Có lẽ vì Diệp Ly có đủ danh vọng ở Mặc gia quân, cũng có lẽ bởi vì trên dưới tướng lãnh Mặc gia quân biểu hiện vô cùng trấn định và thong dong. Tin tức Mặc Tu Nghiêu bị trọng thương truyền ra, Mặc gia quân cũng không hỗn loạn và sĩ khí sa sút như bọn người Phượng Chi Dao lo lắng. Thậm chí, hơn mười ngày sau, truyền ra tin Mặc Tu Nghiêu đã chết, toàn bộ Mặc gia quân một mảng lụa trắng, đại quân cũng không có xuất hiện vấn đề quá lớn. Tất cả tướng sĩ Mặc gia quân trái lại đối với địch nhân cừu hận cùng chung mối thù.
Chính thức nhận được tin báo tang của Mặc Tu Nghiêu, hết thảy mọi người lại không khỏi ngây cả người. Cho dù tự tin như Mặc Cảnh Lê hay còn chút lo lắng như Lôi Chấn Đình. Ai cũng khó mà tin được, Mặc Tu Nghiêu…Lại để người kính sợ kẻ đố kỵ, nam tử trong mười năm qua phiên phân phúc vũ, nắm giữ hơn phân nửa thiên hạ, rõ ràng như vậy…mà lại chết rồi sao?
Nhìn phong thư trước mắt, thần sắc Lôi Chấn Đình phức tạp thở dài.
“Phụ vương?” Lôi Đằng Phong đứng một bên, nhìn thần sắc vừa vui vừa buồn của Lôi Chấn Đình, có chút khó hiểu nói. Mặc Tu Nghiêu chết dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng lại không biết tại sao vẻ mặt phụ vương lại như thế. Cái này lại để cho Lôi Đằng Phong không khỏi có chút suy đoán không tốt, “Phụ vương, tin Mặc Tu Nghiêu chết có vấn đề gì?”
Kỳ thật Lôi Đằng Phong cũng không thể tin được Mặc Tu Nghiêu cứ thế mà chết. Mặc Tu Nghiêu xảo trá thiện biến lại để cho Lôi Đằng Phong ấn tượng sâu sắc, cho nên hắn không thể không hoài nghi Mặc Tu Nghiêu phải đánh lừa thiên hạ hay không. Nhưng hắn nhất thời không rõ, Mặc Tu Nghiêu giả chết có ý nghĩa gì? Vốn trận đại chiến này, thời gian qua cũng nghiên về Định Vương phủ rồi, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù lại giằng co hai, ba năm, phần thắng của Định Vương phủ lớn hơn Trấn Nam Vương một chút. Mặc Tu Nghiêu đến lúc này, xem như hoàn toàn buông tha cho giai đoạn sở hữu tất cả ưu thế trước mắt.
Lôi Chấn Đình nhíu mày lắc đầu nói: “Không đúng, nhưng lại không có sai. Phái người đi dò xét, phải xác định Mặc Tu Nghiêu chết có thật hay không.” Nếu Mặc Tu Nghiêu thật sự giả chết mà nói…, tất nhiên có toan tính lớn, tuyệt đối không thể phớt lờ. Nhưng tình hình hiện tại như vậy, nếu ngừng chân không tiến, cái gì cũng không làm, buông tha cơ hội này tuyệt đối không thể.
“Nhi tử đã hiểu.” Lôi Đằng Phong nghiêm mặt gật đầu nói. Hắn đương nhiên hiểu tầm quan trọng của chuyện này. Cùng là người có tâm tư như Lôi Chấn Đình, Mặc Cảnh Lê còn ở phía ngoài Hàn Cốc quan.
Tại cứ điểm bí mật của Định Vương phủ, Mặc Tu Nghiêu xem mật báo thuộc hạ trình lên lập tức dở khóc dở cười. Nhìn qua sổ con trước mắt, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm nói: “A Ly chắc đang tức giận…Thật sự là không xong. Nhưng…Thật khó nan giản a…” Có điều A Ly tuyên bố tin mình đã chết, chắc hẳn nhất định có biện pháp để người ngoài tin tưởng tin này là thật. Đây đối với hắn âm thầm trù tính lại có chỗ rất tốt đấy. Qủa nhiên không gạt A Ly vẫn là một quyết định đúng. Nếu như lúc này ở Hồng Nhạn quan là bọn người Phượng Chi Dao chủ trì đại cục mà nói…, chỉ sợ biến khéo thành vụng rồi. Cái này không phải là năng lực, mà bọn người Phượng Chi Dao không có danh vọng cùng địa vị như Diệp Ly, cũng không có sự ăn ý cùng Mặc Tu Nghiêu.
