Edit: Theresa thai
Beta: Sakura
Trong đại sảnh tráng lệ của Mộ Dung thế gia, Từ Thanh Trần lạnh nhạt ngồi uống trà.
Tất nhiên, Lăng Thiết Hàn cũng hộ tống theo, ngồi ở bên cạnh hắn ta, uống trà thơm cực phẩm đến từ Đại Sở, Lăng Thiết Hàn không khỏi cảm thán, “Không hổ là Mộ Dung thế gia, trà thơm cực phẩm này, xem như ở Đại Sở, thì cũng rất ít thấy.” Từ Thanh Trần lại cười nói: “Nếu Lăng huynh thích, thì lát nữa ta phái người đưa tới cho Lăng huynh hai hộp.”
Lăng Thiết Hàn nhướng mày, “Tây Bắc có rất nhiều loại trà này sao?” Không đúng ah, loại trà này, ở chính Đại Sở cũng không nhiều. Mặc dù hiện nay Đại Sở và Tây Bắc cũng buôn bán qua lại, nhưng trên thực tế có nhiều thứ vẫn cấm vận với Tây Bắc. Trong đó cũng bao gồm loại trà thơm được xưng là trà đệ nhất Đại Sở này. Thật ra, những thứ này không ảnh hưởng gì đến Tây Bắc, chỉ thuần túy là hành động thể hiện sự chán ghét Mặc Tu Nghiêu của Mặc Cảnh Kỳ mà thôi.
Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Thế thì không phải. Đầu xuân, Tây Bắc có nhập vào một chút, Ly nhi có đưa mấy hộp đến chỗ ta. Có điều loại trà này… Thơm thì có thơm, nhưng mùi hương quá nồng ngược lại đã lấn át mất mùi thơm ngát riêng của lá trà, mọi người trong nhà chúng ta không thích lắm. Cho nên chỗ của ta có nhiều hơn một chút.”
Khóe miệng của Lăng Thiết Hàn co rút, cho nên, ngươi không thích mới cho ta ư? “Ta biết, những người đọc sách như các ngươi luôn thích nhiều chuyện, không chỉ muốn trà ngon cực phẩm, mà ngay cả trà ngon cực phẩm này cũng phân ra ba, bảy loại.”
Từ Thanh Trần cười mà không nói.
Trên trán của hạ nhân hầu hạ đứng bên cạnh mơ hồ đổ mồ hôi, bọn họ được tiểu thư căn dặn phải dâng trà tốt nhất cho công tử Thanh Trần, ai ngờ công tử Thanh Trần lại không thích trà này, cũng không biết, nên cứ đâm lao phải theo lao hay lại đổi một chén trà khác cho công tử Thanh Trần.
“Ha ha… Công tử Thanh Trần. Công tử Thanh Trần đại giá quang lâm Mộ Dung thế gia ta, thật sự vinh hạnh cho chúng ta.” Mộ Dung gia chủ cười sảng khoái cởi mở, giống như một chủ nhân hiếu khách nhiệt tình. Mộ Dung Minh Nghiên mang lụa mỏng che mặt cũng đi theo bên cạnh, cười nhìn Từ Thanh Trần đầy hòa ái dễ gần. Chỉ là, hòa ái dễ gần như vậy lại khiến cho hai người ngoài ở đây là Lăng Thiết Hàn và Từ Thanh Trần đều cảm thấy lông tơ cũng muốn dựng cả lên.
Từ Thanh Trần lại cười nói: “Mộ Dung gia chủ khách khí, không biết Mộ Dung gia chủ sai người mời tại hạ đến đây, có gì chỉ giáo?”
Mộ Dung gia chủ cười lớn, nói: “Công tử Thanh Trần là một người thẳng thắn, lão phu cũng không quanh co lòng vòng. Nghe nói tuổi của công tử Thanh Trần đã hơn ba mươi mà còn chưa thành gia, đúng không?”
