phượng Chi Dao, trong lòng Diệp Ly hơi trầm xuống, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Phượng Chi Dao thở dài nói: “Vương gia bị người núi Thương Mang ám toán.”

“Sao chàng lại dễ dàng bị người ám toán?” Diệp Ly nhướng mày hỏi. Mặc Tu Nghiêu võ công cao cường. Rõ ràng đã sớm lấy được danh sách tiềm phục của núi Thương Mang tại Định Vương phủ, vì cái gì còn bị người ám toán? Phượng Chi Dao bất đắc dĩ cười khổ nói: “Là chúng ta chủ quan, người nọ đột nhiên ra tay…Suýt nữa Tiểu thế tử bị thương. Vương gia cũng vì…”

Thấy Diệp Ly biến sắc, Phượng Chi Dao vội vàng nói: “Vương phi yên tâm, Tiểu thế tử cũng không bị thương.” Nhìn giữa lông mày tuấn mỹ Phượng Chi Dao gần như khó có thể che dấu mỏi mệt, Diệp Ly gật đầu nói: “Những ngày này ngươi cực khổ rồi. Tu Nghiêu thế nào?”

Phượng Chi Dao cau mày nói: “Vương gia…Vương phi, chúng ta trở về hãy nói.”

Trở lại Hồng Nhạn quan, bởi vì tướng sĩ đều không biết Định Vương xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên cũng không biết Vương phi đột nhiên trở về. Đến đón Diệp Ly cũng chỉ có mấy người Nguyên Bùi, Nam Hầu cùng Mộ Dung Thận. Mặc Tu Nghiêu ở tạm trong phủ Tướng quân tại Hồng Nhạn quan, một đoàn người trở lại phi thẳng đến tiểu viện của Mặc Tu Nghiêu. Tiến vào gian phòng, Diệp Ly chứng kiến cảnh trước mắt không khỏi sững sờ, quay đầu lại phía Phượng Chi Dao nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trên giường xác thực có người nằm, trên người đang đắp áo ngủ dày bằng gấm che khuất nửa bên mặt. Chỉ có một đầu tóc trắng tuyết lộ bên ngoài, mặc dù Diệp Ly không đi vào, nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền đã nhìn ra người trên giường vốn không phải Mặc Tu Nghiêu.

Phượng Chi Dao cười khổ, người trên giường nghe giọng nói của Diệp Ky đột nhiên ngồi dậy xoay người xuống giường. Một trương tuấn mỹ nhíu lại, nói với Diệp Ly: “Ngươi cuối cùng trở về rồi, mỗi ngày nằm ở chỗ này giả chết, mệt chết ta.”

“Hàn Minh Tích?” Diệp Ly nhíu mày, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quét ánh mắt về phía bọn người Phượng Chi Dao. Phượng Chi Dao trầm giọng nói: “Vương gia mất tích.”

“Mất tích?” Diệp Ly nhướng mày nhìn chằm chằm Phượng Chi Dao, tuy không tức giận nhưng Phượng Chi Dao có cảm giác da đầu run lên một hồi. Vương phi chính thức nổi giận lên uy lực không hề thua kém Vương gia, kiên trì gật đầu nhẹ, Phượng Chi Dao liền tranh thủ kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Thế này, ngày đó Mặc Tiểu Bảo nghịch ngợm bị bắt cóc. Đối phương để lại phong thư muốn Mặc Tu Nghiêu một mình đến, nếu không không đảm bảo Mặc Tiểu Bảo an toàn. Dĩ nhiên Mặc Tu Nghiêu không để Mặc Tiểu Bảo bị thương tổn, vì vậy liền đúng hẹn một mình đến địa điểm định ước. Đợi đến lúc bọn người Phượng Chi Dao tìm đến, chỉ có Mặc Tiểu Bảo bị điểm huyệt đang mê man cùng với đầy thi thể và máu trên mặt đất, lại không thấy tung tích Mặc Tu Nghiêu. Sau đó, bọn người Phượng Chi Dao âm thầm sai ngươi tìm kiếm xung quanh mấy trăm dặm, gần như lật địa phương mấy lần, nhưng lại không thấy bóng dáng Mặc Tu Nghiêu. Đến đường cùng, chỉ làm ra bộ Mặc Tu Nghiêu bị thương. Ít nhất để người ta cho rằng, Định Vương vẫn còn trong quân.

Đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhíu chặt, Phượng Chi Dao tự thuật nghe có vẻ tầm thường. Nhưng lại luôn để cho nàng cảm thấy có chút không đúng, quá mức thuận lý thành chương rồi, “Phái người đưa danh sách đến, Tu Nghiêu xử lý như thế nào?”

“Danh sách?” Phượng Chi Dao nhíu nhíu mày, mới nhớ tới nói: “Lần trước Vương phi đi Giang Nam phái người đưa về danh sách, Vương gia nhìn qua rồi thu lại. Về sau chiến sự Bắc Nhung cấp bách, hình như Vương gia …” có vẻ không thấy Mặc Tu Nghiêu xử lý qua chuyện này. Nếu như nói người Diệp Ly tín nhiệm nhất chính là Tần Phong cùng mấy người Trác Tĩnh, như vậy Mặc Tu Nghiêu tín nhiệm nhất chính là tâm phúc Phượng Chi Dao rồi. Nếu như Phượng Chi Do cũng không biết mà nói…, vậy thì Mặc Tu Nghiêu xác thực không có xử lý chuyện này đấy. Nhưng cái này rõ ràng không có hợp lý, núi Thương Mang xếp mật thám vào Mặc gia quân, Mặc Tu Nghiêu lại bỏ mặc không phải cách hành sự của hắn, trừ phi…Hắn giữ bọn hắn có tác dụng khác.

Hàn Minh Tích đùa cợt cười nói: “Những người khác thích tự cho là thông minh, biến khéo thành vụng quá?”

“Minh Tích…” Hàn Minh Nguyệt đến vừa vặn nghe được lời của hắn,…có chút bất đắc dĩ nói. Hàn Minh Nguyệt liếc qua bộ dáng Diệp Ly, đôi mi thanh tú trói chặt, cũng biết bây giờ không phải thời điểm nói đùa.Có chút áy náy nói: “Quân…Vương phi, ta không phải…”

Diệp Ly nhẹ nhàng giật môi dưới, cười nhạt nói: “Ta hiểu. Công tử Minh Nguyệt, có tin tức gì không?” Hàn Minh Nguyệt lắc đầu, cau mày nói: “Căn cứ các phương diện tin tức, trước mắt ngoại trừ chúng ta, vô luận Mặc Cảnh Lê hay Lôi Chấn Đình đều không biết tin Tu Nghiêu mất tích. Nói cách khác…Mật thám của Mặc Cảnh Lê cũng không trở về. Có khả năng…Đã bị chết, hoặc trốn đi.”

Nếu mà so sánh, chết có khả năng lớn hơn. Nếu như còn sống, hắn không có khả năng không quay về tìm Mặc Cảnh Lê để bẩm báo tin tức Mặc Tu Nghiêu. Nếu như hắn thành công lại càng không muốn chạy trốn. Giết Định Vương Mặc Tu Nghiêu, Mặc Cảnh Lê ban thưởng đầy đủ, hắn từ đây về sau cẩm y ngọc thực qua mấy đời. Huống chi một mình một người đào tẩu muốn đối mặt với Định Vương phủ đuổi giết, hắn lại có thể trốn đi nơi nào? Hiện tại vô luận là Mặc Tu Nghiêu hay tên mật thám, bọn hắn đều không có tin tức gì.

Diệp Ly trầm tư một lát, mới hỏi nói: “Tên kia là ai?”

Phượng Chi Dao hơi khó coi, nói: “Là ám vệ bên người Vương gia.” Bản thân Định Vương võ công tuyệt cao, thời gian cần ám vệ có thể không tính. Mà bên người Mặc Tu Nghiêu cao thủ nhiều như mây, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cũng không như Diệp Ly muốn phải huấn luyện thân tín. Cho nên so về địa vị bọn Trác Tĩnh ngày nay mà nói, ám vệ bên người Mặc Tu Nghiêu có thể nói cực kỳ mờ nhạt. Bộ phận ám vệ về sau bị Kỳ Lân dần dần thay thế, những ám vệ thì càng không có người chú ý. Nhưng ngay cả như vậy, ám vệ cũng là lực lượng cực kỳ quan trọng của Định Vương phủ. Còn quan trọng hơn cả Mặc gia quân và Hắc Vân Kỵ, bởi vì so với quân đội, thân từ một nơi bí mật bọn hắn càng thêm gần bản thân Định Vương. Lại không nghĩ núi Thương Mang như vậy mà có thể xếp người vào ám vệ. May mắn hiện tại núi Thương Mang đã bị diệt, nói cách khác chỉ sợ Định Vương phủ càng thêm bất lợi.