“Vương gia…” Thuộc hạ đứng trước mặt nhìn qua Vương gia thì thào nói nhỏ, có chút khó hiểu nói.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười, nói: “Trên chiến trường giao cho A Ly và bọn người Phượng Tam. Chúng ta cũng nên chuẩn bị đi.” Có thể đụng phải cơ hội ly khai chiến trường mà không bị hoài nghi, đúng thật là không dễ dàng. Dù sao võ công của hắn thật sự quá mạnh mẽ, nếu không giải thích hợp lý, cho dù mang thi thể hắn ở trước mặt Lôi Chấn Đình, chỉ sợ hắn cho rằng là người khác dịch dung đấy. Núi Thương Mang…Thật đúng là cái cớ tốt. Đã như vậy, đương nhiên hắn cũng muốn mượn cơ hội đưa Lôi Chấn Đình và Mặc Cảnh lê một phần đại lễ kinh thiên động địa.
“Nhưng là, Vương gia…Thương thế của ngài…”
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu liếc ngực một cái, không để ý khua tay nói: “Cái này xem là tổn thương gì, không có gì đáng ngại. Đi thôi.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Định Vương hoăng là chuyện kinh thiên động địa, dĩ nhiên không thể làm qua loa. Cho nên tin tức truyền ra, toàn bộ đại doanh Mặc gia quân tại Hồng Nhạn quan lập tức treo vải trắng. Tất cả địa phương thuộc sở hữu Định Vương phủ đều treo vải trắng, toàn quân để tang. Khoảng cách Hồng Nhạn quan gần địa phương các dân chúng nhận được tin tức, cũng đồng dạng mọi nhà mặc áo tang, rất nhiều dân chúng thậm chí buồn bã thống khổ. Hiện nay đang thời loạn thế, toàn bộ dân chúng Tây Bắc đều vững vàng sinh hoạt,…nhưng tất cả điều này lại do Định Vương phủ phù hộ. Hiện nay dân chúng thống khổ, không chỉ có vì lo lắng cho tương lai của chính mình, mà là đối với Định Vương Mặc Tu Nghiêu qua đời ai cũng đều bi thương.
“Khởi bẩm Vương phi, Trấn Nam Vương Tây Lăng đến rồi.” trong Hồng Nhạn quan, Diệp Ly đang ngồi trong thư phòng phê sổ con chất chồng thành đống trên bàn. Mặc Tu Nghiêu bỗng nhiên “qua đời”, dĩ nhiên có vô số chuyện cần xử lý, vô luận là Hồng Nhạn quan hay tại Ly Thành, tất cả mọi người trong Định Vương phủ không thể không bận rộn. Từ Hồng Vũ và bọn người Từ Thanh Trần đã phái người đưa qua một phong thư, từ sau loay hoay rốt cuộc không thể rút ra nhàn rỗi rồi.
Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn xem Tần Phong cau mày nói: “Lôi Chấn Đình? Hắn tới làm gì?”
Tần Phong nói: “Đương nhiên là đến thương tiếc Vương gia mà.” Tuy nhiên hiện tại song phương đối địch, nhưng Lôi Chấn Đình dùng danh nghĩa Tây Lăng đến đây thương tiếc, Mặc gia quân thật đúng là không thể làm gì được lão.
Tiện tay để sổ con qua một bên, Diệp Ly đứng lên nói: “Thương tiếc? Đến điều tra tin tức à? Ta cho rằng hắn phái Lôi Đằng Phong đến mới đúng.” Tần Phong nghĩ nghĩ, thấp giọng cười nói: “Theo thuộc hạ, hắn đại khái sợ Vương Phi dưới sự tức giận, thật sự mang Lôi Đằng Phong ra làm thịt.” Lôi Đằng Phong là con duy nhất của Lôi Chấn Đình, hơn nữa Lôi Chấn Đình năm nay đã gần 60, muốn sinh thêm một đứa con để bồi dưỡng chỉ sợ không kịp rồi.