Thần sắc Từ Thanh Trần khẽ biến, đôi mắt híp lại, nhưng vẫn mỉm cười âm trầm, thản nhiên nói: “Quả thật như thế.” Mộ Dung gia chủ hài lòng cười nói: “Công tử Thanh Trần thấy Minh Nghiên nhà ta như thế nào?” Mộ Dung Minh Nghiên đỏ mặt lên, ngượng ngùng liếc Từ Thanh Trần một cái, lại thấy Từ Thanh Trần bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tách trà trước mắt, ngay cả ánh mắt cũng không phân cho mình một tia, trong lòng không khỏi buồn bã, một tia ủy khuất xông lên đầu, vành mắt cũng lập tức đỏ lên.
Ngồi bên cạnh, Lăng Thiết Hàn nhíu mày, cười cười liếc Từ Thanh Trần một cái, hoàn toàn là một bộ dáng xem kịch vui. Lúc này, tâm tình của Từ Thanh Trần cũng không đặc biệt tốt như vậy, nguyên nhân là lại bị Mặc Tu Nghiêu đoán trúng ý định của Mộ Dung thế gia. Chỉ cần nghĩ đến một lát nữa đi gặp bị cái tên khốn kiếp Mặc Tu Nghiêu có tính cách ác liệt kia cười nhạo như thế nào, thì tâm tình của Từ đại công tử không thể tốt được rồi.
Vốn giữ vẻ mặt tươi cười tràn đầy tự tin, Mộ Dung gia chủ thấy đã lâu mà Từ Thanh Trần vẫn không trả lời, nên nụ cười trên mặt cũng dần dần trầm xuống. Một lúc lâu sau, Từ Thanh Trần mới lạnh nhạt nói: “Đa tạ ý tốt của Mộ Dung gia chủ, trước mắt, tại hạ còn chưa có ý định lấy vợ, sợ rằng phải cô phụ ý tốt của gia chủ rồi.” Mộ Dung gia chủ cười lớn nói: “Có câu, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, công tử đã qua ba mươi mà còn chưa thành gia, thì cũng nên suy nghĩ thật kỹ.”
Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Trang chủ dạy dỗ rất đúng, mấy năm nay, tại hạ đang cố gắng tu thân, nhưng đáng tiếc, tư chất ngu dốt, nên vẫn chưa thu hoạch được gì.” Lăng Thiết Hàn ngồi bên cạnh nghe được, không nhịn được mà âm thầm bật cười, chỉ là võ công, tu vi của hắn cao thâm, nên sức chịu đựng cũng đủ cao, liền đè ép nụ cười xuống. Mộ Dung gia chủ nói tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, Từ Thanh Trần liền trực tiếp cắt câu lấy nghĩa, lại cộng thêm tu thân ở phía trước, cổ nhân nói, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, Từ đại công tử còn đang cố gắng tu thân, không có thời gian tề gia.
Từ chối như vậy đã đủ rõ ràng, đặc biệt là còn nói trước mặt Lăng Thiết Hàn. Có thể nói đã gần như chặt đứt một khả năng lựa chọn khác của Mộ Dung gia cùng một lúc. Sắc mặt Mộ Dung gia chủ trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, vì sao tối qua công tử Thanh Trần lại ở cùng một phòng với Minh Nghiên? Chẳng lẽ Từ đại công tử đọc đủ thứ thánh hiền mà cũng không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Không biết khuê dự (trinh tiết) của con gái rất quan trọng sao? Chẳng lẽ chuyện này, công tử Thanh Trần không tính cho Mộ Dung gia ta một câu công đạo sao?”
“Công đạo?” Từ Thanh Trần nhíu mày, nghi ngờ nhìn Mộ Dung gia chủ và Mộ Dung Minh Nghiên, trong đôi mắt đầy bình tĩnh lại có thêm khó hiểu và nghi ngờ, khiến cho hai người suýt nữa không giữ vững được nét mặt.
Từ Thanh Trần nói: “Tối qua là Mộ Dung tiểu thư tự mình đến cửa cầu kiến, vốn theo ý của tại hạ thì đứng ở cửa nói là được, nhưng Mộ Dung tiểu thư kiên trì muốn nói chuyện riêng với tại hạ. Hay Mộ Dung gia chủ cho rằng, ta cứ đứng giằng co ở cửa để cho người qua lại thấy được sẽ tốt hơn? Mặt khác… Cho dù nói chuyện riêng, thì thân phận của tại hạ, nói vậy, Mộ Dung gia chủ cũng biết, tại hạ dám đảm bảo, lúc ấy trong phòng, tuyệt đối không có ít hơn bốn người. Hơn nữa, tại hạ cũng tuyệt đối không chạm vào nửa đầu ngón tay của Mộ Dung tiểu thư.”
