Mấy ngày sau, mỗi ngày Diệp Ly cũng sẽ tự mình đến sơn cốc dưới vách
núi Hắc Vân để tự mình chỉ đạo cho mấy người được nàng chọn lựa ra. Tần
Phong vẫn đi theo ở bên người nàng cùng học tập lại càng nhận được lợi
ích không nhỏ, trong lòng cũng càng bắt đầu bội phục năng lực của Diệp
Ly. Tần Phong nghĩ như thế nào cũng không ra, rõ ràng Vương phi là một
cô gái trẻ mới mười mấy tuổi, làm sao mà lại hiểu được rất nhiều thứ mà
những người bọn họ ngay cả nghe cũng không nghe nói qua như vậy. Tần
Phong tự xưng là thông minh, nhưng mà lại không thể không thừa nhận,
muốn học tinh thông hết những thứ Vương phi dạy, chỉ sợ ít nhất hắn cũng phải mất hơn mười hay hai mươi năm.
Diệp Ly cũng chú trọng tâm lý và ý nghĩ của mấy binh lính tự mình
chọn lựa riêng để bồi dưỡng đảm đương làm gián điệp. Cho nên trong lúc
dạy còn cố ý thêm vào một chút chuyện xưa đặc công truyền kỳ trải qua ở
kiếp trước đã sửa đổi một chút, mặc dù không có họ tên cụ thể của người
nào, nhưng cũng khiến cho những binh sĩ thông minh này hiểu tầm quan
trọng của nhiệm vụ mà tương lai đòi hỏi bọn họ phải gánh vác, cùng với
làm mật thám thì. . . Gián điệp cũng không phải như bọn họ nghĩ, có lúc
thậm chí có thể quyết định thắng bại của một cuộc chiến. Vốn trong lòng
còn có nhàn nhạt tiếc nuối và bất mãn thì đã bị chôn vùi ở trong lúc các loại kiến thức và kỹ năng mới lạ mà Diệp Ly mang đến.
“Vương phi, người đã có tính toán gì với nhóm người này chưa?” Tần
Phong đi theo bên cạnh Diệp Ly, hơi ngạc nhiên hỏi Diệp Ly đang viết
nhanh ở bên cạnh bàn.
Diệp Ly ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi nói: “Bọn họ cũng chỉ có thể
coi là thí nghiệm, chân chính có thể có tác dụng gì thì ta cũng không
nắm bắt được. Huấn luyện một gián điệp đạt tiêu chuẩn khó khăn hơn huấn
luyện ra một trăm binh lính tinh nhuệ đạt tiêu chuẩn, cũng phải hao phí
thời gian nhiều hơn. Huống chi ta cũng không quá quen thuộc với đám
người này.”
Tần Phong cười nói: “Thuộc hạ lại nhìn không ra Vương Phi có bộ dạng
không hề quen thuộc, mấy ngày nay thuộc hạ nghe được những thứ Vương phi dạy, cũng cảm thấy mới mẻ. Rất nhiều thứ hẳn là từ trước ngay cả nghĩ
cũng không nghĩ tới, thật không rõ làm sao mà Vương phi lại nghĩ ra
được.”
Diệp Ly cười như không cười nhìn hắn, hỏi: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Tần Phong ngẩn ra, không nhịn được co cổ lại, lắc đầu liên tục, nói:
“Thuộc hạ nói đùa thôi.” Từ gia là thế đại thư hương, đại nho danh gia
xuất hiện lớp lớp, lại ra một cô gái thiên tài như Vương phi thì cũng
không sao cả, đúng không? Nhìn tài liệu đã chất đầy một bên trên bàn một chút, Tần Phong cau mày nói: “Nếu Vương phi muốn bồi dưỡng gián điệp…,
vì sao chỉ chọn nam mà không chọn nữ. Dù sao thì nữ lại càng dễ không
khiến cho người ta hoài nghi.”
Diệp Ly tức giận quăng cho hắn một ánh mắt, nói: “Ngươi cho rằng ta
không muốn sao? Làm gì mà dễ tìm được một cô gái thích hợp như vậy? Nữ
không giống nam, nếu nam thì mặc dù bề ngoài bình thường một chút cũng
không sao, lại càng không dễ dàng làm cho người ta cảnh giác. Nhưng nếu
là nữ thì phải tuyệt đối cần tài hoa, dung mạo và thủ đoạn tuyệt đỉnh,
nếu ngay cả bên người của địch nhân cũng không tiếp cận được, thì càng
không cần phải nói đến những thứ khác.”