“Mà thôi, đi gặp. Ngươi cho người chuẩn bị, Mặc Cảnh Lê cũng sắp đến rồi.” Diệp Ly nói.
“Mặc Cảnh Lê?” Tần Phong cau mày nói: “Hắn dám đến sao?’ Mặc Cảnh Lê không phải kẻ to gan lớn người, xâm nhập địch doanh, chuyện này ngược lại không giống Mặc Cảnh Lê sẽ làm. Diệp Ly đi ra ngoài, vừa nói: “Có lẽ hắn đã nhận được tin tức, ta rất hiểu Mặc Cảnh Lê, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này đấy.” Dù sao, trong đời Mặc Cảnh Lê, Mặc Tu Nghiêu chết là lần đầu tiên, cũng có thể là một lần duy nhất.
“Thuộc hạ đã hiểu.” Tần Phong gật đầu nói.
Trong tiền đường, Lôi Chấn Đình một bên uống trà, một bên đánh giá toàn bộ đại sảnh. Đây vốn là phủ đệ của tướng quân đóng ở Hồng Nhạn quan, cũng không đặc biệt lớn, cũng không thập phần hoa lệ. Bọn người Mặc Tu Nghiêu dọn vào hiển nhiên cũng không có ý dụng tâm trang trí, mà bây giờ toàn bộ phủ đệ vải trắng phủ khắp nơi, càng thêm âm lãnh và ngưng trọng.
Cách đó không xa, Lãnh Hạo Vũ vừa từ Sở Kinh trở về cùng Phượng Chi Dao phụ trách tiếp đãi đều dùng ánh mắt vô cùng bất thiện trừng Lôi Chấn Đình. Bị đối đãi như thế, Lôi Chấn Đình cũng không tức giận, chỉ an ổn ngồi uống trà. Trên đường đi, Lôi Chấn Đình suy nghĩ làm thế nào có thể tự mình nhìn thấy thi thể của Mặc Tu Nghiêu. Tại phủ để mà thủ vệ sâm nghiêm, muốn vụng trộm lẻn vào điều tra hiển nhiên là không thể đấy.
“Thuộc hạ bái kiến Vương phi.”
Diệp Ly một thân áo tơ trắng, mấy sợi tóc mây tùy ý kéo búi đơn giản. Trên búi tóc cài trâm là đóa hoa trắng, cả người nhìn thêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng và tái nhợt. Đứng bên trái Diệp Ly là Mặc Tiểu Bảo mặc cẩm y đen, bên ngoài là một kiện lụa trắng. Vừa vào cửa, Mặc Tiểu Bảo liền mạnh mẽ trừng mắt nhìn Lôi Chấn Đình.
Thấy Mặc Tiểu Bảo gắt gao nhìn mình, Lôi Chấn Đình không khỏi cười một tiếng. Trong lòng thần than Mặc Tu Nghiêu sinh ra một nhi tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có phong cách của cha nó. Chỉ nhìn con mắt tròn vo đáng yêu lại khôn khéo khó giấu nhuệ khí, đã biết tiểu tử này tuyệt đối không phải đáng yêu như thoạt nhìn.
“Định Vương phi, Thế tử, nén bi thương.” Lôi Chấn Đình đứng dậy chắp tay nói.
Diệp Ly khẽ gật đầu, cười nhạt nói: “Làm phiền Trấn Nam Vương tự mình đi một chuyến. Trấn Nam Vương mời ngồi.” Lôi Chấn Đình nhìn xem Diêp Ly, vẻ mặt chân thành nói: “Định Vương đột nhiên qua đời, Bản vương cũng vô cùng tiếc nuối. Tuy Định Vương phủ cùng Tây Lăng là địch nhân, nhưng cũng là đối thủ Bản vương cung kính. Bản vương lần này đến đây, vừa là thương tiếc Định Vương, thứ hai, lại muốn cùng Định Vương phủ thương nghị hòa bình.” Thỏa mãn chứng kiến trong mắt Diệp Ly lóe lên tia kinh ngạc, Lôi Chấn Đình cười nhạt không nói.
Vẻ mặt không tin Phượng Chi Dao và Lãnh Hạo Vũ trừng mắt nhìn Lôi Chấn Đình, Định Vương phủ và Tây Lăng là quan hệ thế nào lòng dạ mọi người biết rõ. Một khi Lôi Chấn Đình xác định Định Vương đã mất, tuyệt đối sẽ không nói hai lời lập tức chiếm đoạt Định Vương phủ. Lúc này tin tưởng lão là quân tử không hiếp đáp cô nhi quả mẫu, ai tin người đó là kẻ ngu.
