Thịnh Thế Đích Phi

Chương 251: Q.1 - Chương 251: Mưu lược của công tử Thanh Trần




Edit: Yuusu

Beta: Sakura

“Trấn Nam Vương nắm chắc có thể đối phó được Mộ Dung Hùng sao?” Câu nói này của Từ Thanh Trần rất hời hợt, nhưng vào tai Trấn Nam Vương lại không giống như vậy. Giang hồ cao thủ nhìn như không bị dao động bởi kẻ khác, nhưng cái loại cao thủ như Mộ Dung Hùng này vẫn không thể không khiến cho người ta kiêng kỵ. Cho dù ngươi có chiếm hết được thế thượng phong, hắn vẫn có thể cùng ngươi liều mạng cá chết lưới rách, dù có phải liều mạng cũng muốn mạng của ngươi, thế gian này cũng không có mấy người có thể ngăn cản được. Càng là người thân ở địa vị cao lại càng tiếc mệnh, đương nhiên Trấn Nam Vương cũng không muốn cứ thế bỏ qua cho một uy hiếp khổng lồ với bản thân mình như vậy. Lão muốn nhất thống thiên hạ, muốn diệt hậu nhân của Mặc Lưu Danh, nếu chết trong tay một người trong giang hồ như vậy thì cái gì cũng không thể thực hiện được. “Công tử Thanh Trần thuyết phục Lăng Thiết Hàn động thủ. . . Đúng rồi, giao tình của Lăng Thiết Hàn, công tử Thanh Trần và Định Vương cũng không tệ đâu nhỉ.” Trấn Nam Vương trầm giọng nói. Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Giao tình là giao tình, giao dịch là giao dịch. Tại hạ cũng không dối gạt Vương gia, lần này đến đây là vì từ Nam Chiếu thuận đường mà đến thôi, tại hạ cũng không mang theo mấy người từ Tây Bắc đến. Nhưng nếu tại hạ có thể làm cho Lăng Các chủ xuất thủ, đương nhiên cũng có thể làm cho Diêm Vương các nghe theo điều khiển của ta. Lần này. . . Chỉ sợ còn cần đến Diêm Vương các xuất lực nhiều đấy, Vương gia xuất ra một thành lợi ích cũng không tính là lỗ vốn.” Trấn Nam Vương không còn lời nào để nói, một thành lợi nhuận trôi chảy nói ra từ miệng Từ Thanh Trần đến chỗ lão chính là mấy chục vạn, thậm chí hơn trăm vạn ngân lượng đấy. Nhìn người trước mắt mỉm cười ngồi đó, vị công tử áo trắng tựa như trăng thanh gió mát, Trấn Nam Vương lại một lần nữa cảm giác có thứ gì đó mắc nghẹn trong lồng ngực, phun ra chẳng được mà nuốt cũng không xong. “Bản vương không hiểu, vì sao công tử Thanh Trần phải động thủ với Mộ Dung gia. Nói lại. . . sự tồn tại của Mộ Dung gia với Tây Bắc cũng rất có lợi hay sao?” Trấn Nam Vương hỏi, chỉ cần một ngày Mộ Dung thế gia còn tồn tại, kinh tế ở Tây Bắc vĩnh viễn không thua kém gì Đại Sở. So với Đại Sở bách gia tranh minh (phồn vinh), Tây Lăng chỉ có một mình Mộ Dung gia đã tồn tại quá lâu. Từ Thanh Trần thong thả hớp một ngụm trà xanh, nhẹ giọng thở dài nói: “Tại hạ quả thật nghĩ tới hợp tác cùng Mộ Dung gia, đáng tiếc. . . Có vài người quá không thức thời. Hiện giờ Mộ Dung gia có thể trở thành ẩn họa (tai họa ngầm) của Tây Lăng, tương lai cũng chưa chắc sẽ không thể trở thành ẩn họa của Định Vương phủ.” Trấn Nam Vương trầm mặc một hồi lâu, lên tiếng nói: “Bản vương đã hiểu, vậy cứ theo công tử Thanh Trần nói mà làm. Có cái gì cần đến Bản vương, công tử Thanh Trần cứ phái người nói cho Đằng Phong một tiếng là được.” Lôi Đằng Phong hiểu phụ vương đây là muốn giao việc này cho mình xử lý, gật đầu, hướng về phía Từ Thanh Trần chắp tay nói: “Kính xin công tử Thanh Trần chỉ giáo nhiều hơn.” Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Thế tử nói quá lời.” Cha con Trấn Nam Vương rời đi không lâu, Lăng Thiết Hàn liền lẻn vào từ cửa sổ mới được hé một nửa, nhìn Từ Thanh Trần cười nói: “Khó có khi công tử Thanh Trần nhớ Bản tọa, cũng không uổng công năm đó Bản tọa một lòng kết giao, nếu ta có thể có thêm vài bằng hữu như ngươi thì Bản tọa cũng không cần vì sinh kế của đám ngốc nghếch trong nhà mà rầu rĩ rồi.” Từ Thanh Trần giương mắt cười một tiếng, nói: “Nói như vậy Lăng Các chủ đã đồng ý rồi?” Lăng Thiết Hàn gật đầu nói: “Dĩ nhiên đồng ý, chuyện tốt như vậy sao lại không đồng ý. Một vụ này có thể làm cho Diêm Vương các ba năm không cần mở cửa cũng không có vấn đề. Nhưng. . . lần này ngươi cũng quá hào phóng rồi, ta còn tưởng ngươi cho dù muốn hợp tác cùng Lôi Chấn Đình cũng phải chia đôi đấy.” Từ Thanh Trần nói: “Dù sao Tây Lăng cũng là địa bàn của Trấn Nam Vương, nếu ép buộc quá sẽ chỉ dẫn đến gà bay trứng vỡ (mất cả chì lẫn chai). Tay không bắt sói, có thể có được ba thành cũng đã không kém rồi, nhiều hơn nữa sẽ khiến người ghi hận.” Lăng Thiết Hàn cau mày nói: “Lần này xem như ngươi giúp Lôi Chấn Đình, lão ta muốn động đến Mộ Dung gia đã lâu. Ngươi không sợ tới lúc lão không kiên nhẫn nữa sao. Dù sao quốc khố Tây Lăng cũng chẳng giàu có gì, một khi lão không còn đủ kiên nhẫn, chỉ sợ Định Vương phủ cho dù có trăm vạn hùng binh cũng không gánh nổi đấy.” Định Vương phủ dù dũng mãnh thiện chiến thế nào nhưng cũng không bù lại được khuyết điểm diện tích quá nhỏ lại cằn cỗi, đã thế còn ở thế kẹp giữa ba nước lớn, Đại Sở giàu có không thể đánh, phía bắc là Bắc Nhung dù không quá rộng lớn nhưng những thứ ngoại tộc to lớn vạm vỡ kia cũng không phải là kẻ mà những thứ văn nhân nhã sĩ Đại Sở có thể so sánh được, lại có Tây Lăng luôn nhìn chằm chằm vào. Mặc dù mấy năm này đã cai quản Tây Bắc không tồi, nhưng trong mắt đại đa số người khác cũng đầy nguy cơ. Từ Thanh Trần ưu nhã lấy nắp trà gạt gạt lá trà vụn nổi trên mặt nước, nhẹ giọng cười nói: “Rất nhiều thứ muốn phá hủy thì dễ, nhưng muốn gây dựng lại. . . Cũng là khó càng thêm khó đấy. Nếu Lôi Chấn Đình cho rằng chỉ cần Mộ Dung gia sụp đổ thì thương nghiệp Tây Lăng có thể chấn hưng, chỉ sợ lão ta phải thất vọng rồi. Mặc dù quân đội có thể có thêm một lượng bạc lớn. Nhưng ít nhất. . . trong vòng ba năm này, chắc chắn Tây Lăng sẽ càng nghèo nàn so với trước.” Mộ Dung gia lung lay chẳng khác nào làm chấn động cả nền kinh tế Tây Lăng, không qua ba năm thì cho dù là kỳ tài ngút trời gì đó xuất hiện cũng không xoay chuyển được. Hơn nữa, thời đại này đám người quyền quý ngoại trừ lúc không có tiền thì làm sao có thể để thương nhân vào trong mắt, người có thể am