“Gọi Mặc Hoa tới gặp ta.” Diệp Ly thấp giọng nói, “Các ngươi đều xuống nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

Mọi người có chút lo lắng nhìn Diệp Ly, bọn hắn mấy ngày nay xác thực không thoải mái. Liên tục hai ngày đêm lên đường trở về, sắc mặt Vương phi càng thêm mệt mỏi. Hàn Minh Nguyệt và Phượng Chi Dao liếc nhau một cái, Phượng Chi Dao gật đầu nói: “Vâng, thuộc hạ cáo lui. Vương phi cũng nghỉ ngơi thật tốt.”

Diệp Ly gật đầu không nói gì thêm, mọi người lặng yên lui ra ngoài, lưu lại một mình nàng ngồi dưới đèn im lặng xuất thần.

“Mẫu thân…” Đêm đã khuya, trong thư phòng im ắng, ngẫu nhiên truyền đến tiếng nên nổ tung nhẹ vang lên. Diệp Ly ngồi một mình trầm tư sau áng thư. Cửa phòng truyền đến một âm thanh khe khẽ. Diệp Ly ngẩng đầu nhìn lại, Mặc Tiểu Bảo mặc một bộ quần áo xanh nhạt, đứng tại cửa phòng, đôi măt trông mong nhìn mình.

Tuy đã đầu xuân nhưng Tây Bắc vô luận lúc sáng hay tối cũng không có chút ấm áp nào. Đôi mắt Diệp Ly hơi trầm xuống, vội vàng đứng dậy lấy áo choàng đi về phía bé trùm lại. Mẫu thân choàng áo trên người, lập tức cả người Mặc Tiểu Bảo được bao bọc lại, Diệp Ly cố sức ôm bé đi qua một bên ngồi xuống, “Sao lại ăn mặc thế này mà chạy ra ngoài?”

“Mẫu thân…” Mặc Tiểu Bảo nhìn qua Diệp Ly, trong mắt ngấn lệ, có chút thút thít nói: “Mẫu thân…Tiểu Bảo không cố ý. Ô ô…Tiểu Bảo không phải cố ý hại phụ vương mất tích. Tiểu Bảo biết sai rồi, mẫu thân…”

“Khóc cái gì?” Diệp Ly đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt bé, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nói: “Mẫu thân biết rõ, cái này không trách con. Đừng sợ…Phụ vương của con không có việc gì đấy, rất nhanh sẽ trở lại.”

“Vâng.” Mặc Tiểu Bảo hít hít cái mũi, rất nghiêm túc nói: “Phụ vương trở về rồi, Tiểu Bảo không bao giờ…làm cho phụ vương tức giận nữa. Mẫu thân, về sau Tiểu Bảo sẽ nghe lời.” Diệp Ly đau lòng cúi đầu nói: “Mẫu thân biết rõ Tiểu Bảo là đứa trẻ ngoan, đừng sợ, không có việc gì đâu…” Mặc Tiểu Bảo có phần thông minh hơn đại đa số đứa trẻ khác, điều này cũng làm cho bé hiểu rất nhiều chuyện hơn những đứa bé cùng tuổi. Tuy bọn người Phượng Chi Dao trước mặt bé không nói gì, thậm chí đều không nói qua việc Mặc Tu Nghiêu mất tích, nhưng chính bản thân bé lại sớm hiểu. Chỉ là những ngày này mọi người trên dưới Định Vương phủ lo lắng bộn bề không ngừng, cũng không ai chú ý động tĩnh của bé, bé cũng chưa nói với người khác cái gì.

Dù thông minh nhưng đến cùng vẫn là một đứa con nít, hiện tại thấy mẫu thân trở về liền không nhịn được, áo bên ngoài cũng chưa khoát lặng lẽ tránh ám vệ chạy tới thư phòng tìm Diệp Ly rồi.