Diệp Ly nhíu đôi mi thanh tú, dáng tươi cười nhạt nhẽo nhìn Lôi Chấn Đình, nói: “Nghị hòa?”
Lôi Chấn Đình gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm nay Định Vương qua đời, chắc hẳn…Định Vương phi nhất thời cũng bận rộn. Nếu Vương phi đồng ý, Tây Lăng nguyện cùng Định Vương phủ nghị hòa.” Diệp Ly mỉm cười nói: “Nếu quả thật như thế, Định Vương phủ cầu còn không được. Bản phi đa tạ Trấn Nam Vương rồi.”
Nhìn bộ dáng tươi cười của Diệp Ly, trong đôi mất khó giấu vẻ uể oải tiều tụy, Lôi Chấn Đình trong lòng nhíu nhíu mày. Trong lúc nhất thời khó phân định được bộ dáng hôm nay của Diệp Ly rốt cục là diễn trò hay thật đấy. Lấy vô số kinh nghiệm của lão, vậy mà không thể nhìn ra Diệp Ly có chút sơ hở nào. Vừa mới nói ra nghị hòa…, cũng chỉ là muốn thăm dò tâm tư Diệp Ly và Định Vương phủ mà thôi. Nhưng thái độ Diệp Ly lại làm cho hắn không rõ Định Vương phủ hiện tại là tình huống như thế nào.
“Khởi bẩm Vương phi, Sở đế tại quan ngoại cầu kiến.” Ngoài cửa, thị vệ cao giọng bẩm báo nói.
Ánh mắt Lôi Chấn Đình chớp lên, không biểu hiện gì. Bên cạnh nhìn về phía Diệp Ly, muốn xem nàng xử lý thế nào. Chỉ nghe nàng nhàn nhạt nói: “Sở Hoàng đường xa mà đến, mời hắn vào. Phượng Tam, ngươi mang Thế tử đi nghênh đón Sở Hoàng.” Lễ nghi không bởi vì có chuyện mà bỏ phế đấy. Tuy nhiên bây giờ nhìn lại Trấn Nam Vương lớn hơn Mặc Cảnh Lê, nhưng hắn ta vẫn là vua của một nước, phái cá nhân đi ra ngoài nghênh đón cũng là tận tình đủ lễ.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Phượng Tam trầm giọng đáp.
“Hài nhi tuân mệnh.” Mặc Tiểu Bảo ở cạnh Diệp Ly nhảy xuống ghế, đi theo Phượng Chi Dao ra ngoài.
“Người dưới trướng Định Vương phủ quả nhiên đều trung nghĩa hơn người.” Lôi Chấn Đình nhìn Phượng Chi Dao đi xa, có chút ý vị thâm trường mà nói. Phượng Chi Dao cao ngạo, ra ngoài nghênh đón Mặc Cảnh Lê, cũng đủ nói rõ người Định Vương phủ đối với Diệp Ly thần phục. Rất hiển nhiên, Định Vương phủ hôm nay trong tay Diệp Ly không có chút náo loạn nào, coi như sự thật…Tổn thất cũng không nhiều chỉ thiếu Mặc Tu Nghiêu. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lôi Chấn Đình nhìn Diệp Ly càng thêm phức tạp, trong lòng tiếc nuối trước đó vài ngày Diệp Ly đã tránh Lăng Thiết Hàn chặn giết.
Ngồi một bên, Lãnh Hạo Vũ khẽ hừ một tiếng, cười nói: “Trấn Nam quá khen, trung thần không thờ hai chủ. Chỉ là việc chúng ta nên làm.” Chống lại ánh mắt bất thiện của Lãnh Hạo Vũ, Lôi Chấn Đình lơ đễnh, cười nhạt một tiếng.
Diệp Ly mỉm cười nhìn Lãnh Hạo Vũ, không chút nào cho rằng ngang ngược, “Trấn Nam Vương nói đúng, những ngày này nếu không phải có bọn họ giúp đỡ. Bản phi quả nhiên là…có chút lực bất tòng tâm.”