hiểu tài chính dĩ nhiên lại càng ít ỏi. Nếu Trấn Nam Vương cho rằng không có Mộ Dung gia thì hết thảy sẽ suôn sẻ, quốc thái dân an, vậy cũng chỉ có thể nói bản thân lão cũng chưa bao giờ nghiên cứu qua kinh tế quốc gia. Xem ra, thỉnh thoảng nghe Ly nhi nói chuyện phiếm cũng có chỗ tốt. Ít nhất có đôi khi muội ấy nói lên một chút quan điểm, cho dù là người thông tuệ cơ trí như công tử Thanh Trần cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua. Nghĩ đến nữ tử ngồi trong thư phòng thong thả nói, khuôn mặt lộ vẻ tự tin cùng vui vẻ, trên mặt Từ Thanh Trần cũng lộ ra nụ cười thản nhiên. Lăng Thiết Hàn trầm mặc hồi lâu, mới thở dài nói: “Ta cứ nghĩ ngươi đang tính toán Mộ Dung gia, bây giờ nhìn lại hóa ra ngươi tính toán Lôi Chấn Đình đấy.” Cũng đúng, cho dù Mộ Dung gia có danh xưng thủ phú (nhà giàu nhất thiên hạ), nhưng Định Vương phủ rốt cuộc có bao nhiêu của cải còn chưa từng có người tính toán qua đâu. Cho dù không bằng Mộ Dung gia nhưng có thể mấy đời bị hoàng thất Đại Sở chèn ép hạ vẫn còn nuôi được vài chục vạn Mặc gia quân, như vậy chỉ sợ chưa chắc đã thật sự cần đến kim sơn ngân hà (núi vàng núi bạc) của Mộ Dung gia đâu. Gặp phải đối thủ như vậy, Lôi Chấn Đình cũng chỉ có thể trách bản thân xui xẻo mà thôi. “Các ngươi những người này đầu óc thật là lắm tính toán, Bản tọa lười nghĩ những thứ này. Muốn động thủ thì phái người đi là được.” Lăng Thiết Hàn thấp giọng nói, bình sinh hắn chính là theo đuổi tuyệt học võ đạo. Cũng không có hứng thú với giang hồ triều đình, cho dù nói đến Diêm Vương các, chủ yếu cũng chỉ là trách nhiệm mà thôi. Vì vậy đối với những thứ quanh co lòng vòng này của Từ Thanh Trần, nghe xong đã thấy đau đầu, tự nhiên hứng thú cũng không nhiều. Từ Thanh Trần mỉm cười đáp ứng, nhìn Lăng Thiết Hàn từ cửa sổ theo đường cũ đi ra, căn phòng một lần nữa trở lại yên lặng như cũ. Từ ngày Từ Thanh Trần rời khỏi Mộ Dung thế gia, cũng không có nghe qua bất cứ tin tức gì của Mộ Dung gia. Đại hội võ lâm cũng đã đến lần tổ chức tiếp theo, chẳng qua lần này lại có chút lúng túng. Bởi vì, hai vị nhất nhì trong tứ đại cao thủ chỉ còn lại một, mặc dù chỉ có hai vị xuất tịch trên đại hội võ lâm, tuy nhiên cũng không ra sân động thủ. Vì vậy lần này, những cao thủ trẻ tuổi kia quả thật không thể nào trực tiếp chiếm cứ vị trí đệ nhất cao thủ. Cuối cùng, đại hội võ lâm vốn rất long trọng cũng có chút qua loa. Mà mấy ngày hôm trước Mộ Dung gia còn có chút nhẫn nại đợi chờ câu trả lời chắc chắn của Từ Thanh Trần. Huống chi sau đại hội võ lâm, Từ Thanh Trần cũng chưa rời khỏi An thành, cái loại đại sự như ở rể này, công tử Thanh Trần cần một ít thời gian suy nghĩ cũng là bình thường. Nhưng dần dần Mộ Dung gia cũng nhận thấy được tình huống có chút không đúng. Vài địa phương xa hơn một chút còn chưa có động tĩnh gì, nhưng những nơi gần An thành đã truyền đến tin tức, làm ăn ở các nơi mơ hồ bắt đầu có vấn đề. Trong chuyện này không chỉ có sự can