Mặc Tiểu Bảo ngồi trong lòng Diệp Ly, mắt to tròn ướt sũng tràn đầy lo lắng: “Mẫu thân, phụ vương…không có việc gì sao?” Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười nói: “Yên tâm đi, không có việc gì đấy. Đã muộn rồi, Tiểu Bảo trở về ngủ được không?”

Mặc Tiểu Bảo đưa tay dụi dụi con ngươi: “Tiểu Bảo muốn ở cùng mẫu thân.”

“Được rồi, mẫu thân còn có chút việc, con ngồi đây một lát?” Diệp Ly cẩn thẩn thay bé kéo lại áo choàng, dịu dàng nói. Mặc Tiểu Bảo gật đầu, liền ngồi trong lòng Diệp Ly mở to mắt nhìn sổ con trong tay nàng. Mấy ngày nay Mặc Tu Nghiêu đột nhiên mất tích, trên dưới Mặc gia quân cũng chồng chất chuyện Mặc Tu Nghiêu hoặc Diệp Ly phải tự mình xử lí.

Diệp Ly nhìn hai quyển sổ con, lại cúi đầu nhìn Mặc Tiểu Bảo đã nhắm mắt ngủ say. Mấy ngày nay bị chấn kinh không chỉ có người lớn, trong lòng trẻ con càng thêm mẫn cảm, Mặc Tiểu Bảo cũng rất mệt mỏi. Lúc này ở trong lòng mẫu thân, liền ngủ rất nhanh.

“Thuộc hạ Mặc Hoa, cầu kiến Vương phi.” Ngoài cửa, giọng nói của Mặc Hoa truyền đến. Diệp Ly dừng bút trong tay, đặt xuống nói khẽ: “Vào đi.” Mặc Hoa đi tới, thấy Mặc Tiểu Bảo trong lòng Diệp Ly thì sững sờ, “Vương phi, tiểu Thế tử…”

Diệp Ly khoát tay nói: “Đợi một chút.” Ôm lấy Mặc Tiểu Bảo quay người đi vào thư phòng, đặt bé lên giường đắp chăn xong, Diệp Ly mới quay người đi ra nhìn Mặc Hoa hỏi: “Mộc Kình Thương là ngươi mang đến sao?”

Trong mắt Mặc Hoa hiện lên tia kinh ngạc, trầm giọng nói: “Thuộc hạ đã chậm một bước, lại để Vương phi chấn kinh, xinh Vương phi giáng tội.”

Diệp Ly lắc đầu, nhìn hắn hỏi: “Vương gia đi đâu vậy?”

“Thuộc hạ…Không biết.” Mặc Hoa rủ mắt xuống nói.

“Không biết?” Diệp Ly nhướng mày, cười như không cười nói: “Nếu ngươi không biết, làm sao để Mộc Kình Thương cứu ta? Theo ta được biết, không có nhiều người biết rõ tung tích Mộc Kình Thương. Trong đó…Có lẽ không kể đến Mặc thống lĩnh.Mặt khác, Mộc Kình Thương bế quan ở nơi khoảng cách Lăng Thiết Hàn tới chỗ giết ta ba ngày đường.Theo Hồng Nhạn quan thúc ngựa đi qua cũng hơn hai ngày. Nói cách khác…Vương gia còn không có bị thương, ngươi đã xuất phát. Mặc thống lĩnh đã biết trước Vương gia sẽ mất tích, Bản phi trở về sẽ bị người chặt giết.” Trên đời này có thể đối phó Diệp Ly và Kỳ Lân không nhiều lắm, nếu như không phải Lăng Thiết Hàn hay Lôi Chấn Đình tự mình ra tay, căn bản không cần đến Mộc Kình Thương. Thậm chí, hiện tại Lôi Chấn Đình không có khả năng làm được. Cho nên, nếu như không có tình báo cực kỳ chính xác hoặc nói có dự mưu từ trước…Mặc Hoa căn bản không kịp tìm Mộc Kình Thương đến cứu người.

Mặc Hoa trầm mặc không nói, Diệp Ly bình tĩnh nhìn hắn gật đầu nói: “Ta hiểu được, ngươi chỉ cần nói ta biết Tu Nghiêu còn sống hay không? Lắc đầu, hoặc gật đầu.” Mặc Hoa làm người mặc dù có chút cao ngạo nhưng lại là người có quy củ. Nếu như không thể nói, hắn sẽ dùng loại trầm mặc này cự tuyệt Diệp Ly đấy.