“Như thế, sao Định Vương phi không mời công tử Thanh Trần đến đây chủ trì đại cục?” Lôi Chấn Đình hỏi, đây cũng là nghi hoặc của hắn. Dưới tình huống bình thường, nếu như Mặc Tu Nghiêu đã thực sự chết, như vậy Định Vương phủ tất nhiên muốn nâng đỡ Mặc Ngự Thần lên thượng vị. Nhưng Mặc Ngự Thần năm nay còn chưa tới chín tuổi nên không có khả năng chấp chưởng Định Vương phủ và Mặc gia quân. Cho nên, về tình về lý Diệp Ly đều phải mời Từ Thanh Trần hoặc Từ Hồng Vũ đến Hồng Nhạn quan chủ trì đại cục đấy. Nhưng hiện tại Từ gia một người cũng không xuất hiện tại đây, điều này không khỏi làm Lôi Chấn Đình đối với cái chết của Mặc Tu Nghiêu có hoài nghi.
Diệp Ly khẽ cười khổ lắc đầu nói: “Ly thành cũng cần Đại ca chủ trì đại cục, huống chi…” Lắc đầu, Diệp Ly không nói gì thêm nữa. Không thể nghi ngờ lại càng làm người ta mơ màng. Lôi Chấn Đình đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của Định Vương phủ đối với toàn bộ Tây Bắc, huống chi theo tin truyền ra Mặc Tu Nghiêu chết về sau, lão âm thầm lệnh binh mã Tây Lăng tiến về phương bắc. Thực sự không phải muốn đánh Hoàng thành Tây Lăng, mà là chế trụ đại quân phía tây của Trương Khởi Lan.
Còn có Bắc Nhung, Mặc Tu Nghiêu vừa mới diệt hơn phân nửa binh lực Bắc Nhung, còn giết chết một hoàng tử. Hôm nay nghe tin Mặc Tu Nghiêu chết, Bắc Nhung Vương há có thể không đi gây chuyện để tìm mặt mũi cho mình. Bởi vậy, đúng lúc này đây Tây Bắc đặc biệt là Ly thành có thể ổn định hay không là điều quan trọng. Chỉ cần Tây Bắc còn, cho dù Mặc gia quân lúc này thất bại, còn có thể lui bước có chốn dung thân Đợi đến lúc Mặc Ngự Thần trưởng thành, Mặc gia quân không khó có khả năng ngóc đầu trở lại. Dù sao Lôi Chấn Đình biết rõ Định Vương phủ gần như huyết mạch yêu nghiệt truyền thừa, đến lúc Mặc Ngự Thần mười bảy tuổi một mình đảm đương một phía là điều vô cùng chắc chắn. Đương nhiên, Lôi Chấn Đình cũng không định cho bé có cơ hội này.
Nhìn bộ dáng Diệp Ly muốn nói lại thôi, Lôi Chấn Đình ngược lại đối với tin Mặc Tu Nghiêu chết cũng tin tưởng hai phần. Diệp Ly không giống nữ tử bình thường, không bộ dạng khóc sướt mướt, hoa dung thất sắc, Lôi Chấn Đình cũng không nghĩ nhiều Dù sao Diệp Ly cũng không phải nữ tử bình thường, nếu như lúc này nàng thật sự bi thương thống khổ không kiềm chế được, ngược lại Lôi Chấn Đình càng hoài nghi nàng hoặc xem nhẹ nàng.
“Vương phi! Vương phi, không tốt rồi!” Ngoài cửa, một thị vệ vội vàng tiến đến bẩm báo nói. Diệp Ly khẽ nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?” Thị vệ nhìn Lôi Chấn Đình liếc, có chút khó xử mà nói: “Tiểu Thế tử…Tiểu Thế tử làm Sở hoàng bị thương.”
Mọi người đang ngồi đều sững sờ, cho dù Mặc Tiểu Bảo lợi hại thì cũng chỉ là đứa bé tám tuổi, sao có thể khiến Mặc Cảnh Lê bị thương? Thị vệ nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của mọi người, vội vàng nói: “Thật sự, tiểu Thế tử…Tiểu thế tử tức giận cắn Sở hoàng.”
“Tiểu Thế tử không sao chứ.” Lãnh Hạo Vũ liền vội vàng hỏi, đối với nhân phẩm Mặc Cảnh Lê xưa nay không ôm hi vọng. Mặc Cảnh Lê là người bụng dạ hẹp hòi cũng sẽ không bởi vì Mặc Tiểu Bảo là đứa bé mà không so đo. Thị vệ lau mồ hôi nói: “Tiểu Thế tử không sao, Có điều tiểu Thế tử nói muốn giết Sở hoàng. Phượng Tam công tử ngăn không được, thỉnh Vương phi mau qua xem.”