thiệp của hoàng thất Tây Lăng, hơn nữa còn mơ hồ có bàn tay của Đại Sở hoặc Định Vương phủ. Mộ Dung gia chủ nghĩ đến bóng ảnh áo trắng tự tại nở nụ cười trong đại sảnh Mộ Dung gia kia, sắc mặt càng thêm khó coi. Đây mới chỉ là bắt đầu, đến khi Mộ Dung gia phát hiện ra sinh ý của mình ở Đại Sở, Nam Chiếu và Tây Bắc đồng thời có vấn đề, cửa hàng nếu không phải đóng cửa thì chính là bị buộc đóng cửa, thậm chí còn có lúc trực tiếp bị tịch thu, Mộ Dung gia chủ mới nhận thức được nam tử nhĩ nhã xuất trần kia thực ra có lúc ảnh hưởng to lớn đến mức nào. “Vô liêm sỉ! Tiểu tử họ Từ có phải điên rồi hay không?” Trong thư phòng Mộ Dung gia, Mộ Dung Hùng nhìn tin tức do cháu mình đưa lên mà giận tím mặt. Mộ Dung Minh Nghiên đứng phía sau tổ phụ, đã sớm nước mắt loang lổ, nàng làm sao cũng không nghĩ được, Từ Thanh Trần vì không muốn kết hôn với nàng lại có hạ thủ đối phó với Mộ Dung gia. Mộ Dung Hùng cả giận nói: “Truyền lệnh xuống! Định Vương phủ ở Tây Bắc cũng đừng hòng mua được nửa khối quặng sắt!” Mộ Dung gia chủ cười khổ một tiếng, nói: “Tin tức vừa truyền đến, cảnh nội Tây Bắc cũng có mỏ sắt, hơn nữa. . . hiện giờ Định Vương phủ không chỉ có làm ăn cùng các quốc gia xung quanh, mà còn cả các nước Tây Vực cực kỳ xa xôi nữa. Đại hội võ lâm còn chưa bắt đầu, Tây Bắc bên kia đã động thủ với cửa hàng của chúng ta, chỉ sợ. . . lần này họ Từ đến đây vốn chính là lai giả bất thiện.” Mộ Dung Hùng giận đến thở gấp, “Rốt cuộc Mộ Dung gia tổn thất bao nhiêu?” Mộ Dung gia chủ trả lời: “Ngoại trừ sản nghiệp ở Tây Lăng, toàn bộ đều không còn.” Căn cơ của Mộ Dung gia ở Tây Lăng, những nơi khác dù có cũng không đủ để có thể ảnh hưởng đến kinh tế của đối phương, động thủ đương nhiên cũng không cần cố kỵ. Chỉ sợ chuyện buôn bán của Mộ Dung gia ngã xuống, những thứ thương nhân bổn quốc kia còn muốn nâng chén chúc mừng đấy, “Cảnh nội Tây Lăng cũng tổn thất nghiêm trọng. Không chỉ bị Trấn Nam Vương cùng đám quan lại chèn ép, cũng không thiếu thương nhân bình thường cũng bắt đầu công kích chúng ta.” Mộ Dung gia lũng đoạn hơn phân nửa chuyện buôn bán ở Tây Lăng, đương nhiên là kết thù vô số. Mộ Dung Hùng cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu bọn họ muốn khiêu chiến với chúng ta, cũng không ngại để cho bọn họ nhìn một chút xem Mộ Dung gia chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu của cải!” Sao có chuyện tài phú Mộ Dung gia chỉ ở mấy cửa hàng làm ăn bên ngoài? Cho dù chỉ riêng bạc trắng tích lũy mấy trăm năm qua cũng đủ đè chết cái đám người đối địch với bọn họ rồi. Mộ Dung gia chủ do dự nói: “Thúc phụ, chỉ sợ không ổn. Như thế không phải cho Trấn Nam Vương lý do để can thiệp một cách danh chính ngôn thuận sao?” Nếu thương nhân quá huyên náo sẽ ảnh hưởng đến bách tính, đến lúc đó cho dù Trấn Nam Vương có trực tiếp đem quân san bằng toàn bộ Mộ Dung gia cũng không có ai nói gì đấy.Mộ Dung Hùng cũng không khỏi cau mày, lão từ nhỏ đã tập võ. Vô luận là