Mộ Dung Minh Nghiên vừa thẹn vừa xấu hổ, rưng rưng nói: “Công tử Thanh Trần, Minh Nghiên thật sự không thể vào trong mắt của chàng đến như vậy sao?”
Từ Thanh Trần nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi.”
Nói đến đây, thì đã là cục diện bế tắc. Lăng Thiết Hàn đang suy tư xem, có cần làm chút gì hay không, vô luận như thế nào, thì hắn đều phải mang Từ Thanh Trần ra khỏi Mộ Dung gia an toàn. Những người khác, thì hắn cũng không đặt vào mắt, chỉ sợ đột nhiên lão quái vật Mộ Dung Hùng kia ra tay, như vậy, hôm nay bọn họ thật sự hơi nguy hiểm rồi.
Mộ Dung gia chủ giận tái mặt, nhìn Từ Thanh Trần chằm chằm, nói: “Cho dù công tử Thanh Trần không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên suy nghĩ cho Định Vương và Định Vương phi chứ?” Từ Thanh Trần nhướng mày, “Mộ Dung gia chủ nói lời này, xin thứ cho tại hạ không hiểu.”
Mộ Dung gia chủ cười lạnh một tiếng, nói: “Mộ Dung gia ta không chỉ chiếm gần sáu phần trao đổi buôn bán của Tây Lăng quốc, mà ngay cả Đại Sở, bao gồm Ly thành của Tây Bắc cũng có không ít mối làm ăn. Lại nói… Lượng sắt của Tây Bắc đều mua từ Đại Sở và Tây Lăng đi? Thật trùng hợp… Lượng sắt mà Ly thành mua có tới bảy phần đều mua từ trong tay Mộ Dung gia ta ở Tây Lăng.”
Với người bình thường, thì có lẽ cả đời cũng không dùng hết bao nhiêu sắt, nhưng với Định Vương phủ có gần trăm vạn đại quân, không có sắt, chính là không có binh khí. Vì vậy, sắt là một vấn đề quan trọng với Tây Bắc. Mộ Dung gia phú giáp thiên hạ thì sao lại không nhìn thấy tới lợi ích khổng lồ như vậy, ngay từ lúc Tây Bắc mới vừa quyết liệt với Đại Sở, thì Mộ Dung gia cũng đã chủ động liên lạc với Định Vương phủ. Từ Thanh Trần híp mắt không nói, nếu Mộ Dung gia chủ nhìn qua, thì chắc chắn sẽ phát hiện, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của hắn đang hiện lên ý cười lạnh như băng. Đáng tiếc, Mộ Dung gia chủ không nhìn thấy, cũng vì vậy mà đã xem sự trầm mặc của Từ Thanh Trần trở thành sự thỏa hiệp, hơi đắc ý gật đầu, cười lớn nói: “Công tử Thanh Trần không ngại thì suy nghĩ thật kỹ xem sao? Tuy nói Mộ Dung gia ta là thương gia nhưng cũng là phú khả địch quốc, ở rể Mộ Dung gia, sau này công tử Thanh Trần chính là gia chủ đời sau, chẳng phải tốt hơn làm phụ tá dưới trướng của Định Vương gấp trăm ngàn lần sao?”
“Khụ khụ……” Ngữ điệu kinh người như thế, dù là Lăng Các chủ trầm ổn như núi cũng suýt chút nữa bị sặc nước trà. Lăng Thiết Hàn mang vẻ mặt bội phục nhìn Mộ Dung gia chủ: Muốn Từ Thanh Trần ở rể? Lão già ngươi cũng thực có can đảm nghĩ đến… Từ Thanh Trần không chỉnh chết Mộ Dung gia ngươi, Bản tọa tặng Diêm Vương các cho ngươi. Thời gian Lăng Thiết Hàn và Từ Thanh Trần tương giao tuyệt đối không ngắn, mặc dù bình thường cũng không gặp mặt thường xuyên, nhưng cũng không ngăn cản sự hiểu hiết về Từ Thanh Trần của hắn. Bởi vì đây là kinh nghiệm mà chính bản thân hắn đã lãnh giáo mới có được.