Diệp Ly rủ mắt giấu đi ý cười. Đứng dậy, hơi có chút lo lắng nói với Lôi Chấn Đình: “Trấn Nam Vương, thật sự có lỗi. Bản phi trước xin lỗi không tiếp được rồi.” Lôi Chấn Đình cười nói: “Vương phi khách khí, không bằng Bản vương và Vương phi cùng đi nhìn xem?” Diệp Ly do dự một chút, cuối cùng không từ chối, gật đầu nói: “Trấn Nam Vương mời.”
“Vương phi, mời”
Diệp Ly cũng không cùng hắn khách khí, bước vội vàng ra ngoài.
Cách cửa phủ không xa, nghi trượng của Mặc Cảnh Lê cộng thêm thị vệ Định Vương phủ liền đem đường lớn vốn đã không rộng vây chắn được chật như nêm cối. Trong đám người, Mặc Cảnh Lê một thân quần áo Hoàng đế, mặt mũi tức giận trừng mắt Mặc Tiểu Bảo. Nhìn vết cắn trên tay phải máy chảy đầm đìa, hiển nhiên hạ miệng cũng không có khẩu hạ lưu tình.
Mặc Tiểu Bảo bị Phượng Chi Dao ôm trong ngực gắt gao, nhưng chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ cùng với hung dữ hướng Mặc Cảnh Lê nhe răng, biểu lộ rõ nếu không phải Phượng Chi Dao ôm nhanh, chỉ sợ Mặc Tiểu Bảo lập tức xông lên rồi.
“Chuyện gì xảy ra?” Diệp Ly đi vào, nhíu mày hỏi.
Thấy Diệp Ly đến, Phượng Chi Dao rõ ràng thở dài một hơi. Hắn cũng không phải sợ Tiểu thế tử đem Mặc Cảnh Lê cắn bị thương, mà lo lắng Mặc Cảnh Lê trút phẫn nộ lên Mặc Tiểu Bảo.
“Mẫu thân…” Phượng Chi Dao thả Mặc Tiểu Bảo ra, bé ủy khuất nhào tới trong ngực Diệp Ly. Trong ngực Diêp Ly, Mặc Tiểu Bảo cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt tròn vo mở to trừng Mặc Cảnh Lê, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập ủy khuất, cùng vừa rồi hung hăng muốn nhào tới khác một trời một vực.
Diệp Ly đưa tay ôm bé vào lòng , vỗ nhẹ nhẹ ôn nhu nói: “Tiểu Bảo làm sao vậy? Có bị thương hay không?”
Mặc Tiểu Bảo chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Diệp Ly, lắc đầu. Diệp Ly lúc này nới lỏng một chút, sờ đầu nhỏ của bé nói: “Không có việc gì là tốt rồi, phải chú ý an toàn, vạn nhất bị thương thì làm sao?”
“Hắn ta là người xấu! Tiểu Bảo ghét hắn!” Mặc Tiểu Bảo ủy khuất nói, giọng nói non nớt truyền ra ngoài. Ở đây tất cả mọi người không khỏi lườm Mặc Cảnh Lê. Đến cùng có bao nhiêu xấu, mới có thể để cho tiểu Thế tử đáng yêu của Định Vương phủ hận hắn như thế.
Mặt Mặc Cảnh Lê lập tức đen lại, hắn suýt bị tiểu quỷ này cắn một ngụm thịt. Cái tiểu quỷ này rõ ràng còn dám cáo trạng trước!
“Diệp Ly, ngươi giáo huấn nhi tử thế sao? Thật sự không có quy củ!” Mặc Cảnh Lê trừng mắt nhìn Diệp Ly, lạnh lùng nói.
Diệp Ly trầm mắt xuống, đứng dậy nhìn Mặc Cảnh Lê không chút yếu thế, lạnh nhạt nói: “Bản phi dạy bảo nhi tử thế nào, không cần Sở hoàng quản. Sở hoàng nhãn rỗi sao không đi dạy bảo con của mình.”