chính sự hay buôn bán lão cũng đều không tinh thông. Hai người đang cau mày hết sức khổ sở, phía ngoài hạ nhân đi tới bẩm báo nói: “Khởi bẩm gia chủ, phía ngoài có một vị công tử tự xưng Nhâm Kì Ninh cầu kiến.” Mộ Dung gia chủ cau mày nói: “Nhậm Kì Ninh? Là ai vậy?” Ngược lại, Mộ Dung Hùng cũng có chút ấn tượng nói: “Người này tỷ võ được đệ nhất, tư chất luyện võ cũng không kém. Đáng tiếc tuổi còn hơi nhỏ một chút, nếu có thể nhiều hơn mười tuổi, chưa chắc đã không thể vượt qua Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình.” Mộ Dung gia chủ không có hứng thú với võ công của Nhậm Kỳ Ninh, cho dù là võ công cao thâm như Mộ Dung Hùng, lúc này đối mặt với cục diện bế tắc của Mộ Dung gia, cũng là thúc thủ vô sách (bó tay bó chân), “Hắn đến có chuyện gì?” Hạ nhân bẩm lại: “Nhậm công tử nói, ngài ấy có thể giúp gia chủ giải khai cục diện bế tắc trước mắt.” Mộ Dung gia chủ ngẩn ra, nghiêng người nhìn về phía Mộ Dung Hùng. Mộ Dung Hùng khẽ nheo mắt nói: “Mời hắn đi vào.” Phía ngoài Mộ Dung thế gia, trên một thân cây to tán lá xanh um tươi tốt gần đó, hai người rất nhàn nhã ngồi trên nhánh cây về cửa lớn của Mộ Dung gia cách đó không xa. “A Ly, nàng nói xem lúc này Nhậm Kỳ Ninh tới Mộ Dung gia là muốn làm gì?” Mặc Tu Nghiêu tò mò hỏi. Diệp Ly lắc đầu, nàng cũng không phải là thần tiên, sao có thể biết rõ được chứ? Mặc Tu Nghiêu ai thán một tiếng nói: “Rõ ràng nói chúng ta đi ra ngoài chơi đùa, kết quả sao Bản vương lại cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả ngày thường chứ.” Diệp Ly tựa vào lồng ngực hắn cười dài nói: “Đây không phải là vì người kia không biết võ công hay sao? Tuy nói có ám vệ đi theo bảo vệ nhưng chàng cũng biết Mộ Dung Hùng kia có bao nhiêu lợi hại rồi đấy. Vạn nhất đột nhiên lão ta trở mặt thì cho dù đại ca có thông minh tuyệt đỉnh cũng vô dụng mà?” Nếu Từ Thanh Trần và Mộ Dung Hùng mặt đối mặt, hạ quyết tâm muốn giết hắn. Cho dù Từ Thanh Trần thông minh đệ nhất thiên hạ thì thế nào, trước mặt là thực lực tuyệt đối, bất kỳ mưu kế gì cũng không có tác dụng. Mặc Tu Nghiêu thở dài, cúi đầu nhìn Diệp Ly nói: “A Ly nói rất đúng, bây giờ ngay cả Nhậm Kỳ Ninh cũng nhảy vào cái mớ hỗn độn này, chúng ta không thể mặc kệ.” Trấn Nam Vương liên thủ với Lăng Thiết Hàn đối phó Mộ Dung Hùng, thắng bại thật ra cũng là năm phần năm, nhưng nếu có thêm một Nhậm Kỳ Ninh không rõ lai lịch này, kết quả như thế nào thật không dám nói trước. Người khác thế nào, hay Mộ Dung gia làm sao, Mặc Tu Nghiêu không quan tâm, nhưng ít nhất bọn họ phải bảo đảm Từ Thanh Trần an toàn không có chuyện gì, “Ta vào xem một chút.” Diệp Ly kéo Mặc Tu Nghiêu lại nói: “Võ công của Mộ Dung Hùng cao hơn chàng nhiều, vẫn là không nên đi mạo hiểm thì hơn.” Mặc Tu Nghiêu cười nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc nàng sang hai bên cười nói: “Không cần lo lắng, cho dù bị phát hiện, đánh không lại chẳng lẽ ta còn không chạy được sao?” Diệp Ly nhíu mày, chăm chú nhìn hắn nói: “Cẩn thận.