Cuối cùng, hai người được hạ nhân của Mộ Dung gia khách khí tiễn ra ngoài, dọc theo đường đi cũng nịnh nọt Từ Thanh Trần rất nhiều. Xem ra, hạ nhân Mộ Dung gia đã nhận định, công tử Thanh Trần chính là con rể tương lai của Mộ Dung thế gia. Đợi đến khi đã rời xa khỏi khu vực của Mộ Dung thế gia, rốt cuộc, Lăng Thiết Hàn không nhịn được nữa mà “Phụt” một tiếng, sau đó, nhìn Từ Thanh Trần cười lên ha hả.
Từ Thanh Trần thờ ơ nhìn hắn ta, lạnh nhạt hỏi: “Cười đã chưa?” Lăng Thiết Hàn hào phóng thừa nhận, “Đã rồi. Nhiều năm như vậy… Cuối cùng, công tử Thanh Trần cũng tiêu khiển cho Bản tọa một lần.” Thường xuyên đều là công tử Thanh Trần mang vẻ mặt trăng thanh gió mát chế giễu người khác, cuối cùng, lần này cũng đến phiên người khác nhìn kịch vui. Bị bức hôn ở rể ah… Nếu truyền ra ngoài, không biết sẽ làm rớt cằm của bao nhiêu người đây?
Từ Thanh Trần nhìn hắn ta một cái, xoay người đi vào trong thành. Lăng Thiết Hàn nhìn bóng lưng của hắn ta, sờ sờ cằm, ném Nhị muội và Tam đệ còn đang ở khán đài đợi hắn trở lại ra sau ót, mang vẻ mặt mong chờ đi theo.
Từ Thanh Trần không biết võ công, tất nhiên chỉ có thể đi từ từ về, Lăng Thiết Hàn đi theo bên cạnh hắn ta nhẹ nhàng thoải mái vô cùng, “Công tử Thanh Trần muốn đối phó với Mộ Dung gia như thế nào? Hay thật sự chuẩn bị ở rể Mộ Dung gia làm thủ phủ thiên hạ?” Từ Thanh Trần dừng bước lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ đánh giá hắn ta, ngay lập tức, Lăng Các chủ cảnh giác lui ra sau mấy bước, “Ngươi muốn làm gì? Ta không đánh lại lão quái vật Mộ Dung gia kia.”
Từ Thanh Trần lại cười nói: “Có người nói cho ta biết, chỉ cần có thêm một cao thủ ngang tầm với Lăng Các chủ nữa, thì sẽ đủ để đối phó với Mộ Dung Hùng.”
“Mặc Tu Nghiêu!” Lăng Thiết Hàn cắn răng nói, liếc Từ Thanh Trần một cái, lại nói: “Không thành vấn đề, gọi chính Mặc Tu Nghiêu ra mặt. Bản tọa cũng muốn xem hắn ta lại có tịnh tiến nữa hay không. Ngoài ra, giúp ngươi đối phó với Mộ Dung gia, thì Bản tọa có ích lợi gì?” Bằng hữu là bằng hữu, chính sự là chính sự. Chuyện đối phó với Mộ Dung gia lớn như vậy, nếu không có chút ích lợi , thì hắn sẽ không ra tay.
Từ Thanh Trần đứng chắp tay sau lưng, giọng nói bình thản, “Tất nhiên sẽ không để cho Lăng huynh thất vọng. Có điều… Muốn đối phó với Mộ Dung gia mà chỉ có ta và ngươi thì còn chưa đủ, còn cần một người hợp tác nữa.” Lăng Thiết Hàn cau mày, trầm giọng nói: “Lôi Chấn Đình?” Có thể tuổi còn trẻ liền trở thành Diêm Vương Các chủ, bản thân lại đứng trong hàng ngũ Tứ đại cao thủ của giang hồ, tất nhiên Lăng Thiết Hàn không phải kẻ ngốc. Ở trên địa phận của Tây Lăng, muốn đối phó với một con quái vật khổng lồ ngay cả hoàng gia cũng phải kiêng kỵ như Mộ Dung thế gia, mà không được hoàng gia cho phép thì tuyệt đối sẽ đặc biệt khó khăn, “Lôi Chấn Đình sẽ hợp tác với ngươi sao? Mối thù của hắn ta và Mặc Lưu Danh, cả thiên hạ đều biết.”