Sau nửa ngày, Mặc Hoa rốt cục có chút gật đầu.

Diệp Ly hơi nhẹ nhàng thở ra. Bất kể thế nào, Mặc Tu Nghiêu còn sống là tin tốt nhất. Không có ai biết, dù cho trong lòng Diệp Ly đã sớm một ít phỏng đoán, nhưng lúc đang chờ một cái gật đầu của Mặc Hoa, lòng nàng phảng phất bị người hung hăng nắm chặt. Thậm chí nàng không dám nghĩ vạn nhất đáp án Mặc Hoa không phải như mình nghĩ, nàng sẽ như thế nào?

Diệp Ly nhẹ nhàng gật đầu, Mặc Hoa không chịu nhiều lời dĩ nhiên là bởi vì Mặc Tu Nghiêu lệnh không cho hắn nói. Mặc dù có chút không vui với việc Mặc Tu Nghiêu ngay cả mình cũng giấu diếm, nhưng Diệp Ly cũng biết rất nhiều chuyện giữ bí mật là rất quan trọng đấy. Dù sao nàng cũng đã sớm lấy được danh sách Đông Phương U đưa cho Mặc Cảnh Lê, nhưng là…Ai có thể cam đoan, cái Đông Phương U đưa ra là đúng toàn bộ?

“Mộc Kình Thương đi đâu vậy?” Xác định Mặc Tu Nghiêu không có việc gì, Diệp Ly mới có tâm tình chú ý tới chuyện khác. Năm đó để lại một mạng cho Mộc Kình Thương, xác thực không có nghĩ qua chính mình có ngày được hắn cứu một mạng.

Mặc Hoa cung kính nói: “Mộc tiên sinh mang theo Mộc Dương Hầu đi.” Mặc Hoa cũng nói đến việc Mộc Kình Thương bị trọng thương. Chỉ sợ trong vòng mười năm cũng không cách nào khôi phục như trình độ hôm nay. Có thể làm Vương phi bình yên thoát thân trong tay Diêm Vương Các chủ, xem ra Mộc Kình Thương trọng thương cũng có giá trị đấy.

“Lăng Thiết Hàn…” Diệp Ly nhíu mày, hiện tại không có Mặc Tu Nghiêu ở đây, nếu như Lăng Thiết Hàn tiếp tục theo chân bọn hắn mà nói…sẽ là một chuyện phiền toái lớn. Như vậy Diệp Ly không thể không nghĩ cách loại trừ hắn trước. Dù đã trải qua một hồi sinh tử, nhưng Diệp Ly vẫn không có ác cảm quá lớn với Lăng Thiết Hàn, cũng không muốn cùng hắn trở mặt. Không chỉ bởi vì đại ca và hắn có giao tình, kỳ thật lòng dạ Diệp Ly cũng biết rõ, cuối cùng khả năng lớn nhất là nàng chỉ bị trọng thương. Lấy thực lực Lăng Thiết Hàn mà nói, nếu quả thật muốn hạ thủ mà nói…,có nhiều cơ hội.

Mặc Hoa nói: “Lăng Thiết Hàn chỉ đáp ứng Lôi Chấn Đình chặn giết Vương phi trên đường trở về Hồng Nhạn quan. Vương phi đã trở về rồi, Lăng Thiết Hàn sẽ không xuất thủ nữa.Hơn nữa, theo tin tức phía dưới truyền đến, Lăng Thiết Hàn đã mang người trở lại Diêm Vương Các.” Hơn nữa lúc này đây Diêm Vương Các thực sự không phải là không có tổn thất đấy, muốn ngăn cản sức chiến đấu Mặc gia quân mà cường đại nhất là Kỳ Lân, dù cho chỉ là nhất thời nhưng Diêm Vương Các cũng phải bỏ ra cái giá lớn. Chỉ sợ tương lai mấy năm Diêm Vương Các đều không có biện pháp mua bán sát thủ, trừ phi Lăng Thiết Hàn, Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh Thư sinh tự mình ra tay.