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, buông Diệp Ly ra, nhanh nhẹn không tiếng động vòng qua nhóm lớn thị vệ trước cửa lẻn vào trong Mộ Dung gia. Lúc này trong thư phòng, Nhậm Kỳ Ninh cười dài nhìn ba người trước mắt, thản nhiên phe phẩy chiết phiến (quạt) trong tay đến phong lưu phóng khoáng. “Các hạ rốt cuộc là người thế nào, đến đây vì chuyện gì?” Mộ Dung gia chủ mắt lạnh nhìn nam nhân có bộ dáng thư sinh trước mắt đang ôn văn mỉm cười, đáy lòng hiển nhiên rất rõ người này hoàn toàn bất đồng với loại văn nhân chân chính như công tử Thanh Trần, võ công của người này trên giang hồ cũng xếp hàng thứ nhất trong đám người trẻ tuổi đấy. Nhậm Kỳ Ninh cười nói: “Tiểu đệ họ Nhậm, Nhậm Kỳ Ninh. Bái kiến Mộ Dung gia chủ, Mộ Dung tiền bối.” Mộ Dung Hùng hừ lạnh một tiếng, Nhậm Kỳ Ninh nhất thời cảm thấy trong lòng chấn động khí huyết dâng trào suýt chút nữa ngã xuống đất. Trong lòng cảm thán Mộ Dung Hùng nội lực thâm hậu, tuy nhiên trên mặt Nhậm Kỳ Ninh cũng vẫn giữ được thong dong bình tĩnh, mỉm cười khen: “Mộ Dung tiền bối quả nhiên là bậc tiền bối cao nhân, vãn bối bội phục không dứt.” Mộ Dung Hùng cười lạnh, sao lại nghe không ra Nhậm Kỳ Ninh đang vòng vèo nói hắn ỷ vào võ công ức hiếp vãn bối, “Nhậm công tử chuyện này tới Mộ Dung gia chúng ta không phải chỉ vì khen ngợi lão đầu tử ta đây chứ?” Nhậm Kỳ Ninh mỉm cười, quét mắt nhìn Mộ Dung Minh Nghiên bên cạnh một cái, cười nói: “Thực không dám giấu diếm, tại hạ muốn cầu hôn Mộ Dung tiểu thư.” “Cầu hôn? !” Trong thư phòng ba người đều sửng sốt rồi, vẫn là Mộ Dung Hùng kịp phản ứng đâu tiên, cười lạnh nói: “Vì sao ngươi lại cho rằng lão phu sẽ gả Minh Nghiên cho ngươi?” Nhậm Kỳ Ninh lấy chiết phiến mạn bất kinh tâm*(thờ ơ không thèm để ý) gõ lòng bàn tay, mới chậm rãi nói: “Hiện tại. . . Trừ tại hạ còn có người nguyện ý cưới Mộ Dung tiểu thư sao?” “Càn rỡ!” Mộ Dung Hùng nổi giận quát lớn. Nhậm Kỳ Ninh không sợ chút nào, cười nói: “Mộ Dung tiền bối chớ tức giận. Lời này của tại hạ mặc dù không dễ nghe, nhưng Mộ Dung tiền bối không thể phủ nhận chuyện này cũng là sự thật. Mộ Dung gia có sản nghiệp lớn, người có tư cách cưới Mộ Dung tiểu thư đương nhiên không nhiều lắm. Mấy ngày nay công tử Thanh Trần tỏ thái độ, chắc Mộ Dung tiền bối cũng hiểu, Lăng Các chủ chỉ sợ sẽ đứng về phía công tử Thanh Trần. Hay là. . . Mộ Dung gia chủ tính toán gả Mộ Dung tiểu thư cho Đại Sở?” Lấy thân phận của Mộ Dung Minh Nghiên, sau khi vào cung cùng lắm cũng chỉ làm đến phi. Phía trên không nói có quý phi, hoàng hậu đè ép. Đại Sở cũng không thiếu tiền, tầm ảnh hưởng của Mộ Dung gia trong mắt Sở Hoàng còn chờ xem xét đấy. Đến lúc đó chỉ sợ tiền mất tật mang, Mộ Dung gia bồi nữ nhi duy nhất lại còn liên lụy đến gia nghiệp. “Chẳng lẽ ngươi có tư cách cưới Minh Nghiên sao?” Mộ Dung Hùng nhìn hắn lãnh đạm nói. Nhậm Kỳ Ninh câu môi cười một tiếng nói: ” Mặc dù tại hạ không bằng Mộ Dung gia phú khả địch quốc, nhưng tự thấy vẫn còn có chút bản lĩnh và của cải .” Mộ Dung Hùng khinh miệt xì một tiếng, bất luận là trong giang hồ hay triều đình, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua cái tên Nhậm Kỳ Ninh này đâu, càng không có gia tộc quyền thế nào họ Nhậm đấy. Một tiểu tử không có danh tiếng gì cũng dám cuồng vọng như thế. Đem thần sắc khinh miệt của Mộ Dung Hùng nhìn ở trong mắt, Nhậm Kỳ Ninh cũng không tức giận. Lại cười nói: “Không bằng Mộ Dung tiền bối chỉ điểm vãn bối mấy chiêu được không?” Mộ Dung Hùng còn chưa kịp giễu cợt Nhậm Kỳ Ninh không tự lượng sức, chỉ thấy Nhậm Kỳ Ninh mở lòng bàn tay, một cỗ kình phong đánh úp về phía bên cạnh Mộ Dung gia chủ. Mộ Dung gia chủ không tập võ, nên với biến cố đột nhiên xuất hiện này, từ đầu đến cuối cũng không kịp tránh né. Mộ Dung Minh Nghiên đứng bên cạnh cắn răng, từ trong tay áo một cây chủy thủ rơi vào trong lòng bàn tay, hướng Nhậm Kỳ Ninh đâm tới. Nhậm Kỳ Ninh khẽ mỉm cười, ngón tay vung lên, dễ dàng đoạt lấy chủy thủ trong tay Mộ Dung Minh Nghiên. Một chiêu này cố nhiên tinh diệu, nhưng nếu có cao thủ trẻ tuổi như Lăng Thiết Hàn, Mặc Tu Nghiêu ở chỗ này chưa chắc đã nhìn ra cái gì. Nhưng Mộ Dung Hùng lại không giống như thế, năm mươi năm trước hắn đã là thiên hạ đệ nhất cao thủ rồi, những thứ đã được chứng kiến đương nhiên cùng với thế hệ trẻ như Mặc Tu Nghiêu, Lăng Thiết Hàn hạn chế hơn rất nhiều. Mộ Dung Hùng liền biến sắc mặt, ngó chừng Nhậm Kỳ Ninh nói: “Kinh Hồng chỉ! Ngươi có quan hệ gì với Lâm gia?” Nhậm Kỳ Ninh khẽ khom người, mỉm cười nói: “Vãn bối họ Lâm, tên Nguyện. Tổ phụ họ Lâm tên Phục Tần, chẳng biết tiền bối đã nghe nói qua chưa.” “Ngươi là Lâm Nguyện? ! Chuyện này không thể nào. . . Lâm Nguyện không phải đã. . . . . .” Sinh ý của Mộ Dung gia trải rộng thiên hạ, tin tức lai lịch tự nhiên cũng trải rộng thiên hạ. Mộ Dung Hùng đã sớm chú ý tới Lâm Nguyện người này. Thậm chí có thể nói, còn chú ý tới sớm hơn Mặc Tu Nghiêu nhiều. Chỉ là, nguyên nhân hắn chú ý tới Lâm Nguyện không giống với đám người Mặc Tu Nghiêu mà thôi. Mặc Tu Nghiêu, thậm chí tất cả thế nhân chú ý tới Lâm Nguyện là vì thân phận mang huyết mạch tiền triều, mà Mộ Dung Hùng chú ý tới hắn là bởi vì hắn có một tổ phụ là Lâm Phục Tần. Lâm Phục Tần này hiện tại trên giang hồ triều đình đều không có người biết đến, nhưng Mộ Dung Hùng nhớ được, đó cũng là một tuyệt đỉnh cao thủ giống như mình. Chỉ nhưng, Lâm Phục Tần trên giang hồ chưa bao giờ thực sự nổi tiếng qua. Thậm chí có lúc Mộ Dung Hùng còn hoài nghi, nếu như ban đầu Lâm Phục Tần cũng muốn tranh đoạt cái danh đệ nhất cao thủ…, rốt cuộc lão có thể đoạt được danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ này hay không. Hai đầu lông mày Nhậm Kỳ Ninh hiện lên một tia khinh thường, “Đàm Kế Chi kia sao? Chỉ là một thứ không lên nổi mặt bàn mà thôi, hắn thì tính là cái thứ gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.