Tần Phong gật đầu nói: “Vương phi nói rất đúng.”
Diệp Ly nói: “Sau này một đám người này chắc vẫn phải để ngươi chịu
trách nhiệm, bình thường ngươi chú ý đến một chút, xem coi có người
thích hợp hay không. Còn có mấy người kia nữa, hai ngày nữa ta phải về
kinh rồi, những điều này là những thứ bọn họ còn cần học tập, một mình
ngươi cũng xem một chút. Đợi đến những thứ này kết thúc, ta sẽ mời người khác một mình chỉ cho bọn họ những cái khác. Chỗ này của ta có hai danh sách nhập học của thư viện Ly Sơn, đợi đến lúc bọn họ kết thúc huấn
luyện, thì ngươi chọn lựa hai người đưa qua đó.”
Tần Phong sửng sốt, thư viện Ly Sơn là nơi mà rất nhiều đệ tử danh
môn của Đại Sở muốn chen chúc cũng không chen chúc vào được. Mà gia thế
của những binh sĩ tầng dưới chót trong quân đội như bọn họ thì chưa chắc đã tốt, nhưng mà cho dù Vương phi muốn làm gì, thì có thể đến thư viện
Ly Sơn đọc sách cũng đã là ân điển thật lớn với bọn họ rồi, “Đa tạ
Vương phi.”
Diệp Ly khoát tay nói: “Tạ ơn thì không cần, cố gắng lựa chọn tuổi
còn nhỏ một chút. Ngoài ra, nếu tự bọn họ không thể qua được kỳ thi
tuyển nhập học của thư viện Ly Sơn thì cũng không vào được.”
Tần Phong cười nói: “Lúc ở nhà thì mấy người này cũng đã đọc qua một
ít sách, hơi khác với những hán tử thô kệch trong quân kia. Biết Vương
phi ân điển như vậy, cho dù phải liều mạng thì bọn họ cũng sẽ thi qua.”
Diệp Ly hài lòng gật đầu, đang muốn phân phó những cái khác, thì
ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu bén nhọn, “Diệp Ly, ngươi
cút ra đây cho Bản quận chúa!”
Tần Phong không vui cau mày, nói: “Người nào có lá gan lớn như vậy, dám gây chuyện ở biệt viện của Đại trưởng công chúa?”
Diệp Ly vừa nghe tiếng kêu bén nhọn kia thì cũng biết người tới là
ai, cười một tiếng rồi nói: “Đã nhiều ngày như vậy mà nàng ta mới ầm ĩ
tới cửa thì cũng đã không dễ dàng. Nhưng mà chỉ sợ bây giờ tất cả mọi
người đều bao dung nàng ta, thích ầm ĩ thì để ầm ĩ một lát đi. Phân phó
xuống dưới, dẫn nàng ta tới đây, đừng quấy rầy Hoàng cô nghỉ ngơi.”
“Là Quận chúa Dung Hoa?”
“Là công chúa Dung Hoa.” Diệp Ly sửa lại cho đúng, mặc dù nàng không ở trong kinh thành, nhưng chuyện đã xảy ra trong kinh thành, thì mỗi ngày đều được đưa đến trên bàn nàng đúng hạn. Hoàng đế phong Quận chúa Dung
Hoa là công chúa Dung Hoa hòa thân với Bắc Nhung. Mấy ngày nay phủ của
công chúa Chiêu Nhân có thể nói là bị ầm ĩ đến lật trời rồi, lúc mới
bắt đầu thì Quận chúa Dung Hoa còn tưởng rằng mẫu thân và dì của mình có thể làm chỗ dựa cho mình, đợi đến sau khi phát hiện mẫu thân không thể
ra sức, lại bắt đầu khóc lóc om sòm ồn ào, thậm chí là tuyệt thực, công
chúa Chiêu Nhân gấp đến gần như bạc trắng cả tóc. Chỉ là, Quận chúa Dung Hoa có ồn ào đi nữa thì làm sao mà chống lại được ý chỉ của Hoàng đế?