Diệp Ly thỏa mãn gật đầu nói: “Rất tốt, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

Mặc Hoa gật đầu cung kính, “Thuộc hạ cáo lui.”

Nhìn Mặc Hoa đóng cửa rời đi, Diệp Ly nhìn ánh nến trước mắt chập chờn, thanh lệ trên dung nhan lộ ra một tia cực vui vẻ, “Mặc Tu Nghiêu…Chàng chơi trò chơi nghiện rồi hả?”

Tại cứ điểm thần bí của Định Vương phủ, Định Vương mặc áo trắng lười biếng dựa vào thành giường vuốt vuốt một trâm gài tóc Thanh Ngọc. Áo khoác bao phủ trên lồng ngực quấn vài vòng vải trắng, dung nhan tuấn mỹ cũng hơi tái nhợt, nhưng tinh thần khá tốt. Nhìn cây trâm trong tay, Mặc Tu Nghiêu có chút tiếc nuối thở dài. A Ly trở về rồi, hắn lại không thể trông thấy nàng, thật sự là quá đáng ghét.

“Hắt xì!” Định Vương điện hạ có chút không hoa lệ hắt hơi một cái, nghi hoặc lôi kéo áo khoác trên người. Lấy công lực của hắn cho dù không mặc quần áo có lẽ cũng không cảm lạnh, còn phong hàn à?

Sáng sớm hôm sau, mọi người sớm tới thư phòng cầu kiến Diệp Ly. Tuy Vương phi trở về rồi, nhưng Vương gia vẫn không có chút tin tức nào. Mà trên chiến trường thế cục cũng bắt đầu có hướng bất lợi với bọn hắn, cái này lại để cho các tướng lĩnh đều không thể chợp mắt, sáng sớm liền không hẹn mà cùng đến tiểu viện Diệp Ly rồi.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Ly liền cầm tay Mặc Tiểu Bảo từ bên trong đi ra. Mặc Tiểu Bảo một thân cẩm y Bàn Long, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ bất phàm hơi có vẻ non nớt, nghiễm nhiên bộ dáng tiểu đại nhân.

“Mọi người ngồi đi.” Diệp Ly thản nhiên nói, nắm tay Mặc Tiểu Bảo ngồi xuống chủ vị. Nhìn Mặc Tiểu Bảo ngồi bên cạnh Diệp Ly, Phượng Chi Dao đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, do dự một chút mới hỏi: “Vương phi…Tiểu Thế tử…” Phượng Chi Dao muốn nói, bọn hắn hiên tại muốn thương nghị đại sự, tiểu Thế tử ở chỗ này phải không quá phù hợp hay không. Vạn nhất nhắc tới chuyện của Vương gia, dọa đến tiểu Thế tử làm sao bây giờ?

Diệp Ly nói: “Không cần, ta đã nói hết cho Ngự Thần, bé biết rõ nên làm như thế nào.”

Mọi người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Mọi người đều biết, Vương gia chưa bao giờ gọi đại danh tiểu Thế tử, vốn Vương phi cuối cùng cũng bị Vương gia đồng hóa rồi, cũng gọi nhũ danh tiểu Thế tử. Mà khi Vương phi gọi Mặc Ngự Thần, thì đã biểu thị quyết định dứt khoát.

Khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn Mặc Tiểu Bảo rất nghiêm túc nhẹ gật đầu.

Phượng Chi Dao kéo khóe miệng, hỏi: “Ý Vương phi là?”

Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Đem tin tức truyền ra, thương thế Định Vương chuyển biến xấu, truyền tin mời Trầm Tiên sinh ở Ly thành mau tới đây. Nửa tháng sau…Thay Vương gia xử lý tang sự.”

À?!

Mọi người kinh ngạc nhìn vẻ lạnh nhạt của Định Vương phi. Phượng Chi Dao có chút cà lăm nói: “Vương phi, thuộc hạ cảm thấy…Vương gia…” Mặc Tu Nghiêu người nọ chính là gián đánh không chết, cho dù hiện tại không có tin tức nhưng Phượng Chi Dao suy đoán cùng lắm là hắn không may bị gãy chân không bò về được. Chưa từng cho rằng hắn đã chết. Hơn nữa, yêu thương Mặc Tu Nghiêu như thế, mà Vương phi nói ra như vậy, thật sự làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

“Hiện tại chàng trọng thương hôn mê bất tỉnh, khác gì chết chứ? Cứ làm như thế đi.” Diệp Ly nói.