“Phốc_” Bên cạnh Phượng Chi Dao không khỏi phun ra một tiếng cười. Vương phi tuyệt đối là giẫm lên chân đau của Mặc Cảnh Lê, khắp thiên hạ người nào không biết Lê Vương đến bây giờ đã ba mươi tuổi, đừng nói nhi tử, đứa con gái còn không có. Dân gian thậm chí lưu truyền Lê Vượng bị bệnh bất trị. Đương nhiên Phượng Chi Dao là tâm phúc Định Vương phủ nên biết rõ một chút. Chính là vì tinh tường, Phượng Chi Dao gần như đoán được tình cảnh Mặc Cảnh Lê. Trên đời này chuyện thống khổ nhất không phải cho tới bây giờ điều không có, mà là có rồi lại mất đi mà về sau lại phát hiện lấy giỏ trúc mà múc nước, thật là công dã tràng.
Cho nên, hiện tại mắng Mặc Cảnh Lê 100 câu thô tục cũng không bằng Định Vương phi nói một câu khiến cho hắn tức giận như thế.
“Diệp Ly!” Mặc Cảnh Lê nghiêm nghị quát. Diệp Ly xoay người, nắm tay Mặc Tiểu Bảo quay mắt về phía Mặc Cảnh Lê, trầm giọng nói: “Bản phi kính Sở hoàng là vua một nước, nhưng
nếu Sở hoàng không có chút nào vi khách chi đạo mà nói…,thứ cho Bản phi không tiễn.”
Mặc Cảnh Lê giận quá thành cười, sờ tay của mình cười lạnh nói: “Trẫm có lòng tốt đến đây phúng viếng, vừa qua cửa, đã bị tiểu tử này cắn một cái. Cái này là đạo đãi khách của Định Vương phủ sao?”
Mặc Tiểu Bảo đứng bên người Diệp Ly, ngẩng đầu lên cằm nhỏ giòn giòn giã giã mà nói: “Ngươi mới không phải đến phúng viếng phụ vương đấy, ngươi tới quấy rối! Đến phúng viếng phụ vương sao ngươi mặc y phục như vậy!”
Mọi người một lần nữa đưa mắt nhìn sang Mặc Cảnh Lê, dù cho Mặc Cảnh Lê thân là Đế vương, nhưng địa vị Định Vương phủ thực sự không kém cỏi Đại Sở chút nào. Thân là khách nhân không yêu cầu xuyên đeo tang phục nhưng ít nhất cũng nên đổi quần áo trắng. Mà Mặc Cảnh Lê lại một thân long bào sáng loáng nghênh ngang mà tới. Đứng một bên, quần áo màu đen của Lôi Chấn Đình lập tức làm ánh mắt mọi người trong Mặc gia quân nhìn lão thân mật hơn nhiều. Mặc Cảnh Lê một thân trang phục như thế, không giống đến phúng viếng, mà giống đến diễu võ dương oai hơn đấy.
Mặc Cảnh Lê á khẩu không trả lời được. Hắn xác thực không phải thật tâm đến phúng viếng Mặc Tu Nghiêu đấy, Mặc Tu Nghiêu chết hắn nằm mộng cũng muốn bật cười, như thế nào có thể muốn hắn đến phúng viếng? Chỉ là trước mặt mọi người lại bị một đứa bé vạch trần, nhưng lại để hắn không thê xuống đài được.
Sau nửa ngày, Mặc Cảnh Lê khẽ hừ một tiếng, nhìn xem Diệp Ly nói: “Định Vương phi, Trẫm ngàn dặm xa xôi mà đến, ngươi muốn chắn Trẫm ở đây sao?” Thần sắc Diệp Ly lạnh nhạt liếc hắn nói: “Nếu như Sở hoàng thật tâm đến phúng viếng Định Vương, Bản phi sẽ không dám ngăn cản.”
Mặc Cảnh Lê ngạo nghễ nói: “Trẫm đương nhiên vì thế mà đến.”
Diệp Ly bình tĩnh gật đầu nói: “Đã như vậy, xin mời Lê Vương đến linh tiền thắp một nén nhang.”
Mặc Cảnh Lê cũng không phản đối, gật đầu nói: “Vừa vặn, Trẫm cũng muốn gặp di thể Định Vương. Dù sao, là từ nhỏ có giao tình. Chắc hẳn, Định Vương phi sẽ không phản đối chứ?”
Diệp Ly trầm mặc một lát, mới thản nhiên nói: “Sở hoàng mời.”