Mỗi ngày vẫn bị nữ quan trong cung phái tới ép học tập lễ nghi trong
cung. Quận chúa Dung Hoa chính là xuất thân từ hoàng thất, mặc dù yêu
cầu không nghiêm cẩn bằng công chúa trong cung, nhưng về mặt lễ nghi thì cũng rất tốt không phải chịu tội gì. Chỉ là không biết làm sao mà hôm
nay nàng ta lại chạy được đến chỗ này ồn ào?
Nghe phía ngoài huyên náo, Diệp Ly đặt bút xuống đi ra ngoài. Mới ra
cửa liền thấy Quận chúa Dung Hoa mang theo người cuồn cuộn mà đến, vừa
nhìn thấy Diệp Ly đi ra ngoài, bên trong đôi mắt tràn đầy cừu hận và lửa giận, “Diệp Ly… ngươi… tiện nhân này… ta giết ngươi!” Thấy Diệp Ly,
Quận chúa Dung Hoa giống như thấy được kẻ thù từ mấy đời, liều mạng nhào tới Diệp Ly.
Diệp Ly khẽ cau mày, Tần Phong đi theo phía sau nàng bước lên trước,
ngăn Quận chúa Dung Hoa lại ở chỗ cách Diệp Ly hai bước, đạm thanh nói:
“Công chúa, xin tự trọng.”
Công chúa, xưng hô thế này để cho nụ cười của Quận chúa Dung Hoa lập
tức vặn vẹo, nổi giận nói: “Câm miệng, Bản quận chúa làm cái gì còn cần
nô tài như ngươi tới chỉ trích sao?”
Tần Phong nhàn nhạt nhướng mày nói: “Xin lỗi công chúa, tại hạ là
thuộc hạ của Định Quốc Vương phủ, cũng không phải là nô tài của người.”
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Quận chúa Dung Hoa luôn luôn ương ngạnh đã
quen, vốn đã tức giận công tâm, lại không nghĩ tới một tên nô tài của
Định Quốc Vương phủ cũng dám vô lễ với mình như thế, tức đến hồi lâu
cũng không nói ra lời. Lúc này hạ nhân đi theo phía sau nàng mới phục
hồi tinh thần lại, vội vàng xông lên trấn an.
Quận chúa Dung Hoa bị tiếng nói bảy mồm tám mỏ chõ vào bên tai khiến
cho tâm phiền ý loạn, xoay người lại hung hăng tát cho người bên cạnh
một bạt tai, rồi nói: “Đều câm miệng hết cho Bản công chúa!”
Trong viện lập tức một mảnh yên lặng, người bên cạnh Quận chúa Dung Hoa vội vàng im bặt, không dám chọc cho chủ tử tức giận nữa.
Diệp Ly khoát khoát tay nói với Tần Phong: “Tần Phong, ngươi đi trước đi.”
Tần Phong không đồng ý, cau mày nói: “Vương phi, chuyện này chỉ sợ không ổn. . . . . .”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Không cần lo lắng, Quận chúa Dung Hoa sẽ không làm gì ta.”
Mặc dù không yên lòng công chúa Dung Hoa giống như người điên kia,
nhưng mà Tần Phong vẫn lựa chọn tin tưởng Vương phi, dù sao bây giờ là ở trong biệt viện của Đại trưởng công chúa, cho dù thật sự công chúa Dung Hoa muốn làm gì thì cũng không dễ như vậy. Về phần muốn động thủ, chính Tần Phong cũng không dám nói có thể thắng được Vương phi, thì mười công chúa Dung Hoa này cũng không đủ để cho Vương Phi thu thập .
Đợi đến khi Tần Phong lui ra, Diệp Ly mới quay đầu cười với Quận chúa Dung Hoa một tiếng rồi nói: “Công chúa, mời vào bên trong.”
Quận chúa Dung Hoa bị thái độ ôn hòa như vậy của nàng khiến cho hơi
không tiến lùi được, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, nói: “Ngươi có quỷ
kế gì?”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không dùng cái quỷ kế gì với ngươi. Dùng quỷ kế với một công chúa hòa thân, đáng giá
sao?”
“Ngươi!” Quận chúa Dung Hoa tức đến đỏ mặt.
Diệp Ly mỉm cười nói: “Công chúa vẫn vào bên trong ngồi xuống rồi mới nói đi.”