“Trên đời này không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Lôi Chấn Đình sẽ tự tới tìm chúng ta.” Để lại một câu nhẹ nhàng, công tử Thanh Trần nhanh nhẹn rời đi. Để lại Lăng Thiết Hàn đứng nguyên tại chỗ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài nói: “Xem ra, quả nhiên, khí số của Mộ Dung gia đã tận rồi, nếu không, thì sao lại đắc tội tôn thần này đây?”
“Vương gia.” Trấn Nam Vương đang nghiêm túc xem trận tỷ võ trên đài, Lôi Đằng Phong ngồi ở phía sau lại biết, tâm tư Phụ vương đã không còn trên lôi đài từ lâu.
“Sao?” Trấn Nam Vương hỏi Kim Y Vệ đứng trước mặt. Kim Y Vệ thấp giọng nói: “Mới nhận được tin tức, Mộ Dung thế gia muốn công tử Thanh Trần ở rể.”
Trấn Nam Vương ngẩn ra, nhưng rất nhanh, liền cười lạnh nói: “Bọn chúng nghĩ cũng thật hay, Từ Thanh Trần có phản ứng gì?”
Kim Y Vệ nói: “Hình như công tử Thanh Trần không đồng ý, lúc ra về, sắc mặt của công tử Thanh Trần rất khó coi. Lúc này đã trực tiếp trở về thành.” Trấn Nam Vương cúi đầu trầm tư một lúc lâu không nói, Lôi Đằng Phong mới thấp giọng nói: “Từ khi thiếu niên, Từ Thanh Trần đã thành danh, lại xuất thân thế gia thư hương, tất nhiên tâm cao khí ngạo, rất khó đồng ý đề nghị như vậy.”
Trấn Nam Vương nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Lôi Đằng Phong: “Đằng Phong, nếu con là Từ Thanh Trần, thì con có đồng ý không?” Lôi Đằng Phong suy tư một lát, rồi thẳng thắn gật đầu, nói: “Hồi Phụ vương, nhi thần sẽ đồng ý.” Trấn Nam Vương gật đầu cười nói: “Rốt cuộc con cũng dám nói thật, đi thôi, trở về thành!”
Đứng dậy, Trấn Nam Vương xoay người đi ra ngoài khán đài, tất nhiên, Lôi Đằng Phong cũng lập tức đuổi theo. Lãnh Lưu Nguyệt ngồi ở bên cạnh thấy hai người kia đã đi, nhìn nhìn lại hơn phân nửa hàng ghế đã trống trơn, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tam đệ, chúng ta cũng đi thôi.” Tất nhiên Bệnh thư sinh sẽ không phản bác lời nói của Lãnh Lưu Nguyệt, gật đầu, cũng đứng dậy đi theo. Đang tỷ võ trên lôi đài, khóe mắt Nhâm Kỳ Ninh lướt qua những vị trí trống ở phía dưới, tia sáng trong mắt chợt lóe lên, trở tay, một kiếm đẩy đối thủ xuống lôi đài. Đứng trên đài, Nhâm Kỳ Ninh nhìn Mộ Dung thế gia bên ngoài quảng trường không xa như có điều suy nghĩ.
Từ Thanh Trần tạm biệt Lăng Thiết Hàn xong, lại đi chung quanh trong thành, rồi mới trở về khách sạn mà mình đang ở, mới vừa vào cửa phòng liền thấy hai người đang ngồi trong phòng. Từ Thanh Trần còn chưa nói gì, thì mấy bóng đen bên cạnh đã nhào tới. Tất nhiên Trấn Nam Vương sẽ không đặt những ám vệ này vào mắt, cười lạnh một tiếng, đặt chén trà xuống, đánh ra một chưởng nhẹ nhàng. Hiển nhiên, mấy ám vệ cũng ý thức được mình không phải là đối thủ của người này, thân hình lần lượt biến đổi, trong lúc điện quang hỏa thạch (nhanh như tia chớp), hai người cuốn lấy Trấn Nam Vương, còn hai người khác thì nhào tới Lôi Đằng Phong ở bên cạnh. Mà hai người ở phía sau Từ Thanh Trần lại nhảy ra chắn trước mặt Từ Thanh Trần.