Bện cạnh Hàn Minh Nguyệt nhìn Diệp Ly, mày kiếm chau lên một cái, chặn họng Hàn Minh Tích: “Xử lý tang sự cũng không phải lựa chọn sai, mang Trầm tiên sinh gấp gáp tới càng làm cho người ta tin tưởng. Chắc chắn vô luận Mặc Cảnh Lê hay Trấn Nam Vương cũng sẽ không hoài nghi đấy.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người mới bừng tỉnh hiểu mình vừa nghe cái gì. Vương phi an bài như vậy không phải Vương phi tin Vương gia đã chết, mà muốn người khác tin tưởng Vương gia đã chết. Trong lòng Phượng Chi Dao khẽ động, nhìn qua Diệp Ly nói: “Vương phi đã có tung tích Vương gia?”

Diệp Ly tiếc nuối lắc đầu, nói: “Hiện tại trước mặc kệ Vương gia, phái người đi tìm toàn bộ rút về. Chúng ta bây giờ cần làm chính là ổn định thế cục trước mắt. Nam Hầu?”

Nam Hầu đứng dậy, cung kính nói: “Trước khi quân ta cùng đại quân Tây Lăng giao thủ mấy lần, dựa vào binh pháp như thần của Vương gia, quân ta luôn thắng nhiều bại thiếu. Chỉ là, từ khi Vương gia…Thế công của Lôi Chấn Đình đột nhiên cường rất nhiều, ngược lại quân ta khó có thể ứng phó.” Tuy Mặc gia quân dũng mãnh nhưng đại quân Tây Lăng cũng không kém. Lại càng không cần phải nói nhân số binh mã Tây Lăng lại nhiều hơn Mặc gia quân. Vốn có Mặc Tu Nghiêu còn không có cảm giác gì, một khi Mặc Tu Nghiêu mất, hoàn cảnh xấu của Mặc gia quân lập tức lộ rõ.

Diệp Ly gật đầu, nói: “Chư vị không nên tự trách, những ngày này cũng vất vả cho các ngươi rồi.” Hôm nay đại quân Tây Lăng thế cường, chúng ta cũng không cần theo bọn họ cứng đối cứng, tận lực tránh đối địch chính diện.”

“Ý Vương phi là?” Mộ Dung Thận hỏi.

Diệp Ly nói: “Tránh đi mũi nhọn, công kỳ tất cứu. Chư vị tướng lãnh chia ra mấy đường, từng người tự chiến. Hồng Nhạn quan, có Bản phi và Nguyên Bùi tướng quân đóng ở.” Hồng Nhạn quan được Mặc gia quân không ngừng gia cố hơn mười năm, trình độ dễ thủ khó công tuyệt đối không thua gì Trung Nguyên hùng quan danh xưng là Hàn Cốc quan. Mặc gia quân hiện tại xác thực chưa cùng đại quân Tây Lăng đánh cuộc cứng đối cứng.

“Nhưng Vương phi, nếu như Lôi Chấn Đình dốc toàn lực đối phó Hồng Nhạn quan mà nói…chỉ sợ ngài và Nguyên lão tướng quân…”

Diệp Ly cười nói: “Cho nên, các ngươi phải khiến hắn không có biện pháp dốc hết toàn lực. Ta tin tưởng, đây là việc Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ am hiểu đấy. Mặt khác, các ngươi cũng không cần lo lắng Hồng Nhạn quan, chúng ta còn có mấy màn biểu diễn thú vị, rất nhanh đến Hồng Nhạn quan. Nếu Lôi Chấn Đình còn muốn công phá Hồng Nhạn quan mà nói…,cũng chỉ có thể bổ sung mạng người. Bản phi cũng muốn biết, hắn chịu giao ra bao nhiêu binh mã Tây Lăng đến đánh Hồng Nhạn quan.”

Mặc dù có chút hiếu kỳ biểu diễn thú vị trong lời Vương phi là gì. Nhưng nhìn bộ dáng Diệp Ly thong dong tự nhiên, trong lòng mọi người không khỏi cũng dễ dàng rất nhiều, chắp tay lên cùng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.