Cuối cùng Quận chúa Dung Hoa vẫn biết điều vào khách sảnh ngồi xuống, nhưng hai mắt hạnh lại không chút khách khí lăng trì Diệp Ly như cũ.
Diệp Ly uống một ngụm trà, mới hỏi nói: “Vì sao hôm nay công chúa tới chỗ này của ta ồn ào? Chỉ vì trút giận một hơi sao? Nếu như vậy, thì ta sẽ không đánh trả, ngươi thích nhốn nháo, thích chửi mắng, thích đập đồ thì đập đồ đi, chỉ cần ngươi vui vẻ là được. Nhưng mà. . . Như vậy có ý nghĩa gì sao, có thể thay đổi tình trạng hiện tại không? Huống chi,
công chúa thật sự cảm thấy chuyện ngươi hòa thân Bắc Nhung này là bởi vì ta?”
Quận chúa Dung Hoa sửng sốt, rất nhanh liền lẽ thẳng khí hùng, nở nụ
cười nói: “Đương nhiên là bởi vì ngươi, ai bảo ngươi thêm Bản quận chúa
vào? Ngươi dám nói ngươi không phải muốn lấy việc công trả thù riêng
không?”
Diệp Ly nhướng mày nói: “Lấy việc công trả thù riêng? Ngươi muốn cho
là như thế thì cũng có thể, nhưng mà mệnh lệnh là Hoàng thượng hạ, ta
chỉ chọn lựa người mà ta cho là thích hợp nhất. Cuối cùng lựa chọn công
chúa cũng không phải là ta.”
Quận chúa Dung Hoa cả giận nói: “Tại sao ngươi không bỏ tên của ta ra?”
Diệp Ly hơi buồn cười nhìn nàng ta, hỏi ngược lại: “Vì sao ta phải bỏ tên của ngươi ra?” Nàng và Quận chúa Dung Hoa rất thân sao, quan hệ rất tốt hả?
“Bản quận chúa không muốn đi hòa thân, những nam tử Bắc Nhung kia thô tục như vậy, khó coi như vậy. . . . . .”
Nhìn trên khuôn mặt kiêu ngạo của Quận chúa Dung Hoa cuối cùng cũng
toát ra một tia sợ hãi và mềm yếu, Diệp Ly khẽ thở dài ở trong lòng, “Ai muốn đi hòa thân chứ?”
Quận chúa Dung Hoa sửng sốt, một hồi lâu cũng không nói ra lời. Đúng
vậy, Bắc Nhung cũng không phải là nơi tốt gì, cô gái xuất thân thế gia
danh môn thì ai mà nguyện ý đi hòa thân? Diệp Ly và mình lại không giao
tình gì, thậm chí còn có chút hiềm khích, tại sao nàng ta phải giúp bỏ
tên mình ra?
Nhìn bộ dáng quật cường cắn góc môi cố nén nước mắt của Quận chúa
Dung Hoa, trong lòng Diệp Ly nhẹ nhàng lắc đầu, mặc dù nàng không thích
Quận chúa Dung Hoa, nhưng cũng không tính là chán ghét. Đúng là Quận
chúa Dung Hoa bị nuông chiều đến ương ngạnh, nên trong mắt không có
người khác, nhưng tính tình cũng coi như ngay thẳng, ít nhất dễ chung
đụng hơn những cô gái tràn đầy âm mưu tính toán trong lòng kia nhiều,
“Làm sao mà hôm nay Công chúa lại ra khỏi thành? Sẽ không phải vì tới
đánh ta một trận cho hả giận đi?”
“Ngươi để cho ta đánh một trận sao?” Quận chúa Dung Hoa hỏi.
Diệp Ly mỉm cười lắc đầu, chén sứ trong tay bị vỡ vang lên một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi không đánh lại ta.”
“Ngươi!” Quận chúa Dung Hoa căm giận nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy nữ nhân này biến mình thành con khỉ để đùa giỡn.
Diệp Ly bình tĩnh nhìn nàng ta, rồi nói: “Chuyện hòa thân đã không
thể sửa đổi, công chúa có thời gian rảnh rỗi tức giận với ta còn không
bằng thử nghĩ xem sau này nên làm cái gì bây giờ?”