“Dừng tay.” Từ Thanh Trần mở miệng ngăn cản.
Lời còn chưa dứt, thì mấy ám vệ đã thu lại thế công và lui về chỗ cũ, đứng cúi người. Trấn Nam Vương vỗ tay cười nói: “Tốt, không hổ là ám vệ của Định Vương phủ, quả nhiên là danh bất hư truyền. Công tử Thanh Trần, Bản vương mạo muội tới chơi, mong các hạ tha thứ.” Từ Thanh Trần đi ra từ phía sau ám vệ, phất tay nói: “Lui ra đi, Trấn Nam Vương đến đây cũng không có ác ý.”
“Thuộc hạ cáo lui.” Mấy ám vệ cũng không trì hoãn, đáp lại lời của Từ Thanh Trần rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Đôi mày kiếm của Trấn Nam Vương nhướng lên, không khỏi có vài phần kính trọng công tử Thanh Trần ôn nhuận như ngọc phiêu dật như gió, “A? Sao công tử Thanh Trần lại kết luận Bản vương không có ác ý?”
Từ Thanh Trần cười nói: “Nếu Trấn Nam Vương muốn tập kích tại hạ, thì ở đâu mà không thể, cần gì phải chờ ở trong phòng khách sạn chứ?” Trấn Nam Vương gật đầu nói: “Rất đúng, Bản vương thật sự hâm mộ Định Vương ah. Không chỉ có phụ tá trí giả như công tử Thanh Trần, mà thủ hạ cũng đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh. Vốn Bản vương còn muốn đi vào lặng yên không một tiếng động, không nghĩ đến lại bị người ta phát hiện. Đặc biệt chính là bọn họ lại có thể giữ vững bình thản như vậy.”
Từ Thanh Trần đi tới ngồi đối diện Trấn Nam Vương, lấy một tách trà sứ men xanh ra rót cho mình một tách trà, rồi cười nói: “Vương gia quá khen.”
Từ Thanh Trần cười nói với Trấn Nam Vương: “Tại hạ biết lần này Trấn Nam Vương tới muốn nói chuyện gì. Tại hạ cũng không có hứng thú bán mình cho bất cứ kẻ nào.”
Trấn Nam Vương cười đầy cổ quái, “Mộ Dung thế gia chính là phú khả địch quốc.”
Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng, “Có tiền bạc phú khả địch quốc thì cũng phải người dùng mới có tác dụng. Nếu một người chỉ cần mười vạn lượng là có thể để cho hắn ta sống sung sướng cả đời, thì như vậy… Một triệu lượng, với hắn ta lại có ý nghĩa gì đây? Ngân lượng nhiều đến mức độ nhất định thì cũng chỉ là một dãy số mà thôi.” Trấn Nam Vương híp mắt, đánh giá Từ Thanh Trần, nói: “Bản vương không hiểu ý của công tử.”
Từ Thanh Trần cười nói: “Hiện tại, thân phận của tại hạ rất thiếu tiền. Trăm vạn, ngàn vạn cũng không ngại nhiều. Nhưng nếu đổi thành thân phận khác, thì tám ngàn, một vạn, đã quá đủ rồi.”
Ánh mắt Trấn Nam Vương lóe lên, chắp tay nói: “Công tử có tài cao, không thể có được phụ tá như công tử, chắc chắn Bản vương sẽ tiếc nuối cả đời. Phúc khí của Định Vương thật tốt.” Từ Thanh Trần nói rất dễ hiểu, bây giờ hắn ta là nhân vật quan trọng của Tây Bắc, chấp chưởng chính vụ Tây Bắc, thống trị một phương, nên tất nhiên, bạc có càng nhiều càng tốt. Nhưng bản thân công tử Thanh Trần lại không có hứng thú gì với tiền bạc. Trấn Nam Vương nhìn hắn ta, nói: “Hình như công tử Thanh Trần không kinh ngạc khi Bản vương đến tìm hiểu, hoặc nói là… Công tử Thanh Trần cố ý chờ Bản vương tới cửa đi?”
Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Tại hạ cũng mới nói với Lăng Các chủ một câu: Trên đời này không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Bây giờ lại thêm một câu nữa: Chỉ có ích lợi vĩnh viễn. Ít nhất, trước mắt, mục tiêu của ta và ngài đều giống nhau, không phải sao? Hay… Trấn Nam Vương cảm thấy tại hạ không có bản lãnh nắm Mộ Dung thế gia trong lòng bàn tay?”
“Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn sao? Sâu sắc!” Trấn Nam Vương khen.
“Nói lại lời của người khác thôi, chỉ tình cờ nghe Vương phi nói, cảm thấy dùng trong trường hợp này rất thích hợp. Không phải sao?” Từ Thanh Trần uống trà hỏi.
“Định Vương phi ah… Định Vương phi đúng là kỳ nữ tử khó gặp trên thế gian. Nếu công tử Thanh Trần đã có lòng tin nắm giữ hết toàn bộ Mộ Dung thế gia, thì sao lại muốn hợp tác với Bản vương?” Trấn Nam Vương hỏi.
“Lãng phí thời gian.” Từ Thanh Trần nói không khách khí. Đương nhiên hắn có thể kéo trọn cả Mộ Dung gia xuống, nhưng cũng không thể làm trong mười ngày nửa tháng, chỉ sợ trong ba năm, năm năm cũng không dễ hoàn thành. Mà bây giờ, nếu kêu Mặc Tu Nghiêu vì Mộ Dung gia mà để Từ Thanh Trần đi ra ngoài lâu như vậy, thì chỉ sợ đệ ấy sẽ tình nguyện châm một mồi lửa đốt trụi tất cả sản nghiệp của Mộ Dung gia. Từ Thanh Trần mà đi, thì ai sẽ thay thế hắn để ý công vụ, hao tổn tâm trí giải quyết dân sinh của dân chúng chứ?
Trấn Nam Vương cúi đầu suy tư lời nói của Từ Thanh Trần, nếu có thể, lão tuyệt đối không muốn hợp tác với Từ Thanh Trần. Hợp tác liền có nghĩa lấy được ích lợi thì sẽ không có cách nào hưởng hết một mình, mà phần lớn ích lợi của Mộ Dung gia đều ở Tây Lăng, vốn thuộc về Tây Lăng. Nhưng nếu không đồng ý, thì Trấn Nam Vương không nghi ngờ chút nào, cho dù Từ Thanh Trần không thích ở rể Mộ Dung thế gia, hắn ta cũng vẫn có biện pháp phá hỏng chuyện của mình. Huống chi còn có Đại Sở nữa, nếu khiến cho Mộ Dung gia trực tiếp chạy đến Đại Sở, thì lại càng cái được không bù được cái mất.
Hồi lâu sau, Trấn Nam Vương mới ngẩng đầu lên hỏi: “Công tử Thanh Trần muốn gì?”
Từ Thanh Trần hài lòng, để lộ ra một nụ cười thảnh thơi, “Tất cả sản nghiệp của Mộ Dung thế gia ở Tây Bắc đều thuộc về Định Vương phủ. Trong địa phận của Tây Lăng… Tại hạ cũng không muốn nhiều, ba phần thuộc về Định Vương phủ, một phần thuộc về Diêm Vương các.”
Sắc mặt Trấn Nam Vương trầm xuống, “Khẩu vị của công tử Thanh Trần không khỏi quá lớn đi.” Vừa mở miệng liền muốn bốn phần sản nghiệp của Mộ Dung thế gia, vậy cũng tương đương với hai phần sản nghiệp của cả Tây Lăng rồi. Từ Thanh Trần lạnh nhạt mỉm cười, “Trấn Nam Vương có ý là một mình Trấn Nam Vương phủ ngài có thể đoạt được Mộ Dung thế gia sao? Hay Trấn Nam Vương có thể đảm bảo Đại Sở, Nam Chiếu, Bắc Nhung sẽ không nhúng tay vào? Mặc dù lần này hoàng thất Bắc Nhung không có phái người tới, nhưng có điều… Bây giờ là ở trên địa bàn của Trấn Nam Vương, tại hạ không tin Trấn Nam Vương lại không biết động tĩnh của Bắc Nhung. Nói gần hơn, Trấn Nam Vương nắm chắc đối phó được với Mộ Dung Hùng sao?”