Trong mắt Quận chúa Dung Hoa hiện lên một tia bi ai và vô trợ (không có ai trợ giúp), hừ nhẹ một tiếng nói: “Còn có thể làm gì? Chờ bị giải đi hòa thân, lên
xe ngựa đến Bắc Nhung. Đợi đến năm Bắc Nhung trở mặt với Đại Sở không
phải bị đánh vào lãnh cung thì chính là bị cầm đi tế cờ thôi.” Cho dù
nàng nuông chiều tùy hứng đi nữa thì cũng xuất thân hoàng tộc, rất nhiều quan hệ ích lợi cũng không phải không biết, chỉ là trước kia không cần
thôi.
Ánh mắt của Diệp Ly chợt lóe, tiện tay thả chén trà đã bể tan tành
trong tay lại trên bàn, nói: “Công chúa đi Bắc Nhung thì chính là Thái
Tử phi của Bắc Nhung, chỉ cần Bắc Nhung và Đại Sở còn không chính thức
xé rách mặt, thì trên danh nghĩa, ai cũng sẽ không làm gì ngươi. Chỉ cần chính Công chúa có đầy đủ thông tuệ, ở Bắc Nhung cố gắng mà sống sót,
chưa biết chừng tương lai có lẽ còn có cơ hội trở lại Đại Sở.”
Đương nhiên Quận chúa Dung Hoa không tin, hừ lạnh nói: “Trở lại Đại
Sở? Ngươi nói rất dễ dàng, thật sự đến đó lúc ai còn nhớ được còn có một công chúa hòa thân?”
Diệp Ly cau mày suy nghĩ một chút, lấy ra một khối ngọc tinh xảo được ghép thành đôi, tách ra một nửa đưa cho Quận chúa Dung Hoa, rồi nói:
“Công chúa nhận lấy cái này, nếu như tương lai công chúa có nguy hiểm
đến tính mạng, Định Quốc Vương phủ có thể cứu công chúa một mạng. Đây là tín vật.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì?” Quận chúa Dung Hoa cũng không phải là kẻ
ngu, nếu theo như lời của Diệp Ly, thì giao tình của các nàng còn chưa
tốt đến trình độ có thể để cho Diệp Ly giúp nàng.
Diệp Ly nói: “Gánh vác lên trách nhiệm của một công chúa hòa thân và
Thái Tử phi Bắc Nhung. Ngươi vẫn có thể phụ tá Thái tử Bắc Nhung.”
“Ta. . . Phụ tá Thái tử Bắc Nhung? Ngươi đang ở đây nói đùa sao?”
Quận chúa Dung Hoa vẫn tự biết rõ năng lực mình, muốn nàng làm Vương phi bình thường thì còn có thể, phụ tá Thái tử một nước. . . có phải Diệp
Ly quá coi trọng nàng hay không?
Diệp Ly thản nhiên nói: “Ngươi không cần lo lắng, nếu ta đã nói như
vậy thì đương nhiên sẽ giúp ngươi. Nếu như ngươi tin được lời của ta,
tương lai có người cầm lấy một khối ngọc ghép thành đôi khác tới tìm
ngươi, ngươi chỉ để ý tín nhiệm hắn là được. Ngoài ra, ngươi vừa mới đến Bắc Nhung có thể tiết lộ một chút tin tức với số lượng vừa phải cho
Thái tử Bắc Nhung, để cho hắn tin tưởng rằng, ngươi có thể giúp hắn.
Tránh cho. . . Mới vừa qua lại bị hắn giết chết. Thái tử Bắc Nhung khẳng định không vui khi lấy một Thái Tử phi đến từ Đại Sở.”
Ánh mắt của Quận chúa Dung Hoa hơi phức tạp nhìn Diệp Ly, từ nhỏ mình sinh ra ở hoàng thất thậm chí còn lớn hơn Diệp Ly hai ba tuổi, nhưng mà mình còn chưa có nghĩ qua nhiều chuyện như vậy. Đây chính là khác biệt
của một Định Quốc Vương phi và một Quận chúa bình thường sao?
“Nếu Thái tử Bắc Nhung biết ta có quan hệ với Định Vương phủ, thì làm sao lại tín nhiệm ta?” Quận chúa Dung Hoa hỏi.
Diệp Ly cười nói: “Nghĩ biện pháp cho hắn biết rằng, ngươi có thể
giúp hắn đối phó với Gia Luật Dã. Đến lúc Tu Nghiêu đưa ngươi đi Bắc
Nhung, ta sẽ bảo hắn nói rõ với Thái tử Bắc Nhung. Hơn nữa. . . Ngươi
muốn Thái tử Bắc Nhung tín nhiệm làm cái gì? Ngươi thật sự cho là Bắc
Nhung sẽ tiếp nhận một quốc mẫu tương lai là người Đại Sở sao? Mặc dù
Bắc Nhung là đất man di nhưng còn coi trọng huyết thống hơn những nơi
khác, mấy trăm năm qua Bắc Nhung chưa từng có một Vương Hậu dị quốc,
cũng không có một Bắc Nhung Vương mà trong thân thể có huyết mạch ngoài
quý tộc Bắc Nhung. Dĩ nhiên, nếu như ngươi có thể đủ hấp dẫn để Gia Luật Hoằng có thể vì ngươi mà thay đổi hết thảy…, ta cũng có thể thay đổi
phương án ủng hộ ngươi.”
Nhớ tới những người Bắc Nhung ghét cay ghét đắng trong truyền thuyết
kia, Quận chúa Dung Hoa chán ghét cau mày lại. Mặc dù Gia Luật Dã kia
cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng chỉ là không tệ mà thôi. Nam tử của Đại Sở anh tuấn hơn hắn không có một vạn thì cũng có mấy ngàn, ai biết Gia
Luật Hoằng trưởng thành cái đức hạnh gì? Lúc trước Gia Luật Bình kia khó coi giống đầu heo. Quận chúa Dung Hoa tức giận quyết định lấy mảnh ngọc ghép thành đôi trong tay Diệp Ly, rồi nói: “Đây chỉ là giao dịch công
bằng, ngươi đừng nghĩ Bản quận chúa sẽ tạ ơn ngươi.”
Diệp Ly mím môi mỉm cười nói: “Không cần cám ơn, nhưng mà công chúa
nên biết rằng, có một số việc không thể để cho quá nhiều người biết?”
“Bản quận chúa không ngốc.” Quận chúa Dung Hoa hừ lạnh nói. Nàng dĩ
nhiên không ngốc, nàng biết Diệp Ly đang lợi dụng nàng, nhưng mà từ xưa
tới nay có mấy người công chúa hòa thân có số mệnh tốt, huống chi là nơi như Bắc Nhung. Diệp Ly lợi dụng nàng, ít nhất cũng cung cấp trợ lực cho nàng có thể sống tiếp. Vị biểu ca cao cao tại thượng trong cung kia thì làm cái gì? Ngoại trừ phái người dạy nàng lễ nghi đã sớm học qua ra,
thì ngay cả một câu dặn dò cũng không có. Chỉ biến mình thành một viên
cờ có thể tùy thời vứt bỏ mà thôi. Đã như vậy thì không thể trách nàng
giúp đỡ Định Quốc Vương phủ, nàng cũng muốn sống.
Diệp Ly gật đầu, “Cũng sắp đến lúc lên đường, mấy ngày nay tốt nhất
là công chúa đi gặp Trưởng công chúa Chiêu Dương và Hoàng hậu nương
nương nhiều chút.
Quận chúa Dung Hoa khó hiểu liếc nàng, Diệp Ly cười nói: “Hai vị kia
cũng là người thông minh, nếu công chúa thành tâm thỉnh giáo, các nàng
sẽ dạy ngươi không ít thứ. Ta không biết công chúa Chiêu Nhân đã dạy
công chúa những thứ gì, nhưng nhiều năm như vậy xem ra cũng không cần
học lại đi?”
Quận chúa Dung Hoa cũng không tức giận Diệp Ly trắng trợn giễu cợt
mẫu thân của mình, ngược lại nghiêm túc suy tư chốc lát, rồi nói: “Bản
quận chúa biết rồi. Bản công chúa đi, đúng rồi. . . Nếu ngươi rảnh rỗi
thì vẫn trở lại kinh thành sớm đi. Cẩn thận Định Quốc Vương gia của
ngươi bị người ta cuỗm mất.” Nói xong vẻ mặt của Quận chúa Dung Hoa vẫn
kiêu ngạo từ từ đi ra ngoài, để lại một mình Diệp Ly ở trong khách sảnh
ngẩn người, suy tư chuyện Quận chúa Dung Hoa nói là giỡn hay thật.